What's new

[Chia sẻ] Đường xa vạn dặm

Trên đường, hắn bắt gặp một ngôi nhà hoang, mái cọ còn tốt nhưng tường gỗ đã cũ, nhiều chỗ mục mát, trống hoắc trước sau. Căn nhà nằm dưới tán cây, lá phủ không dấu chân người. hắn ngó vào bên trong thấy cỏ rác ngập ngụa. Ngôi nhà hoang, bên con đường hoang khiến người ta phải trờn trợn.

Hắn liên tưởng đến câu chuyện ma Đêm trong căn nhà hoang của Nguyễn Ngọc Ngạn lại thấy càng thêm lạnh người. Giờ này mà chỉ nghe tiếng xột xoạt của lá rừng thôi cũng đã phải bỏ chạy chối chết. Không gian yên ắng lạ lùng. Cũng may, giờ đã hết mưa, trời cũng đỡ âm u. Hắn không sợ ma, không sợ chết. Nhưng giả sử có gì bất chắc gì xảy ra ở đây thì thật không biết xoay xở ra sao? Cái độc hành sẽ trở thành cái tự hành khiến người ta phải cảm thấy nuối tiếc.


IMG_1041.jpg




IMG_1044.jpg


Cũng may, bên căn nhà hoang có một biển nhỏ đã bị bẻ cong, nhưng những chữ viết trên tấm biển đó còn đọc rất rõ. Nhờ cái thông tin trên tấm biển, bao lo lắng của hắn lúc nãy tan biến hết. Như chết đuối vớ được cọc, hắn biết chắc mình đã đi đúng đường. Nhưng cũng từ thông tin trên đó, hắn thấy buồn cho người dân nơi đây.

Đã có cả một dự án lớn thế kia mà sao bây giờ con đường vẫn còn hoang vắng, chả có ai đi. Cái PMU 18 sau những bí mật trấn động bị phanh phui liệu đã bỏ của chạy lấy người? Hay tiền không được giải ngân nữa vậy nó đi đâu? Hay giờ con đường bị ngập nước (kể sau) thành ra dự án bị đổ bể. Cho đến giờ, ngồi viết những dòng này hắn cũng chẳng biết tại sao. Nhưng hắn biết chắc một điều, người dân ở đây thiệt đơn thiệt kép.


IMG_1043.jpg
 
Dòng chữ Công trình đường Khuôn Hà trên tấm biển gỉ ngoét khiến hắn phấn trấn hẳn lên. Cởi bỏ hết lo lắng hắn lại vui vẻ ngó nghiêng xung quanh, chụp những dãy núi mà mây khói còn mù mịt bao phủ. Xa xa phía dưới núi, có một bản nhỏ với những mái nhà rải rác nằm lọt trong thung lũng. Có lẽ để đến đó, phải rẽ vào con đường bên tay phải và đi xuống dốc, nơi cô bé hắn định hỏi đường đã bỏ chạy.

Những ngôi nhà trong thung lũng gợi hắn nhớ đã có những khoảng thời gian hắn sống trong một thung lũng nhỏ giữa rừng. Nơi thời gian như ngừng trôi. Ở đó, cái quý giá nhất là củi để sưởi, đốt suốt đêm. Giờ công việc cuốn hắn đi, có muốn quay lại cũng không phải dễ. Tại sao con người ta cứ phải tuân theo lý trí, không được một lần thoải mái làm theo tình cảm của mình? Phải chăng, những chuyến phượt như này giúp người ta vứt bỏ (trong chốc lát) những vướng bận để được sống đến tận cùng, thật nhất với những tình cảm của mình?


IMG_1045.jpg



IMG_1046.jpg



IMG_1047.jpg



IMG_1052.jpg
 
Vẫn những cung đường uốn lượn theo thế núi, hun hút xa. Có những cung nước chảy tràn mặt đường. Trừ những chuyến offroad khủng với xe chuyên dụng, những cung đường như này cũng chẳng mấy thích thú gì khi đi. Hắn luôn cẩn thận tối đa để không bị ngã, bị văng xuống vực. Tốc độ rất chậm cộng với dừng lại liên tục để chụp ảnh, đã quá trưa hắn vẫn chưa đi hết Khuôn Hà. Bỏ lại sau lưng những dặm dài, những tâm trạng vui buồn đan xen lẫn lộn, hắn vững tâm tiến lên phía trước bất chấp gian nan. Nhưng nếu cứ kéo dài như thế này mãi chắc hắn buồn đến phát điên. Hắn cô đơn quá, hắn muốn làm gì đó để tự an ủi mình...


...Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em
Em đi bỏ lại dặm trường
Ngàn dâu cô quạnh, muôn trùng nhớ thêm...




IMG_1049.jpg




IMG_1050.jpg




IMG_1051.jpg




IMG_1054.jpg
 
đi đến tãn cuối mảnh làng. anh sẽ tìm thấy hàng xóm của mình!
......xin cho bốn mùa đất trời lộng gió, đường trần tôi đi hoa vàng mấy độ..
 
Cuối cùng hắn cũng đến được cuối con đường Khuôn Hà. Đó là con dốc chơn tuột. Chơn đến mức hắn phải xuống dắt xe chứ không thể ngồi trên được. Dưới bến xa xa có một con đò sắt nhưng chẳng có người. Bên cạnh là mấy bè nuôi cá lồng hình như có mấy gia đình sinh sống. Vùng hồ này đột ngột cắt ngang con đường. Và hắn hiểu ra việc ngăn nước ở thủy điện khiến cả một vùng rộng lớn thượng nguồn bị ngập. Con đường này ngày xưa chắc cũng có cái ngầm qua suối là một nhánh của sông Gâm. Nay nó đã biến thành cái hồ rộng.

Đường chả có ai ngoài hắn ra. Nếu đò mà không đi thì biết làm thế nào. Quay lại thì không thể được mà thuê cả chuyến thì không biết phải trả bao nhiêu. Tôi gọi con đò lại, người lái đò loay hoay một lúc mới cho được thuyền ghé sát bến và bắc cầu cho xe máy lên nhưng tôi phải tự đẩy xe. Khó khăn lắm tôi mới đưa được em xế yêu lên thuyền đợi. Sau khi đã yên vị, tôi quay ra chụp ảnh.



IMG_1056.jpg




IMG_1057.jpg




IMG_1058.jpg




IMG_1059.jpg
 
Last edited:
Cuối cùng hắn cũng đến được cuối con đường Khuôn Hà. Đó là con dốc chơn tuột. Chơn đến mức hắn phải xuống dắt xe chứ không thể ngồi trên được. Dưới bến xa xa có một con đò sắt nhưng chẳng có người. Bên cạnh là mấy bè nuôi cá lồng hình như có mấy gia đình sinh sống. Vùng hồ này đột ngột cắt ngang con đường. Và hắn hiểu ra việc ngăn nước ở thủy điện khiến cả một vùng rộng lớn thượng nguồn bị ngập. Con đường này ngày xưa chắc cũng có cái ngầm qua suối là một nhánh của sông Gâm. Nay nó đã biến thành cái hồ rộng.

Nhân chuyện con đường bị nhấn chìm bởi hồ thủy điện, bỗng nhớ lại ngày xưa khoảng năm 1990 tôi cũng đã khốn đốn trong cái cảnh này. Trên một góc bản đồ lụm được từ gánh ve chai, con đường tỉnh lộ đi xuyên suốt từ TT Chơn Thành đến tận Tây Ninh . Chắc ăn là đi được nên một mình một xe đi từ Tây Ninh về Chơn Thành nhưng đến TT Dương Minh Châu thì ôi thôi cả một cái hồ rộng lớn đã cắt ngang con đường - cái khái niệm hồ trong đầu lúc đó quá đơn giản chỉ là một ao to cũng có hình tròn tròn . Chính vì cái khái niệm sai lầm đó mà tôi đã cho xe đi theo bờ hồ để vòng sang bờ bên kia !!! Và kết quả là đã đi ngày càng sâu vào vùng rừng cao su của miền Dầu Tiếng, đường đi vắng ngắt , cao su trùng trùng điệp điệp che kín cả bầu trời (không như bây giờ còn có những khoảng trống để nhìn trời cho an tâm) . Hướng của con đường cũng không theo hướng mình định đến. Nhờ trời sau gần 2 tiếng mò mẫm thì cũng đến được TT Trị Tâm (Dầu Tiếng ngày nay). Hỏi đường về Thủ Dầu Một thì nhận được một trận chửi xối xả vì cái tội con gái mà dám băng rừng một mình :(( . Cuối cùng thì về đến nhà (Phú Hòa Đông) nhanh bất ngờ sau khi qua phà Bến Súc . Con đường gần hơn khoảng 60Km !!! . Sau này có đầy đủ bản đồ nhìn lại mới thấy sao ngày ấy khổ thế , chứ con đường từ Dương Minh Châu về đến Thủ Dầu Một có gì khó lắm đâu :). Còn cái hồ Dầu Tiếng thì từ đó nó ăn sâu vào tâm khảm của tôi và rồi số phận đã dung rủi gắn chặt tôi và cái hồ ấy đến nay đã gần 16 năm rồi.
 
Em xế đã khó nhọc chở chủ nhân của nó qua bao chặng đường, giờ lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nó được nghỉ trong chuyến đi này. Chính trong chuyến đi này, hắn và nó tí nữa thì đi tong khi bị tảng đá to tướng rơi ngay mũi xe. Nhưng đấy là mấy ngày nữa. Còn giờ thì cứ nghỉ ngơi đi.


IMG_1067.jpg
 
Hắn chưa bao giờ nghĩ trong chuyến đi này lại được ngồi thuyền, đi trên cái hộ rộng bao ba như này. Nếu chỉ thấy những cảnh như này thì lãng mạn quá. Có khi đi thuyền ra mấy cái đảo giữa hồ mà camping thì còn gì thanh bình bằng. Ngấn nước trên bờ hồ, vách núi cho thấy vùng đất ngập nước đã bị thu hẹp nhiều.

Con thuyền sắt còn mới, cái bến thuyền còn mới, người lái đò còn mới đã cho thấy tất cả những cái này cũng mới bắt đầu kể từ khi Thủy điện na Hang tích nước. Nước dâng cao, người ta có thể dễ dàng ngược sông Gâm lên Bắc Mê hay rẽ vào sông Năng lên thác Đầu Đẳng và từ đó có thể về bến đò Buốc Lốm bên Ba Bể sau khi đi xuyên qua Động Puông. Nhưng nước dâng cao khiến hàng ngàn hộ gia đình mất đất, di chuyển đến nơi tái định cư mới. Mà không phải là tái định cư tại chỗ nhé. Họ phải bỏ làng, xa họ đi rất xa, rất xa. Một trong những nơi đó là Mỹ Bằng-Yên Sơn cách cả sáu bảy chục cây số. Hắn biết điều này vì một cơ duyên khác được đến thăm khu tái định cư này.



IMG_1072.jpg




IMG_1069.jpg





IMG_1070.jpg





IMG_1071.jpg
 
Và đây này, sự thật chả mấy vui hiện ra trước mắt hắn. Cả những cánh rừng rộng đã chìm xuống lòng hồ. Đành rằng, tất cả những thứ chúng ta có là kết quả của sự đánh đổi. Có thứ ta nhìn thấy ngay, lượng hóa ngay nhưng có những cái phải rất lâu sau, phải khi trả giá người ta mới thấy được. Chỉ sợ rằng khi đó đã là quá muộn và cái giá phải trả là rất cao.


Những thân cây đã chết khô chân còn dầm trong nước hồ sâu lạnh. Hắn biết, đây chỉ là những cây tạp, chả có giá trị gì nên còn ở đấy. Những cây to, ngon đã được người ta tận thu chạy nước cả rồi. Nhân cơ hội này, còn không biết bao cây nữa "chết oan". Nước lên còn chia cắt hoàn toàn sự di chuyển của các hệ động vật, chia cắt chúng hợp bầy làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác bảo tồn. Cái này không phải ai cũng biết. Trong số những người biết, không phải ai cũng quan tâm.



IMG_1075.jpg




IMG_1078.jpg




IMG_1079.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,691
Bài viết
1,135,397
Members
192,428
Latest member
mr88asia
Back
Top