nguyenhuytam
Phượt thủ
Câu chuyện về nước Ý, cc, mafia da màu và nỗi tuyệt vọng
Từ Paris, tôi lên chuyến tàu tốc hành đến Milano – Ý, thành phố thời trang của thế giới. Vâng, ngay từ biên giới từ đất Pháp sang đất Ý tôi đã chứng kiến một cảnh như trong phim mafia. Ngồi cạnh bên tôi là một người đàn ông da màu, ông ta ngủ vật vờ trên suốt con đường đi. Đến khi cảnh sát lên tàu kiểm tra giấy tờ thì ông ta bị khám xét. Toàn bộ hành lý bị lật tung lên. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp nên tôi không hiểu. Người đàn ông rất căng thẳng khi bị tịch thu khoảng 7-8 cục pin điện thoại (tôi run run nghĩ rằng pin điện thoại có thể chế tạo bom). Giọng nói của ông ta cũng như van nài, xin xỏ. Nhưng cảnh sát vẫn ra hiệu cho ông ta xuống tàu, có lẽ là không cho nhập cảnh vào Ý. Rồi sau đó ông ta cãi lại, kiểu như không có bằng chứng gì để không cho nhập cảnh cả, nên cảnh sát bắt ông ấy vào toilet thử nước tiểu. Anh bạn Marroc kế bên thì thầm vào tai tôi: Rồi, chắc nghi ngờ ổng buôn ma túy nên bắt đi thử nước tiểu. Làm nãy giờ tôi tưởng là bắt khủng bố. Nhưng lúc đó tôi bắt đầu lo. Không biết nãy giờ mình đi toilet có bị ông ấy lén bỏ vào túi xách của mình vào bịch heroin không? Hic…
Cũng may là mọi thứ cũng ổn. Tôi đến Milano lúc tối, khoảng gần 11 giờ. 11 giờ đêm đứng ở ga tàu trung tâm một cách tuyệt vọng vì tôi biết rằng giờ này đi tìm khách sạn là một điều không dễ dàng gì, ngoài trời lại rất lạnh. Trước khi lên tàu ở Paris, tôi đã kịp nhắn cho bạn ở đây một tin nhắn trên facebook nhưng không hề chắc chắn rằng tin nhắn đó có đi hay không. Cũng không thể gọi điện thoại vì số điện thoại nằm trong facebook luôn, mà lúc ấy thì làm gì có wifi mà check. Bên đó chứ không phải như Việt Nam mình ra đường là có, khổ lắm. Đang loay hoay tính kiếm bạn Marroc mượn cái điện thoại hay bất cứ cái gì có thể thì nghe gọi tên mình, thì ra là bạn tôi đã nhận được tin nhắn, tìm dùm tôi một cái hostel và đến đón. Ơn trời…
Ở Milano, tôi hoàn toàn kiệt sức. Phần vì quá lạnh, lạnh khủng khiếp đến độ thở không nổi. Phần vì đồ ăn đồ uống không quen, nên tôi đã ăn ít lại càng ít hơn, trong khi đó lại uống quá nhiều café nên tạo hiện tượng no giả, đến khi đói thắt mới biết. Phần vì quá mệt mỏi sau những ngày di chuyển liên tục. Buổi tối đầu tiên ở Ý lại phải tắm nước lạnh vì máy nước nóng bị hư nên tôi gần như biết mình sắp tiêu. Cộng với cái lịch trình trước mắt gồm: từ Milano đi tàu xuống Venice, sau đó ngồi xebuýt 6 tiếng đến Slovenia thăm chị Hường, tôi biết mình cầm cự không nổi nữa. Chỉ cần tôi đổ bệnh thì chuyến đi này thành mây thành khói hết. Bởi vậy mới thấy đi du lịch thì sức khỏe quan trọng vô cùng, nên rút kinh nghiệm sau này.
Tình hình là buổi sáng ngủ dậy thì môi nứt chảy máu tùm lum, cổ họng khô ran, đầu nặng như búa. Cái lạnh của Milano nó kỳ cục lắm, nó chui vào mọi ngóc ngách của cơ thể khiến mình run lên, mất cả bình tĩnh. Và chính cái thành phố này tạo cho tôi cảm giác cô đơn đến kinh khủng. Tôi luôn tự tin rằng mình có khả năng thích ứng khi đi bụi một mình cực kỳ cao. Và bằng chứng là tôi đã ôm balô đi qua nhiều thành phố và vẫn giữ vững cái quan điểm một mình thì thú vị hơn nhiều mình (trừ Hongkong). Vậy mà đến thành phố này tôi bị dội. Tôi thấy nghi hoặc cho chuyến đi của mình và nghi hoặc cho cả chân lý sống của mình. Dấn than hay lùi bước trong những giây phút đó chợt trở nên quan trọng kinh khủng. Tôi nhắn cho Bích nhờ gọi lên tổng đài China Southern Airlines để đổi vé về sớm hơn. Một phần là về kịp gặp Bích trước khi em đi Úc, một phần là muốn bỏ cuộc. Thật sự, tôi muốn về sớm hơn. Nhưng không phải là về liền, mà chỉ sớm hơn dự định 1-2 ngày gì đó.
Một buổi sáng dậy, tôi thấy buồn. Đến Venice không thể buồn. Đó là thành phố trong mơ của tôi, nên tôi phải đến đó với tâm thế hân hoan nhất. Nên thay vì đi Venice, tôi quyết định đi Thụy Sĩ. Thay gì sống tiếp những ngày lang thang và ngủ hostel thì tôi sẽ có bạn đồng hành ở Thụy Sĩ, ngủ trong chăn ấm nệm êm nhà Damiano và nhà chị Thảo. Ơn Trời, nhờ những ngày ở Thụy Sĩ mà tôi phục hồi sức khỏe để hoàn thành chuyến đi của cuộc đời (vì tôi biết không dễ dàng gì có lần nữa).
Bạn tôi thấy lạ là sao lịch trình của tôi nó tréo ngoe quá, đang ở Milano lại chạy đi Thụy Sĩ rồi quay ngược lại Venice. Thì cũng tại cảm xúc con người nó cũng tréo ngoe như thế. Mà tôi lại là đứa trùm chiều theo cảm xúc, chỉ cần thấy nó có lý thì cứ đi tới. Nên thường thì tôi ít thấy hối hận gì cả. Tôi đã muốn làm như thế, muốn ngay lúc đó thì tôi sẽ thực hiện nó. Rồi thôi. Kết quả dường như không quan trọng lắm. Nếu quan tâm đến kết quả để thực hiện thì chẳng phải mưu toan sao? Thôi thì cứ ngây thơ mà sống đi, cho nó khỏe…
Quay lại những ấn tượng kinh dị về Ý, tôi còn ghét một thứ: cc. Không biết có nên viết sẵn ra không, vì nó không được thơm tho sạch sẽ cho lắm, nhưng nó có mặt khắp mọi nơi ở nước Ý hoa lệ. Thôi nói đại luôn: cứt chó. Ôi trời ơi, đi bộ mà không cẩn thận thì đi cà nhắc là chuyện thường ha. Thế thì đừng nói dân ta ở dơ nhé!
Nhưng mà ngộ lắm, những ngày ở Ý tôi toàn gặp chuyện gì đâu không à. Ở Venice thì bị cái ông người Úc hỏi 1 câu làm tôi xanh lè: Did you ever get lost? Tôi mới hỏi: Lost cái gì? Thì ổng lặp lại câu hỏi đó hoài với thái độ giận dữ, và tôi thấy ổng đang xỉn. Hiểu rồi ha, không nên dây vào thể loại say xỉn nên tôi đi tắm. Những giữa đêm khuya thì nghe tiếng nhạc phát ra từ ipod văng vẳng bên tai, kế bên thì thằng Ả Rập cứ đạp mền đạp gối, dập tay dập chân. Tôi định thần nghe thử thì mới hiểu ra là thằng Ả Rập đang cố tình đánh động cho tiếng nhạc phát ra từ cái ipod của ông người Úc. Nhưng nó có đập tay đập chân thì không ai nghe cả vì ông kia ngái khò khò. Bỗng nó hét toáng lên: Keep silent pleaseeeee!!! Không ai trả lời. Nó la tiếp: Shut upppp!!! Không ai trả lời. Tôi mới nói: Mày mở đèn lên và kêu ổng im là được chứ gì. Ả Rập lụi cụi mở đèn rồi khều tôi: Ê mày kêu ổng im đi. Haha, tao đâu có ngu hen. Tao đâu có muốn qua giường ổng chọt ổng dậy ổng tưởng tao ăn cắp đồ ổng chém tao sao. Nên tui trùm đầu ngủ tiếp. Trong bụng lầm bầm: Thằng chết nhát!
Mà qua đêm sau thì 2 người này đi hết. Trong căn phòng rộng, bên ngoài mưa rả rích lộp độp trên mái tự nhiên sợ gần chết. Đang đọc sách thì cửa phòng mở toang, thằng tiếp tân đi vô. Tôi hỏi nó: Sao mày không gõ cửa? Nó ờ ờ, tao tưởng không có ai. Tôi hỏi nó mày muốn làm gì thì nó lại ậm ậm ờ ờ. Sau đó thì chạy ra ngoài rồi mang vào cuộn giấy toilet và bảo tao muốn mang giấy toilet vào thôi. Kỳ lạ, nhất là cái mặt nó gian dã man. Thôi thì cẩn tắc vô áy náy.
Ấn tượng của tôi về nước Ý là vậy, ngoại trừ Venice như một bài viết khác đã đề cập và người bạn đã giúp tôi ở Milano thì những thứ khác rất ư tệ. Cảm xúc tệ, sức khỏe tệ, thái độ của tôi cũng tệ nốt. Nhưng mà tôi thuộc dạng AQ chính truyện, khi mọi thứ trở nên tệ thì chính là lúc mình trở nên mạnh mẽ để đối diện với nó. Và con người có mạnh mẽ hơn hay yếu đuối dần chính là việc mình chọn thái độ đối diện với những khó khăn. Dù cho nó tệ đến đâu đi nữa, thì nó chính là những trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc đời của một con người...
Từ Paris, tôi lên chuyến tàu tốc hành đến Milano – Ý, thành phố thời trang của thế giới. Vâng, ngay từ biên giới từ đất Pháp sang đất Ý tôi đã chứng kiến một cảnh như trong phim mafia. Ngồi cạnh bên tôi là một người đàn ông da màu, ông ta ngủ vật vờ trên suốt con đường đi. Đến khi cảnh sát lên tàu kiểm tra giấy tờ thì ông ta bị khám xét. Toàn bộ hành lý bị lật tung lên. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp nên tôi không hiểu. Người đàn ông rất căng thẳng khi bị tịch thu khoảng 7-8 cục pin điện thoại (tôi run run nghĩ rằng pin điện thoại có thể chế tạo bom). Giọng nói của ông ta cũng như van nài, xin xỏ. Nhưng cảnh sát vẫn ra hiệu cho ông ta xuống tàu, có lẽ là không cho nhập cảnh vào Ý. Rồi sau đó ông ta cãi lại, kiểu như không có bằng chứng gì để không cho nhập cảnh cả, nên cảnh sát bắt ông ấy vào toilet thử nước tiểu. Anh bạn Marroc kế bên thì thầm vào tai tôi: Rồi, chắc nghi ngờ ổng buôn ma túy nên bắt đi thử nước tiểu. Làm nãy giờ tôi tưởng là bắt khủng bố. Nhưng lúc đó tôi bắt đầu lo. Không biết nãy giờ mình đi toilet có bị ông ấy lén bỏ vào túi xách của mình vào bịch heroin không? Hic…
Cũng may là mọi thứ cũng ổn. Tôi đến Milano lúc tối, khoảng gần 11 giờ. 11 giờ đêm đứng ở ga tàu trung tâm một cách tuyệt vọng vì tôi biết rằng giờ này đi tìm khách sạn là một điều không dễ dàng gì, ngoài trời lại rất lạnh. Trước khi lên tàu ở Paris, tôi đã kịp nhắn cho bạn ở đây một tin nhắn trên facebook nhưng không hề chắc chắn rằng tin nhắn đó có đi hay không. Cũng không thể gọi điện thoại vì số điện thoại nằm trong facebook luôn, mà lúc ấy thì làm gì có wifi mà check. Bên đó chứ không phải như Việt Nam mình ra đường là có, khổ lắm. Đang loay hoay tính kiếm bạn Marroc mượn cái điện thoại hay bất cứ cái gì có thể thì nghe gọi tên mình, thì ra là bạn tôi đã nhận được tin nhắn, tìm dùm tôi một cái hostel và đến đón. Ơn trời…
Ở Milano, tôi hoàn toàn kiệt sức. Phần vì quá lạnh, lạnh khủng khiếp đến độ thở không nổi. Phần vì đồ ăn đồ uống không quen, nên tôi đã ăn ít lại càng ít hơn, trong khi đó lại uống quá nhiều café nên tạo hiện tượng no giả, đến khi đói thắt mới biết. Phần vì quá mệt mỏi sau những ngày di chuyển liên tục. Buổi tối đầu tiên ở Ý lại phải tắm nước lạnh vì máy nước nóng bị hư nên tôi gần như biết mình sắp tiêu. Cộng với cái lịch trình trước mắt gồm: từ Milano đi tàu xuống Venice, sau đó ngồi xebuýt 6 tiếng đến Slovenia thăm chị Hường, tôi biết mình cầm cự không nổi nữa. Chỉ cần tôi đổ bệnh thì chuyến đi này thành mây thành khói hết. Bởi vậy mới thấy đi du lịch thì sức khỏe quan trọng vô cùng, nên rút kinh nghiệm sau này.
Tình hình là buổi sáng ngủ dậy thì môi nứt chảy máu tùm lum, cổ họng khô ran, đầu nặng như búa. Cái lạnh của Milano nó kỳ cục lắm, nó chui vào mọi ngóc ngách của cơ thể khiến mình run lên, mất cả bình tĩnh. Và chính cái thành phố này tạo cho tôi cảm giác cô đơn đến kinh khủng. Tôi luôn tự tin rằng mình có khả năng thích ứng khi đi bụi một mình cực kỳ cao. Và bằng chứng là tôi đã ôm balô đi qua nhiều thành phố và vẫn giữ vững cái quan điểm một mình thì thú vị hơn nhiều mình (trừ Hongkong). Vậy mà đến thành phố này tôi bị dội. Tôi thấy nghi hoặc cho chuyến đi của mình và nghi hoặc cho cả chân lý sống của mình. Dấn than hay lùi bước trong những giây phút đó chợt trở nên quan trọng kinh khủng. Tôi nhắn cho Bích nhờ gọi lên tổng đài China Southern Airlines để đổi vé về sớm hơn. Một phần là về kịp gặp Bích trước khi em đi Úc, một phần là muốn bỏ cuộc. Thật sự, tôi muốn về sớm hơn. Nhưng không phải là về liền, mà chỉ sớm hơn dự định 1-2 ngày gì đó.
Một buổi sáng dậy, tôi thấy buồn. Đến Venice không thể buồn. Đó là thành phố trong mơ của tôi, nên tôi phải đến đó với tâm thế hân hoan nhất. Nên thay vì đi Venice, tôi quyết định đi Thụy Sĩ. Thay gì sống tiếp những ngày lang thang và ngủ hostel thì tôi sẽ có bạn đồng hành ở Thụy Sĩ, ngủ trong chăn ấm nệm êm nhà Damiano và nhà chị Thảo. Ơn Trời, nhờ những ngày ở Thụy Sĩ mà tôi phục hồi sức khỏe để hoàn thành chuyến đi của cuộc đời (vì tôi biết không dễ dàng gì có lần nữa).
Bạn tôi thấy lạ là sao lịch trình của tôi nó tréo ngoe quá, đang ở Milano lại chạy đi Thụy Sĩ rồi quay ngược lại Venice. Thì cũng tại cảm xúc con người nó cũng tréo ngoe như thế. Mà tôi lại là đứa trùm chiều theo cảm xúc, chỉ cần thấy nó có lý thì cứ đi tới. Nên thường thì tôi ít thấy hối hận gì cả. Tôi đã muốn làm như thế, muốn ngay lúc đó thì tôi sẽ thực hiện nó. Rồi thôi. Kết quả dường như không quan trọng lắm. Nếu quan tâm đến kết quả để thực hiện thì chẳng phải mưu toan sao? Thôi thì cứ ngây thơ mà sống đi, cho nó khỏe…
Quay lại những ấn tượng kinh dị về Ý, tôi còn ghét một thứ: cc. Không biết có nên viết sẵn ra không, vì nó không được thơm tho sạch sẽ cho lắm, nhưng nó có mặt khắp mọi nơi ở nước Ý hoa lệ. Thôi nói đại luôn: cứt chó. Ôi trời ơi, đi bộ mà không cẩn thận thì đi cà nhắc là chuyện thường ha. Thế thì đừng nói dân ta ở dơ nhé!
Nhưng mà ngộ lắm, những ngày ở Ý tôi toàn gặp chuyện gì đâu không à. Ở Venice thì bị cái ông người Úc hỏi 1 câu làm tôi xanh lè: Did you ever get lost? Tôi mới hỏi: Lost cái gì? Thì ổng lặp lại câu hỏi đó hoài với thái độ giận dữ, và tôi thấy ổng đang xỉn. Hiểu rồi ha, không nên dây vào thể loại say xỉn nên tôi đi tắm. Những giữa đêm khuya thì nghe tiếng nhạc phát ra từ ipod văng vẳng bên tai, kế bên thì thằng Ả Rập cứ đạp mền đạp gối, dập tay dập chân. Tôi định thần nghe thử thì mới hiểu ra là thằng Ả Rập đang cố tình đánh động cho tiếng nhạc phát ra từ cái ipod của ông người Úc. Nhưng nó có đập tay đập chân thì không ai nghe cả vì ông kia ngái khò khò. Bỗng nó hét toáng lên: Keep silent pleaseeeee!!! Không ai trả lời. Nó la tiếp: Shut upppp!!! Không ai trả lời. Tôi mới nói: Mày mở đèn lên và kêu ổng im là được chứ gì. Ả Rập lụi cụi mở đèn rồi khều tôi: Ê mày kêu ổng im đi. Haha, tao đâu có ngu hen. Tao đâu có muốn qua giường ổng chọt ổng dậy ổng tưởng tao ăn cắp đồ ổng chém tao sao. Nên tui trùm đầu ngủ tiếp. Trong bụng lầm bầm: Thằng chết nhát!
Mà qua đêm sau thì 2 người này đi hết. Trong căn phòng rộng, bên ngoài mưa rả rích lộp độp trên mái tự nhiên sợ gần chết. Đang đọc sách thì cửa phòng mở toang, thằng tiếp tân đi vô. Tôi hỏi nó: Sao mày không gõ cửa? Nó ờ ờ, tao tưởng không có ai. Tôi hỏi nó mày muốn làm gì thì nó lại ậm ậm ờ ờ. Sau đó thì chạy ra ngoài rồi mang vào cuộn giấy toilet và bảo tao muốn mang giấy toilet vào thôi. Kỳ lạ, nhất là cái mặt nó gian dã man. Thôi thì cẩn tắc vô áy náy.
Ấn tượng của tôi về nước Ý là vậy, ngoại trừ Venice như một bài viết khác đã đề cập và người bạn đã giúp tôi ở Milano thì những thứ khác rất ư tệ. Cảm xúc tệ, sức khỏe tệ, thái độ của tôi cũng tệ nốt. Nhưng mà tôi thuộc dạng AQ chính truyện, khi mọi thứ trở nên tệ thì chính là lúc mình trở nên mạnh mẽ để đối diện với nó. Và con người có mạnh mẽ hơn hay yếu đuối dần chính là việc mình chọn thái độ đối diện với những khó khăn. Dù cho nó tệ đến đâu đi nữa, thì nó chính là những trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc đời của một con người...
