Con đường dẫn vào Thạch Lâm Viên bụi cuộn bốc lên từng mảng. Dù đã quá quen với cát bụi lấm lem cả ngày trời, chúng tôi không ngờ chặng đường cuối lại khó xơi đến thế. Sáu chiếc xe, không còn khái niệm nối đuôi nhau, mạnh thằng nào thằng ấy phóng, chậm chút là hít hết bụi của những thằng kia. Khăn mũ của tôi kín bưng, kính râm giờ vẫn phải đeo để tránh bụi, mà không sao mở mắt ra nổi. Thi thoảng tôi he hé nhìn và thấy một ánh đèn hậu sáng lên mờ mờ trong luồng pha thấp thoáng từ xe tôi, chịu chẳng biết là xe nào.
Đường hẹp, tối om và dày đặc bụi, tôi có cảm giác mình đang lao vào một chốn mù mịt không có điểm dừng. Cả xe tôi, cả cái đèn hậu đằng trước đều xuyên vào màn bụi với tốc độ vũ bão. Tôi muốn ngạt thở.
Thế rồi, sau những đằng đẵng, dằng dặc, màn bụi thưa dần. Tôi đã có thể mở mắt, và thở lại bình thường. Chúng tôi đang đi trên một con đường hẹp tối tăm, có vẻ … chẳng dẫn đến chỗ nào.
Rồi đột nhiên ánh sáng vỡ òa phía bên tay trái, có cả những tiếng hú hét. Chúng tôi vừa đi lố một đoạn ngắn, vội vòng lại. Chừng ba bốn xe đang đợi trước một cái cổng lớn. Dưới ánh sáng trắng lờn lợt của mấy ngọn đèn, ba chữ Thạch Lâm Viên nổi lên trên chiếc cổng chào, nhìn ma quái không kém gì mấy con thú đá cạnh cổng. Trăng lên thấp thoáng.
Mụ Đạt chở Pucca chạy vào trước thuê phòng, chúng tôi dừng lại trước cổng chờ xe thằng Chuối. Nó chạy chốt đoàn. Mũ bảo hiểm quăng ra, khăn áo lột ra, bao nhiêu mệt nhọc trong ngày ào cả đến. Tôi tỳ lưng vào bệ đá tìm chỗ dựa tạm, sờ lên mái tóc mình giờ đã cứng nhắc như vừa được xịt một lớp gel. Cứng và nhơm nhớp dính.
Pucca đã liên hệ xong phòng ốc, chúng tôi nhào cả vào trong, không cần biết phải đi hướng nào. À có ku Lâm tặc, đi ngang qua một đôi nữ tú đang thả dáng bên lối đi lát đá, nó vừa phóng xe vừa hỏi gấp gáp: “Chị có thấy một đôi nam nữ nào vừa vào đây hỏi thuê phòng nghỉ không?”. Nghe nó hỏi mà tôi muốn ngã lăn khỏi xe, ở cái chốn đầy rẫy phòng nghỉ này hỏi thế quá bằng đánh đố người ta, khéo người ta tưởng mình kéo cả đoàn vào đánh ghen thì có biết cũng chẳng dám chỉ.
“Đôi nam nữ” đang đứng chờ trước căn phòng lễ tân bé tí, như phòng bảo vệ ở mấy cơ quan công quyền. Quyết sách nhanh gọn, chúng tôi sẽ ở trong một cái nhà sàn, giờ tất cả cất đồ lên phòng, thay nhau tắm rửa rồi đi ăn. Mấy bé nhân viên lục tục mở cửa, mang chổi và chăn đệm lên trước.
Xế của tôi tỏ ra là một người bạn đồng hành biết điều, lịch lãm, nhất định giành phần xách ba lô, dù chỉ để nhờ tôi có một chiếc áo. Trước hôm đi xế nhắn nhờ, tôi đã phì cười: “Bốn ngày mang có một cái áo thì chết em à?”. Về vụ này, mụ Đạt biết được, bảo thôi cho nó làm thuốc chống chuột bọ gián kiến, chuột chạy vào phòng bốn chân thì chạy ra bằng ba chân em ạ. Giờ mới thấy mình nhầm. Ngoài cái áo gửi trong ba lô tôi, xế còn một đống lỉnh kỉnh nhồi nhét trong cốp. Thêm hai cái mũ bảo hiểm, túi áo mưa, một bịch lổng chổng chai lọ, khoai sắn … anh xách bằng hết không cho tôi mang cái gì.
Tôi vốn quan niệm “kính lão đắc thọ”, xưa nay không dám thất thố để các bậc tiền bối già cả phải làm hộ mình thế bao giờ. Không tranh cãi được, tôi quay người bước đi, dò dẫm trên từng bậc đá tối mò mò mà thấy gáy nhồn nhột. Ngượng không để đâu cho hết.
Ngang qua thằng Chuối, nó lẳng luôn cho hai cái mũ bảo hiểm, trống không: “Mang hộ lên phòng cái!”.
Thằng này cho đến lúc đó vẫn một hai ậm ờ, rắp tâm ăn quỵt mấy tiếng gọi chị, tôi chán chưa thèm chấp.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, nó nhìn xuống, lảng đi: “Một đống đồ đây này … ”
Tôi liếc nhìn “một đống đồ” của nó, chán nản xách hai cái mũ leo lên bậc thang gỗ.
Đó là một căn nhà sàn xinh xắn, không theo phong thái tuềnh toàng mát mẻ như của anh Liệt Mặt, mà vững chãi và ấm cúng. Có ba phòng ngủ nhỏ, mở cửa sổ nhìn ra vườn, nhà tắm kiêm vệ sinh (không có trần) nằm bên góc trái. Riêng không gian giữa phòng đã có thể chứa được đến hai chục người. Cả bọn hài lòng ra mặt.
Nhưng có vẻ căn nhà đã để không rất lâu trước khi mở cửa đón chúng tôi. Tôi nhìn đám bụi rác mấy em khua chổi dồn lại, kinh dị. Các em cũng ngoan, nhất định không cho chúng tôi vào rửa ráy trong nhà tắm, bảo để em dọn cho sạch hẳn đã. Sau tôi thấy cảm ơn các em biết chừng nào.
Mụ Đạt bảo, lady first, sáu cô gái vào hai phòng, phòng còn lại để ba lô, đàn ông con trai nằm hết bên ngoài. Chị em nghe mà thấy ngứa ngáy, đồ gì mà phải để những một phòng, cho ba đứa con gái chen nhau trên một cái đệm hẹp? Không được, hai đứa một phòng, đồ chia đều ra, vẫn thoải mái chỗ. Thế là âm mưu trong đêm lặng lẽ chiếm đoạt một góc riêng của mụ đã tan thành mây khói. Mụ cười sằng sặc ráo hoảnh.
Giờ mới đến phần nan giải, chúng tôi mười hai người chung một cái nhà tắm, lại chẳng mấy sạch sẽ, chị em bấm nhau, méo mặt. Đám đàn ông nhào ra suối, trừ ku Thanh dù có đi thỉnh kinh tận Tây Trúc, vẫn nhất định phải được tắm nước nóng. Đuổi được nó đi tắm nhờ chỗ khác, ba em gái cũng đi theo
, bà Hương sau một hồi chải chuốt khéo nhạt cả thịt cũng đã xong việc, còn lại tôi với em Hường đành share nhau cho sớm chợ.
Chao ôi là trần ai khoai củ, cái cửa nhà tắm vừa lỏng lẻo vừa kẹt cứng chẳng biết đằng nào mà lần. Mãi rồi cũng biết cách đóng mở, mà mỗi lần đóng thì phải bặm môi nhấc lên, ấn thật mạnh, mỗi lần mở lại nhờ đứa ở ngoài dộng cho một đạp, mạnh hay nhẹ tùy vào mức độ ấn lúc trước.
Xong cái cửa thì đến vấn đề nước. Cả vòi lavabo, cả vòi sen, nước nhả ri rỉ ri rỉ như bể công cộng thời bao cấp phải dậy từ sớm mang thùng đi hứng. Nhưng ở đây tôi không có đồ hứng, cũng không có thời gian mà hứng nước . Vậy là vừa vặn vòi vừa cầu nguyện, có lúc đã phải dùng ca đánh răng để xả tóc.
Bọn đàn ông đã quay trở lại, cười nói ầm ỹ bên ngoài, nghe chừng sảng khoái phởn chí ghê lắm. Vật lộn với cái vòi mãi cũng xong, vẫn phải tiếp tục chờ mấy em đang tắm nhờ ở tầng dưới. Chúng nó nước nôi chắc xông xênh, tha hồ chải chuốt nên mới lâu thế, nghĩ mà cay cú.
Nằm sõng sượt giữa nhà, mụ Đạt chờ lâu đói quá, thi thoảng lại rú lên từng chặp…