Re: Tìm em ...
Chủ nhật ...
Là khi nghĩ về một Chủ Nhật với nhiều tĩnh lặng …
Sáng nay âm u, công nhận thời tiết đìu hiu có làm hai con mắt muốn ngủ thêm chút ? Ngẫm lại thấy lạ, ngoài kia là phố, là nơi tha hồ lượn lờ để thấy sự ồn ào vây quanh. Ngày trước, cất nhặt đi mọi âu lo, chạy quanh phố, rải tâm hồn khắp nơi, chơi khắp đường, lang thang khắp chốn. Cớ vậy mà hôm nay, lại lặng im để dàn trải xúc cảm, đến độ tự thấy thênh thang rỗng ruột. Hay là trong suy nghĩ của một đứa hâm hâm, có những ngây ngô đến bất chợt không sao giải thích được.
Từ nơi này, mọi thứ trở nên xa xôi lắm, khó có thể cảm nhận hết được. Tin nhắn ... hay thứ gì bỏ quên? Niềm vui lướt qua nhanh chóng như vết son màu sậm, để lại vài vụn vặn rối rắm của tiếc nuối. Ừ! lắm chuyện để lòng rới vào hư vô ...
Ngồi đây, nghe những bản tình ca ... Con tim sẽ ấm hơn nhờ tiếng nhạc, ngậm cười thổi gió linh tinh ..., vì vẫn còn cớ vui để nghĩ đến, mặc cho guồng quay cuộc sống nhiều lúc lấy đi của nhau sự nhiệt thành nhiều quá. Nhưng cũng có thể, biết đâu hạnh phúc sẽ tự động tìm về? Mặc kệ, cứ vu vơ trong hàng nghìn thứ để nhớ, để quên. Tự nhủ rằng câu nói ấy có phải sự khởi đầu cho những kỉ niệm ngủ say tràn về len qua ngày gió thổi? Có thể đấy người …
Dòng người vẫn đan xen, một mình tôi bơ vơ
Lạc lối giữa bao con người...mình tôi
Như vậy thôi, chứ biết làm gì ? Chán nản nhất vẫn là những giây phút này đây. Làm gì ư? Gửi tâm tưởng lên từng đám mây, hay vẽ vời cái gì cho nhịp sống thêm màu mè lên hương. Rồi chiều, rồi tối, đêm về lạnh lẽo rung qua kẽ lá cửa sổ...Tự dưng thèm một quán nhỏ ven đường, ngồi tâm sự, đưa lên môi chén nước nhạt ...
Buồn cười, bình yên và nỗi nhớ cứ nối tiếp nhau đằng đẵng, cho dù lòng đôi lúc cũng đượm vài khoảng mưa trong nắng … Thôi thì để mọi chuyện tự nhiên, vậy nhé!