What's new

Hà Nội - Huế : Hành trình bất ngờ- cảm xúc khó gọi tên

Lay hoay,háo hức chuẩn bị hàng tháng trời cho chuyến đi Y Tý đầy mong đợi, về với mây, với gió , hãy sống như là gió nhưng đừng để gió cuốn đi - luôn tự nhủ với chính mình như thế, và lần này sẽ được hội ngộ với gió mây rồi vậy mà đến phút chót lại rút, có lẽ mình không có duyên với Y Tý phải không? tự nhủ với chính mình - mình không đi Y Tý muôn đời vẫn nằm đó đợi mình - nhất định rồi, đây có lẽ sẽ là người tình chung thủy và bất tử nhất của nó đấy, nên cứ yên tâm rong chơi vậy khi nào đến duyên sẽ được hội ngộ. Dù là người từ bỏ nhưng cảm giác hối tiếc bắt đầu có cơ hội sống để len lỏi trong khắp ngõ ngách tâm tư, nó bám chặt với dòng máu chảy quanh người như một vật ký sinh khó chịu.
Và rồi Huế đến thật bất ngờ như cái phao cứu sinh để nó bám víu vào, không kịp suy nghĩ nó vội vàng tìm cách nghỉ việc để đi với ý nghĩ sẽ nhanh chóng quên Y Tý, quên những chờ đợi, mong mỏi đến ngày được đi. Như thế nó duyên với Huế phải không?

19h ngày 26/4/2012 : Bần thần ra trà đá off bàn giao Y Tý, oh hóa ra đoàn lại thừa xế kìa vậy mà vẫn không quay lại vì trong đầu với một mớ hỗn độn không biết mình nên làm gì nữa giữa một bên là lời hứa , một bên là sự lôi kéo của các ôm nhiệt tình và tận cùng là sự thất vọng .....
Đúng lúc đó leader nhà mình gọi cafe gặp gỡ, chả muốn đi nên từ chối vì đằng nào mai chẳng gặp leader nhỉ
Về đến nhà không biết nên làm gì và lại ôm máy tính đến gần 2h sáng một nhóm khác í ới gọi " phượt từ thiện Hà Nội - Huế không " một lời mời cực hẫm dẫn với chi phí 1350k, hù đểu thế chứ sao lại gọi đúng lúc đang dao động thế này ? Lại suy nghĩ, lại đấu tranh tư tưởng , và cảm thấy rất mệt mỏi , chẳng nhẽ lại đào ngũ sang với nhóm này , lúc đó hiện lên dòng chữ của leader " Kiểu này phải độc hành rồi :| " như một lời than thở và lời hứa của nó với leader sẽ chắc đi và chính điều này đã níu nó lại, ể oải không muốn làm gì nên quyết định đi ngủ, trong đầu lại hiện lên phương án " hay tắt điện thoại đi để không liên lạc được và rồi sẽ không đi cùng nhà mình nữa" đúng là tham lam thật ý, lúc này ngồi gõ những dòng này lại hiện lên lời nói của xế " bản chất cùa con người là tham lam và lười biếng " - haha,
Cũng may nó còn chút tỉnh táo để không tắt máy mặc dù trong thâm tâm rất muốn thế, cuối cùng chẳng ngủ được chút nào , đúng là tự mình làm khổ mình, lại bò dậy soạn đồ cho chuyến đi và lên dây cót tinh thần cho chính mình - cứ đi rồi sẽ đến cho dù ngày mai sẽ thế nào.
Gần sáng leader gọi điện chắc lúc này gọi để dậy chuẩn bị đi sợ nó ngủ quên đây mà, tự làu bàu với chính mình sao leader cẩn thận thế cơ chứ và cuối cùng cũng gặp được leader với tâm trạng bất cần , haha, chắc đọc những dòng này leader nhà mình oải lắm nhỉ , không khéo lại lẩm bẩm biết thế cho nó ở nhà luôn chứ cho đi làm gì chỉ tổ vướng víu và lắm yêu cầu ( ah đoạn này là nhớ đến lúc đòi đi bằng được trong cái nắng chói chang ở Huế ý mà )
Ra gặp đoàn được chào đón bằng nụ cười rất tươi và ấn tượng của xế khác ( sau này sẽ là xế của mình ) tạm ổn hơn một chút ( lúc này phải cám ơn xế lắm ý vì đã cho nó một chút tinh thần để đi ), cơ mà tinh thần vẫn không lên nhiều lắm, khác với chuyến đi khác nó hào hứng lôi máy ra chụp cảnh mọi người chuẩn bị rồi chằng buộc đồ , lần này chẳng muốn làm gì nên không chụp - (giờ lại tiếc vì không có ảnh đưa vào đây này ) . Hix đã chán cộng với giờ giấc cao su của mọi người làm nó thêm bức bối - oh không dám thể hiện ra hay cáu loạn lên như mọi khi vì nó hiểu nó đang ở đâu đang đi với những ai mà, lại tự nhủ - hãy để đây là chuyến du lịch, nghỉ ngơi đúng nghĩa, quẳng hết những trách nhiệm, lo lắng và công việc cho người khác đi và cố gắng thực hiện suốt điều này trong chuyến đi .
Cuối cùng thì cũng lên đường .
 
Last edited:
Xem video mà thấy như mình vẫn đang ngồi trên xe đi lúc ấy vậy, thanks chị nhiều lắm vì đa quay được đoạn video hiếm có này . Xem video vẫn thấy thích hơn cả cả nhà nhỉ?
 
....
DSC_0548.jpg


....
Thực ra, từ năm 1974 đã hình thành nghĩa trang Trường sơn. Năm ấy, cụ Đồng Sĩ Nguyên đã cho một bộ phận của ban chính sách Quân khu 4 sang Lào quy tập hài cốt liệt sĩ về đây rồi.
 
Tại đây nó bắt gặp hình ảnh một cô bé đứng nhìn mọi người chụp ảnh với vẻ mặt mà nó rất khó diễn tả, nó chợt nhìn thấy hình ảnh của mình trong đó, cũng ngơ ngác và lạ lẫm khi đi lần đầu tiên, hình như mọi người mải chụp mà quên mất sự có mặt của cô bé đó, ngay cả nó cũng thế , quên mất rằng có một thành viên mới vừa nhập đoàn, nó nhìn thấy sự băn khoăn thừa thãi trên khuôn mặt, hình như cô bé đó không biết mình nên làm gì và như thế nào để hòa nhập cùng mọi người, nó nghĩ nếu cứ thế này có khi chuyến đi của con bé đó trở nên vô vị mất, sẽ không để lại điều gì vì thế sẽ không có những chuyến tiếp theo, nó bật gọi rất to " em ơi, qua đây chị bảo " gọi đến 2 lần mà nó không thấy con bé đó phản ứng gì , hix chắc con bé đó không nghĩ nó gọi đâu nhỉ, nó không biết tên nên không gọi được đành quay sang hỏi cô bạn đi cùng , thật xấu hổ nó rất thường như thế , không để ý, không lưu lại bất cứ điều gì nếu nó không chạm vào , cuối cùng nó cũng gọi được con bé đó sang qua với mình với nụ cười hớn hở (kaka đây là nó đoán thế thôi nhá, em H vào mà đính chính nếu không đúng ) và khi có mẫu xuất hiện một loạt ảnh đã được chụp lại nè

Đâu... đâu... ảnh minh họa đâu chị? ;)

Thực ra thì em... chả nhớ lúc đó em nghĩ thế nào nữa. Chắc là đang quan sát mọi người thôi, vì em vào sau mà :D
Cũng chả có để đính chính, phải đính chính cả :) thứ nhất là vì em không nhớ em thế nào :(, thứ hai là vì đây là suy nghĩ của chị :-x thứ ba là em thik đoạn này :))

:-x chị
 
- Lúc từ Ngư Thủy đến Vĩnh Mốc - Vĩnh Linh thực sự là mình rất muốn chạy + đẩy xe 3km đường đang làm :D
@ Tiểu yêu nữ: Không hiểu sao đến nghĩa trang Trường Sơn mình cũng ko muốn chụp ảnh ở đây. Ngoài ra việc bỏ thành cổ Quảng Trị đâm lại hay cả đoàn được ngắm sông Sepon lúc hoàng hôn.

Hi lúc đó tớ cũng nghĩ là cậu muốn đi như vậy, tuy nhiên trời nắng nóng và các xế không đồng tình với cậu đâu tớ biết điều đó mà
 
Lúc này lịch trình đã có một chút thay đổi, Thành cổ được bỏ qua cả đoàn thẳng tiến đường 9 - Khe Sanh và điểm dừng chân sẽ ở Lao Bảo.
Nắng cũng dần tắt chỉ còn một chút le lói sau những dãy núi xa xa, hoàng hôn bắt đầu chiếm lĩnh

DSC_0549.jpg


Lại một ngày nữa sắp trôi qua, cảm giác tiếc nuối lại trở về, nó sợ thời gian trôi đi mà không kịp nắm bắt mọi thứ xung quanh mình

DSC_0550.jpg


Còn xế đang nghĩ gì ?

Xa xa là dòng sông Sepon miệt mài chảy

DSC_0552.jpg


Con thuyền nhật nhỏ bé trước sông nước mênh mông, nó hình dung đằng sau đó là cuộc sống rất yên bình, những bon chen, vội vã không tồn tại ở nơi như thế này chính vì thế nó hiểu tại sao nó lại có cảm giác nuối tiếc khi từng ngày, từng ngày một trôi qua và nó muốn tận hưởng trọn vẹn cảm giác đó để rồi khi gõ những dòng chữ này thì cuộc hành trình của nó lại dần dần quay về như một cuốn phim quay chậm.

Hoàng hôn đẹp, cảnh đẹp , sông nước hữu tình, các xế vội vã rời bỏ ôm để tìm đường xuống với dòng sông Sepon dưới kia, nó dám cá rằng các xế lúc đó đã quên hết mọi thứ xung quanh mình để tận hưởng tất cả, đứng trên nhìn xuống nó cũng thèm được như thế, thèm được chạy xuống đó, thèm được thả chân xuống dòng sông khỏa nước cho thỏa thích vậy mà không dám.
Các xế mơ mộng điều gì ở giữa đất trời thế này nhỉ? nhìn ai cũng thấy sự mơ màng.
Mấy cái ảnh cuối này mượn của leader hết nhé ( ảnh Nguyentronganhs)

_IGP1796.jpg


_IGP1778.jpg


_IGP1776.jpg


_IGP1770.jpg
 
Last edited:
Từ Ngư thủy đến Vịnh mốc đi hết bao nhiêu thời gian? Đường đi khó lắm không ?

Đường từ Ngư Thủy đến Vĩnh Mốc có 2 đường:
- Vẫn chạy tiếp con đường dọc ven biển thì tầm 15km nhưng có 3km chưa có đường vì vậy muốn đi phải đẩy xe giữa cát trắng + cây dương.
- Chạy ra đường 1A rồi chạy vào Vĩnh Môc 35km đường nhựa đẹp → chạy tầm 50 phút. Đoàn em chạy theo con đường này.
 
Các xế mải mê với sông nước thì trên này các ôm lại vội vã tập bay với đủ tư thế
Ảnh A. Quang

IMG_0773.jpg


IMG_0766.jpg


Và đây là xế nhiệt tình ở lại phục vụ các ôm

IMG_0770.jpg


Còn nó thì chịu hẳn không làm và cũng chưa từng thử bao giờ, thỉnh thoảng xe tải lại vọt qua làm các ôm phải dạt vội vào, nó dám chắc thể nào cũng bị nói toàn lũ " dở hơi ''. Nó ngẩn người nhìn ngắm mọi thứ lướt qua mình, chắc nhìn nó lặng lẽ quá nên em H nghĩ rằng nó đã mệt nên không dám í ới gọi hay hỏi gì nữa trả lại cho nó với không gian của riêng mình. Vậy là chuyến đi sắp kết thúc, nó sẽ phải quay lại với nhịp sống hàng ngày, với sự ngạt ngạt, vội vã của Hà Nội. Và nó cũng bị cái vội vã đó cuốn theo để rồi nó luôn phải thoát ra bằng các chuyến đi để trở về với những ước mơ của mình. Được thu tất cả trong tay mình từ mây núi, gió, biển, trăng, sao - và nó thừa nhận nó rất tham lam. Cuộc đời cũng chỉ là chuyến đi, mỗi người sẽ tìm cho mình một chuyến đi thích hợp còn nó hình như nó vẫn phải đi tìm nên nó chưa thể trả lời cho đám bạn nó rằng khi nào nó dừng chân vì chính nó cũng chưa tìm được câu trả lời cơ mà. Đang say sưa trở về với chuyến đi mà nó quên mất sự hiện diện của sếp cùng với công việc của mình, nó chẳng hiểu sếp đang nói gì muốn gì nữa, khi lỡ tay xóa toàn bộ những gì nó vừa gõ nó đã cáu loạn cả lên và hậu quả là bị mắng te tua với rất nhiều tội nhưng cái tội lớn nhất là luôn cãi lời của sếp và bỏ ngoài tai những gì sếp nói, bực mình nó bỏ ra ngoài, tai ai gần miệng người đó nghe. Những lúc thế này nó mới thấy các chuyến đi thật tuyệt, hi
Các màn trình diễn ở dưới sông cũng như trên đường nhựa đã xong đoàn lục đục kéo nhau đi tiếp, lúc này trăng đã xuất hiện rồi đấy, trời tranh tối tranh sáng, nắng đã chạy trốn, trả lại không khí thật mát mẻ

Ảnh A. Quang

IMG_0781.jpg


Mục tiêu cuối cùng của ngày hôm nay là cửa khẩu Lao Bảo, nó vội vàng nhắn cho bạn xem hành trình của bạn đên đâu rồi và nhận được lời dặn dò, lên đó mua quà về nhé, lúc này nó nghĩ cửa khẩu này chắc giống cửa khẩu ở Lạng Sơn , tối sẽ sầm uất và đông đúc lắm đây, lại được lượn lờ nhìn ngó rùi, rồi lại nghĩ không biết ở cửa khẩu này có gì đặc trưng ? Cuối cùng mọi suy đoán của nó sai hết.
Đoàn tìm được nhà nghỉ và nó cũng hỏi qua được ý nghĩa của tên nhà nghỉ đó, đó là tên một dòng sông của Lào " Sêpon" . Hi thật thoải mái khi được làm những gì mình muốn mà không phải nhìn mọi người xung quanh, nó quay sang hỏi H nhiệt độ tối nay trong phòng mình sẽ là bao nhiêu ? 16 nhé, thoát được các xế nhà mình thật sung sướng ( khéo các xế nhà mình cũng thầm nghĩ như thế mà không ai nói ra thôi ).
Bữa tối ở đây thật ngon ( theo lời các bạn trong đoàn nhé ) còn riêng nó nó vẫn không thấy gì cả , hix cũng tại chính nó thôi vì rất nhiều thứ nó không ăn nên làm sao mà cảm nhận được chứ.
Buổi tối ở đây thật yên ả, đường xá vắng vẻ đặc trưng của các vùng xa thành thị, nó không nhìn thấy sự ồn ào náo nhiệt của vùng biên cửa khẩu, ở đây khác lạng sơn tối họ không bán hàng rùi, thế là cơ hội được lang thang ở cửa khẩu không có . Lượn vài vòng trong phố và kịp uống cốc nước dừa ở một quán nhỏ bên cạnh một cái hồ, sao nó thấy giống ở nhà thế cơ chứ, cũng hồ nước cũng hàng lặt vặt ở xung quanh.
Gặp được cái biển toàn tiếng Lào và máy ảnh lại được làm nhiệm vụ của mình, hi có ai hiểu nó có nghĩa là gì không trừ những người trong đoàn nhá.

IMG_0783.jpg

Ảnh A. Quang

Vậy là kết thúc ngày thứ 3 rồi đấy, sáng mai sẽ không phải dậy quá sớm vì không có biển để lang thang, không có núi để leo trèo, về phòng với một đống quần áo đang đợi cần giải quyết và giải quyết nốt cái áo của xế nhỉ. Một tối thật tự do vì không có gì để chờ đợi.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,691
Bài viết
1,135,413
Members
192,428
Latest member
nhathuynh123
Back
Top