What's new

Hà Nội - Huế : Hành trình bất ngờ- cảm xúc khó gọi tên

Lay hoay,háo hức chuẩn bị hàng tháng trời cho chuyến đi Y Tý đầy mong đợi, về với mây, với gió , hãy sống như là gió nhưng đừng để gió cuốn đi - luôn tự nhủ với chính mình như thế, và lần này sẽ được hội ngộ với gió mây rồi vậy mà đến phút chót lại rút, có lẽ mình không có duyên với Y Tý phải không? tự nhủ với chính mình - mình không đi Y Tý muôn đời vẫn nằm đó đợi mình - nhất định rồi, đây có lẽ sẽ là người tình chung thủy và bất tử nhất của nó đấy, nên cứ yên tâm rong chơi vậy khi nào đến duyên sẽ được hội ngộ. Dù là người từ bỏ nhưng cảm giác hối tiếc bắt đầu có cơ hội sống để len lỏi trong khắp ngõ ngách tâm tư, nó bám chặt với dòng máu chảy quanh người như một vật ký sinh khó chịu.
Và rồi Huế đến thật bất ngờ như cái phao cứu sinh để nó bám víu vào, không kịp suy nghĩ nó vội vàng tìm cách nghỉ việc để đi với ý nghĩ sẽ nhanh chóng quên Y Tý, quên những chờ đợi, mong mỏi đến ngày được đi. Như thế nó duyên với Huế phải không?

19h ngày 26/4/2012 : Bần thần ra trà đá off bàn giao Y Tý, oh hóa ra đoàn lại thừa xế kìa vậy mà vẫn không quay lại vì trong đầu với một mớ hỗn độn không biết mình nên làm gì nữa giữa một bên là lời hứa , một bên là sự lôi kéo của các ôm nhiệt tình và tận cùng là sự thất vọng .....
Đúng lúc đó leader nhà mình gọi cafe gặp gỡ, chả muốn đi nên từ chối vì đằng nào mai chẳng gặp leader nhỉ
Về đến nhà không biết nên làm gì và lại ôm máy tính đến gần 2h sáng một nhóm khác í ới gọi " phượt từ thiện Hà Nội - Huế không " một lời mời cực hẫm dẫn với chi phí 1350k, hù đểu thế chứ sao lại gọi đúng lúc đang dao động thế này ? Lại suy nghĩ, lại đấu tranh tư tưởng , và cảm thấy rất mệt mỏi , chẳng nhẽ lại đào ngũ sang với nhóm này , lúc đó hiện lên dòng chữ của leader " Kiểu này phải độc hành rồi :| " như một lời than thở và lời hứa của nó với leader sẽ chắc đi và chính điều này đã níu nó lại, ể oải không muốn làm gì nên quyết định đi ngủ, trong đầu lại hiện lên phương án " hay tắt điện thoại đi để không liên lạc được và rồi sẽ không đi cùng nhà mình nữa" đúng là tham lam thật ý, lúc này ngồi gõ những dòng này lại hiện lên lời nói của xế " bản chất cùa con người là tham lam và lười biếng " - haha,
Cũng may nó còn chút tỉnh táo để không tắt máy mặc dù trong thâm tâm rất muốn thế, cuối cùng chẳng ngủ được chút nào , đúng là tự mình làm khổ mình, lại bò dậy soạn đồ cho chuyến đi và lên dây cót tinh thần cho chính mình - cứ đi rồi sẽ đến cho dù ngày mai sẽ thế nào.
Gần sáng leader gọi điện chắc lúc này gọi để dậy chuẩn bị đi sợ nó ngủ quên đây mà, tự làu bàu với chính mình sao leader cẩn thận thế cơ chứ và cuối cùng cũng gặp được leader với tâm trạng bất cần , haha, chắc đọc những dòng này leader nhà mình oải lắm nhỉ , không khéo lại lẩm bẩm biết thế cho nó ở nhà luôn chứ cho đi làm gì chỉ tổ vướng víu và lắm yêu cầu ( ah đoạn này là nhớ đến lúc đòi đi bằng được trong cái nắng chói chang ở Huế ý mà )
Ra gặp đoàn được chào đón bằng nụ cười rất tươi và ấn tượng của xế khác ( sau này sẽ là xế của mình ) tạm ổn hơn một chút ( lúc này phải cám ơn xế lắm ý vì đã cho nó một chút tinh thần để đi ), cơ mà tinh thần vẫn không lên nhiều lắm, khác với chuyến đi khác nó hào hứng lôi máy ra chụp cảnh mọi người chuẩn bị rồi chằng buộc đồ , lần này chẳng muốn làm gì nên không chụp - (giờ lại tiếc vì không có ảnh đưa vào đây này ) . Hix đã chán cộng với giờ giấc cao su của mọi người làm nó thêm bức bối - oh không dám thể hiện ra hay cáu loạn lên như mọi khi vì nó hiểu nó đang ở đâu đang đi với những ai mà, lại tự nhủ - hãy để đây là chuyến du lịch, nghỉ ngơi đúng nghĩa, quẳng hết những trách nhiệm, lo lắng và công việc cho người khác đi và cố gắng thực hiện suốt điều này trong chuyến đi .
Cuối cùng thì cũng lên đường .
 
Last edited:
hi, hôm nay mới vào được để điểm danh. Tiểu yêu vũ ơi, cậu viết hay quá đi mất. Bây giờ ngồi trong phòng điều hòa lại mơ tưởng đến lúc đi trên những con đường nắng chang chang trong cả cuộc hành trình
 
Mục tiêu tiếp theo của cả đoàn là địa đạo Vĩnh Mốc thuộc huyện Vĩnh Linh, tỉnh Quảng Trị, lúc này đoàn đã nghỉ chân và tạm ăn trưa bằng những hộp sữa chua, nước tăng lực, kem.......tại cây xăng rồi, trong suốt chuyến đi lần này nó thật sự khâm phục các xế nhà mình, trời thì nắng nóng, ăn uống thất thường vậy mà không ai tỏ ra chán nản bỏ cuộc, nó vẫn nhìn thấy nụ cười rất tươi của mọi người, chỉ cần thế thôi cũng làm nó thấy thoải mái và yên tâm.
Địa đạo kia rồi tuy nhiên cái nắng nóng cũng làm mọi người phải dừng chân ở ngôi nhà gần đó, tại đây nó gặp một cụ già ngồi bán lặt vặt, nó không ấn tượng nhiều lắm vì nghĩ có khi cụ đi bán cho vui, cho khỏe chân khỏe tay vì thế nó không lại gần và cũng không có ý định hỏi chuyện gì cả, một lát sau nhóm bạn đi cùng nó sà vào hỏi chuyện cụ, nó cũng chẳng nghe được câu chuyện đó là gì và rồi khi thấy xế của mình giúp cụ điều gì đó, nó đã muốn bật ngay dậy để ngăn cản mọi người, lúc đó phải nói là nó rất kiềm chế để giữ cho mình khuôn mặt thờ ờ nhất để quan sát mọi việc, rồi tự nhủ hãy để việc này trôi qua và để mọi người làm những việc mình muốn, không được can thiệp, đừng nói gì cả, hãy để cho mọi người tin rằng việc của mình làm rất có ích, niềm tin lúc này còn quan trọng hơn nhiều thứ. Có thể nói nó độc đoán hay ích kỷ cũng chẳng sao tuy nhiên đến tận lúc này nó cũng không biết việc nó im lặng lúc đó là đúng hay sai nữa. Nhưng thật sự ngay sau đó nó thấy rất rất vui vì mọi người trong đoàn có những suy nghĩ và hành động như thế. Và nó hiểu có lẽ nó đã nhận ra được rất nhiều điều về niềm tin về cuộc sống về nhìn nhận một con người sau mỗi chuyến đi khảo sát, thật và giả trong mỗi câu chuyện nó được nghe, những lúc như thế hãy để lý trí lên tiếng chứ cảm xúc đôi khi lại là sự nhầm lẫn tai hại , càng đi nhiều nó càng sợ chính bản thân nó, nó sợ cảm xúc và lý trí luôn đối đầu với nhau ,sợ giữa thật và giả không phân biệt được. Nhiều lúc chỉ phụ thuộc vào quyết định của nó mà thôi, chính vì thế giờ đây nó dần dần chạy trốn việc mà nó đã làm, gác lại mọi thứ chỉ để rong chơi. Vậy mà mỗi bước đi mỗi hành trình của nó, nhiều hình ảnh cứ làm cho nó phải trở về với chính nó. Duyên hay nợ ? giờ đây gõ những dòng chữ này nó hiểu nó còn mắc nợ nhiều quá.
Lại đi lạc đề rồi
Cả đoàn vào thăm địa đạo giữa trưa nắng gắt, tuy nhiên cái nắng cũng không vì thế mà cản trở được mọi người đâu nhé, ngoài trời thế thôi chứ bước vào lòng địa đạo nó cảm thấy rất mát, càng đi nó càng khâm phục cha ông ta ngày trước đã từng sống, chiến đấu trong lòng địa đạo như thế này
Những hình ảnh trong địa đạo ( cái này ít thôi nhé vì leader đã đưa lên rất chi tiết rồi)

IMG_0642.jpg


IMG_0643.jpg


Và thật bất ngờ một cửa của địa đạo lại thông ra biển tuyệt đẹp, bất chấp giữa trưa nắng mọi người trong đoàn vội lao ra biển

DSC_0508.jpg


DSC_0523.jpg




Và sự hết mình của leader để phục vụ các thành viên trong đoàn

DSC_0525.jpg



Mọi tư thế được trình diễn ở đây. Nghĩ cũng buồn cười đi chơi lúc nắng nóng thế mà cấm ai kêu, vậy mà lúc về nhà làm việc thì cảm thấy không thể chịu được cái nắng, lại thấy mình giỏi thế xông pha ngay giữa trưa , hihi phải nói đó là sự hy sinh vì nghệ thuật ( không đúng nhỉ , mà hy sinh để có những tấm ảnh để ghi dấu ấn rằng mình đã đến đây- nhiều khi đó chỉ là khẳng định cái tôi của mình với mọi người ) Nó dám chắc rằng tất cả mọi người trong đoàn đều muốn có ảnh đẹp ít nhiều để đưa lên fb khoe với bạn bè- đấy là chủ quan nó nghĩ thế đấy còn sai đúng thế nào nó không biết đâu nhé không lại bảo nó áp đặt suy nghĩ của mình cho cả đoàn.
Rời địa đạo với bữa trưa là mì tôm, trứng , thịt, và cả cà muối nữa, chưa lúc nào nó thấy bữa ăn ngon như vậy nhất là những quả cà muối ý, nếu so sánh nó còn thấy ngon hơn cả bữa ăn ở Huế với những đặc sản Huế - có thể nó không hợp khẩu vị hay tại thích ăn những gì quen thuộc, có chuyến đi nào mà nó không phải ăn mì đâu chứ.
Tiếp theo đó là cầu Hiền Lương, một cây cầu nối hai bờ Nam - Bắc, thật sự mà nói thì nó nghĩ thời gian dừng lại không đủ cho nó, lần này chỉ là lướt qua theo đúng nghĩa bởi vì trời quá nắng, thời gian lại không nhiều, cầu cũ từ lâu không được sử dụng mà được giữ lại như một minh chứng của lịch sử, nó rất muốn đặt chân lên cầu, muốn lang thang toàn bộ. Lúc này lại nghĩ đến lời của leader nhà mình mới nói thích là một chuyện nhưng thực hiện lại là chuyện khác thế nên đành quay trở về với hiện thực thôi, suy cho cùng cũng nhờ có leader chứ không để như nó với phương châm đi là đến lang thang mọi nơi đảm bảo cung này sẽ bị vỡ ngay vì thiếu thời gian, bởi vì đi đến đâu nó cũng thấy tiếc khi chưa chọn vẹn thế này :(
Nắng quá nó không chụp ảnh đâu ảnh lúc này là đi mượn của mọi người trong đoàn , định không đưa lên nhưng nghĩ lại cứ đưa lên cho sinh động , hi

_IGP1732.jpg


Ảnh Nguyentronganhs
Cảm xúc đã hết rùi mai viết tiếp
 
Last edited:
và rồi khi thấy xế của mình giúp cụ điều gì đó, nó đã muốn bật ngay dậy để ngăn cản mọi người, lúc đó phải nói là nó rất kiềm chế để giữ cho mình khuôn mặt thờ ờ nhất để quan sát mọi việc, rồi tự nhủ hãy để việc này trôi qua và để mọi người làm những việc mình muốn, không được can thiệp, đừng nói gì cả, hãy để cho mọi người tin rằng việc của mình làm rất có ích, niềm tin lúc này còn quan trọng hơn nhiều thứ. Có thể nói nó độc đoán hay ích kỷ cũng chẳng sao tuy nhiên đến tận lúc này nó cũng không biết việc nó im lặng lúc đó là đúng hay sai nữa. Nhưng thật sự ngay sau đó nó thấy rất rất vui vì mọi người trong đoàn có những suy nghĩ và hành động như thế. Và nó hiểu có lẽ nó đã nhận ra được rất nhiều điều về niềm tin về cuộc sống về nhìn nhận một con người sau mỗi chuyến đi khảo sát, thật và giả trong mỗi câu chuyện nó được nghe, những lúc như thế hãy để lý trí lên tiếng chứ cảm xúc đôi khi lại là sự nhầm lẫn tai hại , càng đi nhiều nó càng sợ chính bản thân nó, nó sợ cảm xúc và lý trí luôn đối đầu với nhau ,sợ giữa thật và giả không phân biệt được.

đúng là thật giả có những lúc khó có thể phân biệt, nhưng đôi lúc không cần lý trí mà để cảm xúc dẫn đường. nếu là thật, chẳng pải mình đã làm được một điều tốt đẹp hay sao, và tự nhủ rằng, đó là hành động dẫn lối từ trái tim.
P/s: tiếp nào Tiểu Yêu Vũ, gần hết chặng đường rồi :D
 
đúng là thật giả có những lúc khó có thể phân biệt, nhưng đôi lúc không cần lý trí mà để cảm xúc dẫn đường. nếu là thật, chẳng pải mình đã làm được một điều tốt đẹp hay sao, và tự nhủ rằng, đó là hành động dẫn lối từ trái tim.
P/s: tiếp nào Tiểu Yêu Vũ, gần hết chặng đường rồi :D

Hi xế hôm nay nói hay như trong phim ý, nếu đã là công việc thì không thể và không được để cảm xúc dẫn đường đâu , chỉ một quyết định sai thôi sẽ làm ảnh hưởng tới nhiều thứ nữa, đấy là điều tớ muốn nói còn những hành động đơn lẻ như hôm đó thì cứ để cảm xúc dẫn lối nhỉ
Hi cứ từ từ tớ sẽ viết hết chặng đường còn lại và sẽ bổ sung thêm chân dung của từng người nữa nhé.
 
Chị thật là.....nói sao bi giờ,
Nếu muốn đi Y Tý với đoàn thì cứ đi, có gì đâu mà phải lăn tăn chứ, đoàn nhà mình toàn người dễ thương, cuối cùng có hẳn 4 xe độc hành, thế mà chị không đi.
Đi đơn giản để thoát khỏi những căng thẳng của công việc, đi chỉ đơn giản cho con mắt mình được đáp ứng tối đa mục đích ngắm, đi và giúp bản thân mình thôi mà.
Hic, nếu em biết thế thì em rất mong chị đi cùng mọi người đấy, nhưng cuối cùng chị cũng có chuyến đi với những cảm xúc sẽ không quên được đúng không?
Nếu có duyên đi cùng nhau, đến tháng 10 có đợt đi sông Mã của nhóm em, chị tham gia cùng nha.
 
hi, hôm nay mới vào được để điểm danh. Tiểu yêu vũ ơi, cậu viết hay quá đi mất. Bây giờ ngồi trong phòng điều hòa lại mơ tưởng đến lúc đi trên những con đường nắng chang chang trong cả cuộc hành trình

Welcome chị Thảo! >:D<
Sắp kể đến chiến trường Khe Sanh và sân bay Tà Cơn rồi kìa, chị nhớ kể thêm đấy nhé!

p/s: Em nhận được hết thư rồi nhé. Chị xem thử "niềm dịu ngọt quá đỗi êm đềm của Phượt" này :-x
 
Chị thật là.....nói sao bi giờ,
Nếu muốn đi Y Tý với đoàn thì cứ đi, có gì đâu mà phải lăn tăn chứ, đoàn nhà mình toàn người dễ thương, cuối cùng có hẳn 4 xe độc hành, thế mà chị không đi.
Đi đơn giản để thoát khỏi những căng thẳng của công việc, đi chỉ đơn giản cho con mắt mình được đáp ứng tối đa mục đích ngắm, đi và giúp bản thân mình thôi mà.
Hic, nếu em biết thế thì em rất mong chị đi cùng mọi người đấy, nhưng cuối cùng chị cũng có chuyến đi với những cảm xúc sẽ không quên được đúng không?
Nếu có duyên đi cùng nhau, đến tháng 10 có đợt đi sông Mã của nhóm em, chị tham gia cùng nha.

Uh có duyên thì sẽ gặp nhau nên chị không hứa trước một điều gì cả đâu vì lúc đó chị cũng định Điện Biên Đông rùi
Có gì đâu em chị thấy không đi Y Tý lúc này thì đi lúc khác, chị thích một chuyến đi thật thoải mái không có bất cứ điều gì chen vào cơ, hi bảo thủ một chút nên cho dù có tiếc chị cũng không nghĩ mình thay đổi quyết định lúc đó, cơ mà rất vui vì nhóm cũng có chuyến đi Y tý thật nhiều kỷ niệm, chị vẫn cập nhật thường xuyên qua các xế ôm nhà mình mà, vẫn còn ôm trong đó chưa xuống mặt đất đâu em ơi, hi
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
58,960
Bài viết
1,172,684
Members
191,791
Latest member
olivawedding
Back
Top