What's new

Đồng Cao: Trời xanh – Mây trắng - Nắng vàng và….

Hức, viết lại vì topic bị mất do admin chuyển dữ liệu!

Lộ trình: Hà Nội - Chũ - TT An Châu - Bản Gà - Đồng Cao - Đồng Băm - Cẩm Đàn - Chũ - HN
Thời gian: 1,5 ngày



Mỗi bước chân đi qua mỗi tỉnh, đều đem lại cho tôi những tình cảm khác nhau. Những mối quan hệ, những con người vừa lạ lại vừa quen….. Bắc Giang là một trong những tỉnh luôn đem tới cho tôi những xúc cảm ấm áp, yêu thương. Tình bạn – tình thương và cả sự sẻ chia trong những hạnh phúc dịu nhẹ.

Xế chở tôi vun vút trên trục đường quốc lộ 1A đi Bắc Giang. Xế mới – biết tới hắn trước khi xuất phát vài phút, nên chẳng buồn nói năng chi. Những ký ức về Bắc Giang – về những người bạn dần xâm chiếm tôi…….

IMG_5149-1.jpg


……Dạo đó cũng cuối năm, S.kiên được BQT BGO cùng BTC chương trình Tết cho trẻ em làng trẻ khuyết tật ở Dĩnh Kế giao trọng trách đưa đón tôi về Bắc Giang với vai trò: tư vấn – hướng dẫn và…tham gia cùng các bạn trẻ Bắc Giang. S.kiên đi nhanh lắm, như xế của tôi bây giờ vậy. Hai đứa lạ lẫm, tôi lo sợ với tốc độ chóng mặt, bạn cười trấn an: “Đừng lo, tớ đã nhận nhiệm vụ đưa đón bạn nên cứ yên tâm về sự an toàn nhé!”.

Tiếp đón 2 đứa tôi ở Làng trẻ là các bạn trẻ thành viên diễn đàn bacgiangonline.com. Ở BGO, tôi chỉ quen cậu Nam Vương – admin forum và anh Đắc Quang – người song hành cùng tôi trong BTC chương trình. Bữa cơm thân mật ăn mừng sau chương trình thành công khiến tôi dễ dàng quen biết nhiều bạn thành viên khác. Ăn uống xong lại cafe tít tầng 5 của 1 trung tâm thương mại (mà tôi chả để ý tên). Đó là dịp cuối năm, 31/12, các bạn cứ giữ tôi ở lại chơi, gọi là…đón năm mới. Trường Adv mời mọc nhiệt thành và lên kế hoạch cho buổi tối thác loạn overnight. Tôi thích thành phố về đêm, sau chút đắn đo, tôi đã đồng ý ở lại – giữa những người chỉ ít giờ trước đó thôi, hoàn toàn xa lạ!

Kế hoạch của Trường adv không như tôi nghĩ, sớm tan vỡ khi bóng tối dày đặc hơn…. Như hiểu được tâm tư của tôi, Kenny nhiệt thành mời tôi về nhà bác ấy ngủ nghỉ. Sự chân thành cảm kích của Kenny làm tôi không thể từ chối. Vì anh Đắc Quang có gia đình, em Nam Vương mất hút từ sớm, dường như tôi không còn sự lựa chọn nào khác cho giấc ngủ!
Đêm ấy, lần đầu tiên tôi ngủ ở nhà người con trai lạ!

Từ bữa ấy, tôi và Kenny chơi thân với nhau hơn. Kenny cao ráo, sành điệu, đẹp trai, nhà giầu; không ít cô mê hoặc cả trong đời thực lẫn ảo! Tôi tìm thấy sự tin tưởng, bình yên khi chia sẻ với bạn ấy. Tình bạn chúng tôi vẫn nhẹ nhàng cả trên văn đàn lẫn đời sống thực. Chất giọng của Ken bình dị, sâu sắc. Tôi quen nhiều bạn hơn. Và tình cảm bạn bè – anh chị em cứ lớn dần, trong sáng – bình an vô cùng….

Sau chương trình đó, thi thoảng tôi có trở lại Bắc Giang làm chương trình từ thiện – của tôi và của 1 số chương trình…… Và Kenny, vẫn luôn là người bạn nhiệt tình dẫn đường và hỗ trợ thông tin cho tôi.


Xe xuôi về Chũ, thẳng tiến trên trục đường quốc lộ 31 - nhích lại gần về Sơn Động – nơi tôi bỏ lỡ 1 chương trình cùng các bạn BGO – nơi có con dâu Hà Nam là người đẹp xứ sơn cước – nổi tiếng 1 thời trên các phương tiện đại chúng. Trong trí tưởng tượng của tôi, Sơn Động là nơi nắng gió, nghèo khó, toàn núi và đá…
 
Cuộc chiến với bóng đêm

Dẫn chúng tôi đến chân núi, rồi em quay về. Tôi không còn nhớ đã hỏi em những gì và Hải đã hỏi đường đi nước bước như thế nào. Bồi dưỡng cậu bé 50k, đoàn tôi lại hùng dũng đi tiếp và luôn là xe tôi dẫn đầu.
Đồng hổ chỉ 19h30. Theo lời kể của cậu bé, thì bình thường người dân ở đây đi hết 2 tiếng là tới nơi, tức là chúng tôi sẽ nhân gấp đôi, gấp 3 lên thì sẽ tới được đích của mình.

Đường đi hẹp dần. Tôi không thể nhìn và nhận biết được bên phải tôi, sau dãy dương xỉ vệ đường là gì. Là vực sâu hay là những khoảng đất rất thấp. Một màu tối om, mù mịt trong sương lạnh !

Đó là con đường ven núi. Đường đi chỉ vừa đủ cho đôi chân nhỏ bé của con người, cứ ven đồi núi là lúc lên, lúc xuống, gồ ghề, đất đồi lẫn đá - cong queo, xương xảu!
IMG_5171-1.jpg


Tôi từng tự hào về con đường về trường Lồ Sử Thàng (Lào Cai) : đường đi bé tẹo với 1 bên núi, 1 bên vực sâu. Các thầy thông thạo đường đi, ở trên trường hàng chục năm, đi qua con đường này đến mòn giầy dép. Tôi thấy vững tâm khi được các thầy chở đi mà không hề sợ. Vì các thầy quen đường và vì đi ban ngày. Tôi từng bảo với cô bạn tôi : dân phượt mà được đi con đường như thế chắc thích lắm, phê lắm.

Cô bạn tôi cười : Có chắc dân phượt đã từng đi con đường nhỏ và nguy hiểm như thế ????

Trong ký ức của tôi, trong những chuyến đi ít ỏi của tôi thì con đường về trường Lồ Sử Thàng luôn đáng sợ và nhớ mãi.

Nhưng khi gặp cung đường leo núi đồi bằng xe máy này, thì ý nghĩ số 1 cho Lồ Sử Thàng đã bị loại bỏ!

Các xế trẻ của tôi, có thể họ đi nhiều nhưng không có nghĩa là pro cho tất cả các cung, tất cả các loại đường.

Đặt chân đầu tiên đến con đường nhỏ xinh, diêm dúa với dương xỉ hai bên cao tới tận bụng là tín hiệu của Hải vang lên :
- Không chống chân bên phải nhé, hụt đấy !
IMG_5174-1.jpg

Đi đến đoạn sạt lở nào, đoạn đường nguy hiểm nào, chúng tôi đều báo cho xe sau để né và định hình.
SDC10393.jpg

Xe tôi đi đầu, xế không quen xe thành ra….cứ xòe tự nhiên vì đường quá hẹp, hụt chân và đèn không sáng rõ. Được cái ku cậu cứng tay nên xế - ôm không sao cả, cũng không ôm đường phát nào, chỉ thương em xe bị đập xuống đất đá lởm chởm thôi!
IMG_5170-1.jpg


Bám chặt lấy Hải, tôi chẳng có cơ hội chụp ảnh phía sau, vì sợ ngồi không cân dễ tai nạn! Nhìn trong bóng tối bên phải mình, là cây cối tùm lum với bóng đen sâu hút…. Tôi lẩn thẩn nghĩ đến những rủi ro. Nếu bỏ mạng nơi này chỉ vì cái điều ngốc nghếch mình làm thì lãng phí quá! Thực sự không đáng chút nào cả ! Rồi đêm hôm, không một bóng người biết kêu cứu ai ???

Những suy nghĩ lẩn thẩn đi nhanh khỏi tôi, nhường đường cho sự dò đường cùng những phán đoán kết hợp của xe tôi.
Đã 2 xe xòe, nhưng rất may người và xe không bị sao. Chúng tôi lại tiếp tục mà không hề dừng lại nghỉ.
 
Tiếp tục đến đoạn e phải chở bịch 4.5Galon nước đi chị! Xong rồi, vượt qua cái chỗ cao như tổ chảng! Rồi tìm ra bãi cắm trại... Chị nhớ rất chi tiết đấy! Nhưng chị phải khen e nhiều vào chứ =))))))))))
 
Cuộc chiến với bóng đêm

SDC10393.jpg

Xe tôi đi đầu, xế không quen xe thành ra….cứ xòe tự nhiên vì đường quá hẹp, hụt chân và đèn không sáng rõ. Được cái ku cậu cứng tay nên xế - ôm không sao cả, cũng không ôm đường phát nào, chỉ thương em xe bị đập xuống đất đá lởm chởm thôi!
Xe biền 90 kìa! đồng hương a :))!
Úp tiếp đi chị! càng nghe càng hấp.... anh hải cũng ko tệ lắm nhỉ:))
 
IMG_5168-1.jpg

Tôi không rõ Hải có ghê với cung đường này không.

Tôi và hắn lại thế, lại câu chuyện ma quỷ với những cành lá thông hung đỏ lơ lửng trên cây (mà tôi và hắn đều giật mình tưởng….cái gì đó), hay những bóng tối đặc lởn vởn cùng đốm sáng lập lờ xa xa phía trước…..

SDC10385-1.jpg

Tôi và Hải cứ thế dẫn đoàn như thể chúng tôi đã đi rồi ấy. Đôi khi đến ngã tư, năm….Hải nói như dân bản địa : đi thẳng nhé hay rẽ phải/ trái nhé!
IMG_5169-1.jpg

(Mr Lai)
Đi những cung đường như thế này, tôi lại cảm phục các xế biết bao. Họ thật gan dạ và tinh thần thép. Chứ là tôi ư, dù đi cả bầy đoàn giữa trời sáng tôi cũng chả dám phi xe lên núi. Nhìn đã hãi, đã khiếp sợ rồi!

Tôi thường thấy các đoàn đi rừng hay chuẩn bị rất kỹ về sơ đồ, GPRS,…..ấy vậy mà đoàn tôi chả có gì cả! Đôi khi,….mắng yêu các em về sự chuẩn bị ẩu này, nhưng tôi lại thấy hay vì nó đúng phong cách của tôi và Hải. Hai chị em rất ăn ý và đều thích thú mạo hiểm khi đi rừng theo sự phán đoán của mình. Đôi khi nó thật cảm tính. Và đôi lúc, tôi cũng khó có thể giải thích được lý do tại sao lại đi đường này mà không phải đường kia ! Đã không ít lần chúng tôi tranh luận về đường đi khi đứng giữa những ngã rẽ lớn. Việc lựa chọn 1 đường đi đúng quả thật….rất mạo hiểm khi ở trong rừng.
IMG_5184-1.jpg

IMG_5186-1.jpg

(Cả đoàn tranh thủ show hàng trong lúc chờ 2 xe lầm lũi sau cú…xòe)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,025
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top