Ngày ba nơi Tây Bắc....
Hơn 3h, tiếng củi cháy tanh tách, đá lăn phía đỉnh đầu làm nó tỉnh giấc, các bác porter đã dậy nấu nước, chuẩn bị bữa sáng, nó ngồi thu mình bên đống lửa cùng A.Tuấn cho ấm người, chờ bình minh. Lát sau, từng tên một lò dò bước ra khỏi lều, nào thì đánh răng, rửa mặt, thay đồ, gọi nhau í ới… Xếp hàng đầu tiên, nó được bóc tem bát mỳ bò, trứng rán và cốc cafe cho cuộc hành trình tiếp theo...
Vừa leo được một đoạn, trời đổ mưa rào- cái thú leo fan tháng 6. Hay hay, bộ áo mưa gửi bác porter rồi, tắm mưa đê, chưa kịp sướng A.Thùy dúi ngay cái áo mưa giấy vào tay, ức thế…Trèo đèo, lội suối, trong mưa gió thấy sung sức bởi không mất mồ hôi... Nhớ đoạn, Quang caca lấy áo mưa hứng nước cho nó uống, ngọt thật, mưa rừng... Theo chân caca, nó leo, nó trèo- đúng sở trường nên sướng lắm... Phía sau, A.Béo đậy dung nhan bằng cái khăn bảy màu kiểu ninda loạn thị vất vả từng bước, gậy gộc hỗ trợ. Một mình một tốc độ, không nhanh không chậm nên luôn độc hành với nỗi lo lạc đường. Ánh sư huynh vấp lên vấp xuống chỉ vì áo mưa bùng nhùng nhưng vẫn hóng cảnh để tác nghiệp...
Nghỉ chân lấy sức, bổ sung vi chất, Quang caca trình diễn màn hút thuốc nhả khói chữ o, keke “Đố anh thổi ra chữ ô đấy”. “Chịu chết”… Hỏi thăm bác Rành về đường đi, nghe bác kể vụ chăn thả trâu trên con dốc gần 80 độ mà nó mắt tròn mắt dẹp...
Đang chậm bước từ xa vọng lại “Cảnh đẹp lắm, lên đây đi” Diệp ca. Theo tiếng gọi bầy đàn, anh em nó lao như điên, bấu víu vào đá vượt qua con dốc thẳng đứng hãi hùng mà thoạt nhìn tưởng phải chào thua. Ngỡ ngàng cảnh mây núi hùng vĩ, ảo ảo siêu lòng người. Súng đạn nạp đầy, caca và sư huynh bắn lia lia. Dân chuyên, Quang caca có mắt nhìn cảnh, “đì-zai” cho nó toàn kiểu độc. Xem lại ảnh thấy phục caca ghê... “A.Béo dịch ra em chụp cái”, “Cứ chụp đi về rồi cắt, A mệt không lê nổi” Hic. “Chị ơi chụp chung với em”, “Đứng chỗ kia kìa, đó, cười lên, rồi...”. Hậu tác nghiệp, nó băt đầu thấy lạnh vì áo ướt, môi thâm xì, nấp sau tảng đá nó thay đồ với cái áo cổ lọ và khoác nỉ ấm hẳn lên...
Tại độ cao 2.800, trời quang dần, mưa ngớt, cập bến- nơi những cây tùng vươn mình. Các bác porter đã đứng đó, chờ anh em nó với bánh mỳ bate, giò, rau và trái cây... Bác Rành lạnh, giọng run run: “Ăn nhanh không nghỉ trưa rồi đi luôn cho kịp”. Thấy vậy, Quang caca nhỏ to: “Em lấy cho bác mượn cái áo rằn ri đi”. Bữa trưa hôm đó, là một cuộc đánh vật của A.Thùy, ăn không khác gì nhồi, ngoặm từng miếng rõ to rồi ngậm búng miệng vì khô khó nuốt, cố nhét nhét vài miếng ca chua cho có nước. Nó chén nửa cái bánh mỳ rồi tình nguyện osin cho Hiếu leader, A.Béo, Thắng nhắng nhưng vẫn kịp tạo dáng bên cây tùng để Quang caca ghi hình....
Chào mọi người, anh em nó lên đường. Ấn tượng đoạn rừng trúc, rừng nứa hai bên con suối nước chảy xiết với những hòn đá đủ kích cỡ, màu sắc. Thay vì dò đá lội suối, nó đu cây trúc, đè cây nứa làm điểm tựa cho đôi chân tìm chỗ đáp- phiêu lắm- giờ vẫn thèm được trải nghiệm lần nữa. Vận động toàn thân thấy như tiếp thêm sức mạnh, chỉ mong được đi mãi, leo mãi không nghỉ...Trên đỉnh mây mù, bên những cây cao quá đầu người, nó làm hàng với cái gùi. Nặng kinh, đeo vào mà tưởng ngã đổ về phía trước...mới thấy thấm cái nhọc của bác porter, luôn gắng sức gồng mình thồ hàng nhưng vẫn nở nụ cười mỗi khi anh em nó chào hỏi…
Đỗ lại bên tảng đá lớn, phía dưới suối nhỏ nước xối, chờ đoàn chốt, A.Tuấn đau bụng muốn về với thiên nhiên, nó và Diệp đứa gót trái đứa gót phải mà bám. Sau khi chia chác giấy vệ sinh, anh em rẽ tam hướng tìm bến đỗ, nó tọa lạc trên một con dốc cao. Hic ngồi mãi mà quên rằng phải có cái gì đọc mới giải quyết được, đành ngậm ngùi đi xuống (nó thuộc lòng tất cả các nhãn mác trong nhà vệ sinh, nhiều lúc quên đạo cụ nhưng may sót lại tờ tiền trong túi, nhục nhã nó lẩm bẩm ngân hàng nhà nước Việt Nam, hai nghìn đồng, năm nghìn đồng…)
Thấy Quang caca đang đầu tắt mặt tối nhóm củi, bồ nhào vào xem tình hình, “Ui giời, một đống thế kia có mà lên, dẹp ra để em xử lý”. Nhớ lại cách nhóm bếp của bà chị, nó ứng dụng. Nửa cuộn giấy vệ sinh đi toi, một cái túi nilong cháy khét, củi nhỏ một nhúm, nó và caca cắt cử mỗi đứa một lần, tranh nhau thổi thổi, xếp xếp, nước mắt nước mũi đầm đìa vì khói, cuối cùng lửa cháy đượm- chưa kịp hơ tay đã phải lên đường bước tiếp...
Đường đá hiểm trở, nhiều đoạn bé tí chỉ có cành cây nhỏ bắc qua với sự hỗ trợ của Quang caca, khoảng 4h30 nó đến điểm hạ trại thứ hai. Nhóm B.Đạt và chị em nhà Thúy mỗi người một túi ngủ, an dưỡng trong căn lều xinh. Nhiều lúc, không hiểu nổi ông bà này, trekking mà suốt ngày nằm với nằm… Cùng Diệp xuống suối rửa mặt, thay đồ,….Bước vào lều, nó tìm đôi tất, con cháu nhà B.Đạt đang nằm, hốt hoảng bật dậy hỏi: “Đi đâu đấy”. Sặc, tí chết vì cười, đời thật éo le, hai đứa con trai sợ một đứa con gái tấn công chắc tại nó tầu ngầu quá… Rồi, Quang caca, Thắng và đệ B.Đạt hợp sức cắt dán băng rôn chuẩn bị cho ngày mai lên đỉnh.
Đứng ngồi không yên vì dạ dày sục sôi quật khởi, nó xin A.Tuấn cái lương khô, mời các bác porter, họ hàng nhà Thích cuối cùng chẳng được miếng nào, A.Béo thương cho nửa cái bánh mỳ, đang cắn dở, Hiếu leader từ đâu xuất hiện, tóm vụ tiền nong- ặc ghét thế cứ dính đến tiền là ong hết cả thủ… “Đâu, em xem”- leader đúng là dân nghiệp dư, biết thế nhận từ đầu vừa được tiếng lại đỡ mất công giải quyết hậu quả.
Đang lởn vởn chờ A.Hùng chặt gậy hong đồ cho Quang caca, B.Đạt chạy ra chiến tích- công nhận đẹp. “Nhưng chụp gì được vài bức thế bác”, “Ờ, thì bác đang tiếp tục đi săn đây”. Lửa dập dòm cháy, chỉ thấy khói bốc lên nghi ngút, biết hong đến đời nào cho khô, nó treo tạm đấy rồi lân la chơi bời trước khi cùng đoàn hạ bệ phóng giữa trời chiều: gà, lợn, bò, rau...không phải bàn nhưng cơm sượng, báo hại nó ăn được một bát. Ngóng B.Đạt đi xin cháy cải thiện tình hình nào ngờ… Bữa đó, Chính công tử da trắng, đỏ hồng vì rượu, Hòa đại ca trung tâm vũ trụ, rượu vào nữ tính trỗi dậy, tay chân loạn xạ: “Em là chỉ uống với người em quý thôi”. Ánh sư huynh cảm xúc thăng hoa, uống quá liều, phun vòi rồng…
Để các men tự nhiên, nó đi về phía bếp lửa rừng rực cháy, hơ quần hơ áo. Số nó hên thật, nào anh con nhà B.Đạt (ít va chạm nên chưa nhớ tên), rồi Quang caca, lại một porter nữa tận tình hỗ trợ. Đang ngồi vểnh râu, nghe giọng Hiếu leader mà rùng hết cả mình: “Cho em mượn thư ký của bác tối nay”, “Chú cứ tự nhiên”, lại vụ hạch toán, tiền nong. Rời chốn bát nháo, nó bước về phía cái chòi thực thi nhiệm vụ- nhẩm tính, kiểm tiền dưới ánh sáng le lói từ cái đèn pin nhỏ hắt ra…Haizz xong, hết trách nhiệm, nó phi thẳng ra chỗ đống lửa, giúp A.Béo hong quần, tất, giầy. Hic mải chém, tất cháy lúc nào không hay, giầy cao su bén lửa mùi khét lẹt…
Vừa chập tối, Quang caca đã bắt vào ngủ, “ngủ gì cái giờ này năm chỉ tổ đau lưng”- nó nghĩ. Ấm ức mà vẫn phải nghe lệnh. “Đây ngủ chỗ này, túi ngủ đó…anh ngủ bên kia”. Ngoan đạo, chờ Quang về lều, nó bất đầu ca cẩm, chợt thấy bóng A.Béo lướt qua về chỗ đống lửa, không chần chừ vứt mọi thứ ở lại, nó lao ra. Mọi người mất sức sau một ngày chinh chiến đã say giấc nồng, hai anh em nó vừa buôn vừa hong điện thoại. A.Béo kể nó nghe chuyện đời- những mảng tối. Giật thót mình, bác porter đang nằm bật dậy hơ lửa cho tan cái lạnh. Nhìn khuôn mặt khắc khổ, sắt lại vì rét - nhói lòng cảnh những người dẫn đường tận tụy với cái áo cộc ngủ dưới giữa rừng đèm, sương lạnh. Nó nhường bác cái áo nỉ đang mặc, bác ngại ngùng từ chối. “ Không sao, anh mặc đi cho đỡ rét. Em ngồi lửa ấm rồi…”
Hơn 1h, nó và A.Béo chia tay chia chân, tìm nơi an nghỉ. Bước vào lán, ặc cái chỗ lúc nãy tên nào nằm kia trả ngay, túi ngủ Quang caca chuẩn bị bốc hơi đâu rồi, tìm…tìm nhanh. Lần mò trong bóng tối, nó nhận diện kẻ địch- Hiếu leader có tí men ngủ như chết. Hị hị, phát hiện còn một khe nhỏ nhưng ko có bạt trải, coi như cái giá của tội mải chơi, bất đắc dĩ nó đáp đât. Phát điên mất, dốc gồ ghề, đá nhỏ lởm chởm như nằm trên chông, không gối không chăn, ngủ bằng niềm tin với cái áo cộc mỏng này. Sau hồi suy xét, nó lò dò trở ra đống lửa ngồi tự kỷ. Kiểm củi để giữ lửa cháy lớn xua cái lạnh nhưng thiếu hơi người buốt tê tái. Lê bước, quay đầu về với đồng đội, vẫn chỗ đó nhưng co ro nó kéo tí chăn thừa, nằm tụt xuống rúc đầu vào vai quân thù, hết nghiêng rồi ngửa kiểu gì cũng hở, đành đánh thức đứa kế bên nằm sát xin ít hơi ấm. Nhọ hết chỗ nói, hóa ra là Thùy, ông này nhiệt tình chèn nó như đúng rồi, thở không ra hơi rồi cứ vài phút lại cựa với xoay. Nó đầu hàng: ‘Thôi em chịu lạnh, anh về xới đi chứ trở mình kiểu này em ngủ không nổi”…Lại một đêm thức trắng…