Họ là một nhóm bạn 5 người, gồm 1 người Tạng và 4 người Tung Quở, xuất phát từ Thành Đô và đi đến tận Kailash bằng một chiếc Tom Cruise. Làm người Tung Quở ở đây sướng thật, trong khi chúng tôi cần 6 loại giấy phép tất cả để đi đến Kailash thì họ cần mỗi thẻ căn cước. Trong đoàn có cô gái làm hướng dẫn viên ở Đại Liên nói tiếng Anh tốt nên chúng tôi mới giao lưu được. Tôi dặn cô là lần tới cô đi Tibet thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ bay sang đi đường bộ bằng cách làm người Tung Quở
Trưa hôm đó bọn tôi ăn trưa chung một quán vì tới đoạn này chỉ còn mỗi 2 xe chúng tôi, và xe kia không nắm thung thổ vùng này nên cần thông tin từ hướng dẫn viên. Đến tối thì lại ở chung quán trọ. Quán trọ 40Y/giường, toilet ổn nhưng cả quán trọ không hề có phòng tắm, làm tôi cứ thắc mắc họ tắm bằng cách nào
Cái làng Paryang cũng chỉ có độ vài chục ngôi nhà đá, bụi mù mịt do công trường làm đường xung quanh. Hai bạn đồng bọn đeo khẩu trang đi khám phá về bảo chẳng có gì. 4pm chiều giờ Bắc Kinh nắng vàng rực rỡ, nhưng nước vẫn lạnh ngắt. Ngồi cửa phòng trọ mà ngắm bồ câu đi dạo và nghe "một vùng mây trắng bay đi tìm nhau ..."
Rồi chui vào nhà hàng có lò sưởi kiểu Tạng đánh bài cho ấm. 8pm bắt đầu có điện chạy bằng acquy để thắp sáng, xem tivi và sạc pin đồ điện tử. Nhóm Tung Quở thì chương trình giải trí tập thể là mátxa lẫn nhau trong phòng, có cô thì đắp mặt nạ và mặc áo lông dày mang sách ra ngồi đọc dưới ánh nắng chiều. Thế là hết một ngày. Ngày mai là ngày được trông đợi nhất chuyến đi, ngày của Kailash