happypack
Phượt thủ
Ba ngày đi săn “báu vật” sông xanh ở Cao Bằng (Cao Bằng, Việt Nam)
Ký sự của Đỗ Doãn Hoàng
Bài 2: Cuộc trò chuyện hiu buồn trên sông Gâm
Cá Trầm hương ăn rễ cây trầm hương nên thịt có mùi trầm hương kỳ lạ lắm. Hiếm lắm mới có thể bắt được một con. Còn những loài cá khác thì nhiều hơn... Khi đám cá chép vật đẻ cuồn cuộn lăn như những cục bùn tròn rọc rạch ra giữa sông, lũ người tàn nhẫn quăng chài giết các sản phụ cá cũng bỏ về sạch bách. Chỉ còn tôi và Khoa trên sông Gâm trong chiều nhọ tối ấy. Tôi đã xót xa khi thấy người ta trải tải xác rắn bẩn thỉu ven tỉnh lộ, bán những con chép “vật đẻ” to như cái quạt nan, bụng căng tròn, óng vàng, mỡ màng, toàn trứng. Có khi họ vứt được cả tảng trứng to bằng hai bàn tay người lớn đem bán ụ xoẹ, hí hớn đến tàn nhẫn.
Nghe đồn, kỳ vật đẻ là khi mà thịt của con cá ăn ngon nhất. Nửa tiếng quăng chài, thanh niên thị trấn Pác Miều khênh về cả tạ cá chép chửa kềnh, có con nặng 6kg về nấu lẩu. Con cá đựng trong cái khay lớn, gã trai tráng bê đi đã phải khệ nệ. Khoa bảo tôi: bọn cá chép si tình, nó dại lắm.
Cá anh vũ và cá chiên chỉ sống ở nước xiết và chỉ sống trong các hốc đá. Nên khi các hồ thuỷ điện lớn ra đời, cũng là ngày đám cá quý bắt đầu tuyệt chủng dần dà. Nhưng, trên dòng sông xanh, vì đặc trưng sống trong hốc đá, trong các dòng sông ngầm sâu hút bí ẩn, nên cá quý mới tồn tại được đến bây giờ. Dẫu số lượng chả còn là bao.
Khoa tiếc nuối:
“Cách đây độ bảy tám năm, bọn thợ dùng giã nhủi, xiết điện với những bình ắc quy lớn đi giết cá sông Gâm ghê lắm. Họ ném mìn ùm ùm, mìn đánh bật cả những tảng đá lớn ra khỏi vỉa núi. Đá ở đáy sông dường như cũng rung lên từng chặp. Rất nhiều loài cá, cả ba ba, rắn nước, cả những con dải lớn như cái mâm cùng chết, nổi trắng mặt sông. Nhưng cá anh vũ không chết, cá chiên không chết. Lũ cá chui cả vào các hang đá sâu”.
Dòng sông ngầm có khi xuyên qua thị trấn, xuyên qua vách đá cổng trời. Ở đó là vương quốc mà con người có thể không bao giờ đụng đến được. Dòng sông ngầm lấy nước từ cửa nhận phía tỉnh Hà Giang, đi miên man trong núi, có khi hứng chí lên, nó phun ra ào ạt ở phía tỉnh Cao Bằng, hoặc ngược lại. Loài người có thể chinh phục mặt trăng, nhưng chửa biết đến bao giờ bí ẩn về những hang núi hàng chục cây số nước chảy ào ạt giữa âm ti địa ngục kia được giải mã. Nghe đồn, ở đó cũng có đủ các loài “thuỷ tộc” như ở sông Gâm, sông Đà, sông Hồng - chỉ có điều khác lạ là: con vật nào cũng trắng bợt, trắng tinh, trắng toát và lành như cục bột. Bởi nó sống trong đá, trong nước, trong hang tối vĩnh cửu. Không bao giờ trông thấy ánh mặt trời.
-Thế đánh cá anh vũ bằng quăng chài có được không? Tôi hỏi.
- Ít được lắm – Khoa nói – Vì cá anh vũ khôn ranh, ít ra khỏi hang khi có những xung động lạ, như tiếng chân người lội nước, tiếng chiếc bè mảng rẽ nước. Chỉ có thể dùng lưới nhỏ. Cá anh vũ, cá tiến vua, ít khi có con nào nặng hơn 2kg. Giống cá này thon người, mảnh khảnh, ăn uống thanh bạch với rêu suối và chút bùn sạch sẽ do rêu suối cào đọng lại trên đá phiến. Cá há miệng cạo rêu, cặm miệng vào vách đá mà níu giữ thân mình trong dòng chảy xiết. Hãn hữu lắm nó mới bơi lượn kiếm ăn nhẹ nhàng. Đó là cơ hội để lưới nhỏ có thể “vướng” phải cá tiến vua. Phải biết chọn những hang nước sâu, hoang vắng. Rêu phủ trên bờ và dưới các gầm đá thật nhiều, nước trong vắt mà bủa lưới, thì mới mong đánh được cá mõm lợn. Trước, bọn em phải uống nước mắm, rồi cầm ống thở lặn xuống, dò tìm bắt cá anh vũ trong cách hang đá đáy sông. Nhiều thằng chết không kịp ngáp vì dính ngạt, vì bị các xoáy nước ngầm cuốn đi. Lặn như thế, có khi em dùng xiên đâm chết những con cá chiên to bằng con lợn tạ. Nó bơi như cái tàu ngầm, râu dài thượt, vắt vẻo, trông hãi lắm.
Là con thứ 5 trong gia đình nghèo gồm 7 anh chị em ở xã Lý Bôn (huyện Bảo Lâm, Cao Bằng). Quê Khoa là nơi ngã ba sông Gâm gặp sông Nho Quế. Hai con sông biên thùy xa ngái, chảy giữa điệp điệp đá núi hoang vu ấy đã dạy cho Khoa biết cách chiến thắng các loài cá tinh ranh nhất. Học xong Trung cấp nông lâm nghiệp dưới Quảng Ninh, về địa phương hỏi đâu người ta cũng đòi “lót tay” thì mới xin được việc. Nhà Khoa nghèo, thành thử ai cũng quầy quầy xua tay khi thấy mặt Khoa, rằng chỗ chúng tôi “chưa có chỉ tiêu”. Chán nản, Khoa xăm trổ thêm vài vệt xanh như rắn lục nữa ở bắp tay, hắn vận quần cộc xuống sông sinh sống.
Cá gì Khoa cũng bắt, từ đòng đong cân cấn cho đến những con cá chiên nặng ngót 50kg. Bán tất. Cánh lái cá khắp Bắc Mê (Hà Giang), khắp Cao Bằng, Việt Trì, Hà Nội đều tìm đến Khoa. Hắn giờ coi khinh các loài cá rẻ tiền khác, chỉ chăm chắm đòi làm giàu nhờ tài sát cá anh vũ và cá chiên. Khoa bảo, một con cá to, có thể mua được một cái xe máy Tàu. Một con anh vũ, bán cái mõm lợn của nó, có thể mua được cả con bò mộng, tội gì. Hắn coi cá anh vũ và cá chiên như cái lộc lá của trời. Hãy trân trọng và lành lẽ sống với sông, giăng câu bình tĩnh và sáng suốt là bắt được cá tiến vua.
Chợt một con anh vũ mắc lưới. Tôi và Khoa cũng rú lên sung sướng. Tôi rú lên vì tò mò là chủ yếu. Mắt Khoa sáng rực, vì cả triệu đồng, chống đói được trong cả tháng đã lọt vào tay hắn. Khuôn mặt sần sùi mụn nhọt và xanh lục những xăm trổ của Khoa khó nhọc nở một nụ cười: “Em chưa vợ, thành thử lang bạt tứ chiếng, đời lắm lúc cũng thấy nhàn”.
(còn tiếp)
Ký sự của Đỗ Doãn Hoàng
Bài 2: Cuộc trò chuyện hiu buồn trên sông Gâm
Cá Trầm hương ăn rễ cây trầm hương nên thịt có mùi trầm hương kỳ lạ lắm. Hiếm lắm mới có thể bắt được một con. Còn những loài cá khác thì nhiều hơn... Khi đám cá chép vật đẻ cuồn cuộn lăn như những cục bùn tròn rọc rạch ra giữa sông, lũ người tàn nhẫn quăng chài giết các sản phụ cá cũng bỏ về sạch bách. Chỉ còn tôi và Khoa trên sông Gâm trong chiều nhọ tối ấy. Tôi đã xót xa khi thấy người ta trải tải xác rắn bẩn thỉu ven tỉnh lộ, bán những con chép “vật đẻ” to như cái quạt nan, bụng căng tròn, óng vàng, mỡ màng, toàn trứng. Có khi họ vứt được cả tảng trứng to bằng hai bàn tay người lớn đem bán ụ xoẹ, hí hớn đến tàn nhẫn.
Nghe đồn, kỳ vật đẻ là khi mà thịt của con cá ăn ngon nhất. Nửa tiếng quăng chài, thanh niên thị trấn Pác Miều khênh về cả tạ cá chép chửa kềnh, có con nặng 6kg về nấu lẩu. Con cá đựng trong cái khay lớn, gã trai tráng bê đi đã phải khệ nệ. Khoa bảo tôi: bọn cá chép si tình, nó dại lắm.
Cá anh vũ và cá chiên chỉ sống ở nước xiết và chỉ sống trong các hốc đá. Nên khi các hồ thuỷ điện lớn ra đời, cũng là ngày đám cá quý bắt đầu tuyệt chủng dần dà. Nhưng, trên dòng sông xanh, vì đặc trưng sống trong hốc đá, trong các dòng sông ngầm sâu hút bí ẩn, nên cá quý mới tồn tại được đến bây giờ. Dẫu số lượng chả còn là bao.
Khoa tiếc nuối:
“Cách đây độ bảy tám năm, bọn thợ dùng giã nhủi, xiết điện với những bình ắc quy lớn đi giết cá sông Gâm ghê lắm. Họ ném mìn ùm ùm, mìn đánh bật cả những tảng đá lớn ra khỏi vỉa núi. Đá ở đáy sông dường như cũng rung lên từng chặp. Rất nhiều loài cá, cả ba ba, rắn nước, cả những con dải lớn như cái mâm cùng chết, nổi trắng mặt sông. Nhưng cá anh vũ không chết, cá chiên không chết. Lũ cá chui cả vào các hang đá sâu”.
Dòng sông ngầm có khi xuyên qua thị trấn, xuyên qua vách đá cổng trời. Ở đó là vương quốc mà con người có thể không bao giờ đụng đến được. Dòng sông ngầm lấy nước từ cửa nhận phía tỉnh Hà Giang, đi miên man trong núi, có khi hứng chí lên, nó phun ra ào ạt ở phía tỉnh Cao Bằng, hoặc ngược lại. Loài người có thể chinh phục mặt trăng, nhưng chửa biết đến bao giờ bí ẩn về những hang núi hàng chục cây số nước chảy ào ạt giữa âm ti địa ngục kia được giải mã. Nghe đồn, ở đó cũng có đủ các loài “thuỷ tộc” như ở sông Gâm, sông Đà, sông Hồng - chỉ có điều khác lạ là: con vật nào cũng trắng bợt, trắng tinh, trắng toát và lành như cục bột. Bởi nó sống trong đá, trong nước, trong hang tối vĩnh cửu. Không bao giờ trông thấy ánh mặt trời.
-Thế đánh cá anh vũ bằng quăng chài có được không? Tôi hỏi.
- Ít được lắm – Khoa nói – Vì cá anh vũ khôn ranh, ít ra khỏi hang khi có những xung động lạ, như tiếng chân người lội nước, tiếng chiếc bè mảng rẽ nước. Chỉ có thể dùng lưới nhỏ. Cá anh vũ, cá tiến vua, ít khi có con nào nặng hơn 2kg. Giống cá này thon người, mảnh khảnh, ăn uống thanh bạch với rêu suối và chút bùn sạch sẽ do rêu suối cào đọng lại trên đá phiến. Cá há miệng cạo rêu, cặm miệng vào vách đá mà níu giữ thân mình trong dòng chảy xiết. Hãn hữu lắm nó mới bơi lượn kiếm ăn nhẹ nhàng. Đó là cơ hội để lưới nhỏ có thể “vướng” phải cá tiến vua. Phải biết chọn những hang nước sâu, hoang vắng. Rêu phủ trên bờ và dưới các gầm đá thật nhiều, nước trong vắt mà bủa lưới, thì mới mong đánh được cá mõm lợn. Trước, bọn em phải uống nước mắm, rồi cầm ống thở lặn xuống, dò tìm bắt cá anh vũ trong cách hang đá đáy sông. Nhiều thằng chết không kịp ngáp vì dính ngạt, vì bị các xoáy nước ngầm cuốn đi. Lặn như thế, có khi em dùng xiên đâm chết những con cá chiên to bằng con lợn tạ. Nó bơi như cái tàu ngầm, râu dài thượt, vắt vẻo, trông hãi lắm.
Là con thứ 5 trong gia đình nghèo gồm 7 anh chị em ở xã Lý Bôn (huyện Bảo Lâm, Cao Bằng). Quê Khoa là nơi ngã ba sông Gâm gặp sông Nho Quế. Hai con sông biên thùy xa ngái, chảy giữa điệp điệp đá núi hoang vu ấy đã dạy cho Khoa biết cách chiến thắng các loài cá tinh ranh nhất. Học xong Trung cấp nông lâm nghiệp dưới Quảng Ninh, về địa phương hỏi đâu người ta cũng đòi “lót tay” thì mới xin được việc. Nhà Khoa nghèo, thành thử ai cũng quầy quầy xua tay khi thấy mặt Khoa, rằng chỗ chúng tôi “chưa có chỉ tiêu”. Chán nản, Khoa xăm trổ thêm vài vệt xanh như rắn lục nữa ở bắp tay, hắn vận quần cộc xuống sông sinh sống.
Cá gì Khoa cũng bắt, từ đòng đong cân cấn cho đến những con cá chiên nặng ngót 50kg. Bán tất. Cánh lái cá khắp Bắc Mê (Hà Giang), khắp Cao Bằng, Việt Trì, Hà Nội đều tìm đến Khoa. Hắn giờ coi khinh các loài cá rẻ tiền khác, chỉ chăm chắm đòi làm giàu nhờ tài sát cá anh vũ và cá chiên. Khoa bảo, một con cá to, có thể mua được một cái xe máy Tàu. Một con anh vũ, bán cái mõm lợn của nó, có thể mua được cả con bò mộng, tội gì. Hắn coi cá anh vũ và cá chiên như cái lộc lá của trời. Hãy trân trọng và lành lẽ sống với sông, giăng câu bình tĩnh và sáng suốt là bắt được cá tiến vua.
Chợt một con anh vũ mắc lưới. Tôi và Khoa cũng rú lên sung sướng. Tôi rú lên vì tò mò là chủ yếu. Mắt Khoa sáng rực, vì cả triệu đồng, chống đói được trong cả tháng đã lọt vào tay hắn. Khuôn mặt sần sùi mụn nhọt và xanh lục những xăm trổ của Khoa khó nhọc nở một nụ cười: “Em chưa vợ, thành thử lang bạt tứ chiếng, đời lắm lúc cũng thấy nhàn”.
(còn tiếp)