Tiểu yêu vũ
Phượt thủ
Chặng dừng chân tiếp theo của cả đoàn là nghĩa trang Trường Sơn, đã bao lần được nghe, được xem trên các phương tiện truyền thông nhưng đây là lần đầu tiên nó được bước chân vào, rất khác so với những gì nó hình dung, thật sự là khác. Khi cả đoàn vào thắp hương nó đã từ chối đấy, cuối cùng cũng phải chịu thua leader vì cũng không muốn đôi co nhiều ở những nơi như thế, không phải nó muốn thế đâu chẳng qua vì thói quen thôi. Cuối cùng ở tại nơi này nó cũng thay đổi một chút thói quen của mình .
Đi mãi rồi tìm nó vẫn không thấy nơi quy hoạch của tỉnh mình đâu cả đành phải nhờ các bé ở đây thôi vừa nghĩ thế thì có một bé gái đi theo nó suốt từ nãy đến giờ hỏi " chị tìm tỉnh nào thế ? " và cô bé đó đã dẫn đường cho nó kéo theo rất rất nhiều bạn bè của mình nữa, hi nó lạc giữa đám trẻ xa lạ, thói quen nghề nghiệp nổi lên nên vừa đi nó vừa điều tra , hình như giọng nói và cái nhìn khắt khe của nó làm con bé phải thành thật hơn, nó hỏi em đi bán hương để làm gì? bố mẹ em có biết không? em học lớp mấy ? học có khá không? từng câu hỏi của nó đã được trả lời một cách thành thật nhất hoặc ít ra nó nghĩ thế và những câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của nó chỉ duy nhất một câu em đi bán hương để lấy tiền chơi games khiến nó không biết nên phản ứng thế nào nữa. Hóa ra bọn trẻ ở đó bán hương để kiếm tiền đi chơi thôi , bố mẹ các em có thể biết có thể không còn theo lời các em thì họ không biết, học hành thì không ổn chỉ đủ để lên lớp, hix. Chẳng biết nên vui hay buồn vì những câu trả lời như thế nữa, nó nói với cô bé và các bạn của em rằng ít ra các em cũng thành thật với chị không lấy lý do như bán lấy tiền đi học hay mua sách vở. Dù thế nào các em cũng phải cố gắng mà học nhé, chỉ đơn giản thế thôi không biết rồi lời của nó được tiếp thu đến đâu hay lại trôi tuột đi luôn theo gió mất.
Đến nơi nó cần đến rồi, cám ơn các bé để một mình đi nhưng đám trẻ con ấy cứ đi theo nó, nó đành quay sang hỏi chị sẽ mua hương cho em nhé , con bé vội nói không cần đâu chị ơi, chính vì câu trả lời đó mà nó quyết định sẽ mua, tuy nhiên nó lại nhận được câu trả lời thôi chị cứ cầm lấy đi, em không lấy tiền đâu, nó không nghĩ mình sẽ nhận như thế nên phải hỏi bằng được, thì lại nhận được câu trả lời chị đưa cho em bao nhiêu thì đưa, hix chưa lần nào nó cảm thấy lúng túng như vậy trước bọn trẻ , chị sẽ đưa em 20k nhé, nhớ chơi cũng được nhưng không được quên việc học đấy, nó lại nhắc lại lần nữa . Bó nhang được thắp lên nhanh chóng vì thế nó cũng nhanh chóng quyết định đi từng nơi một, hix lúc này quên mất cả đoàn đang đợi chỉ đến khi có điện thoại của mọi người nó mới nhớ ra và một cậu bé đến san sẻ công việc với nó, tuy nhiên thời gian không cho phép nên nó chỉ làm được một nửa công việc mà mình muốn làm ở đây tại thời gian nó la cà với bọn nhóc lâu quá.
Rất muốn chụp ảnh cùng bọn trẻ nhưng có điều gì đó ngăn lại và nó cũng không muốn hình ảnh của những đứa trẻ được chụp tại nơi này nên đành bỏ qua thôi. Hình như ở đây nó cũng chỉ chụp duy nhất 2 ảnh
Ảnh A.Quang
Chạy vội ra với đoàn của mình với cảm giác có lỗi nhất, thật sự lúc đó nó nghĩ tại mình làm chậm trễ chuyến hành trình của mọi người, rồi lại nghe thông báo hủy chuyến đi Thành cổ vì không kịp giờ, cảm giác có lỗi làm nó thật khó chịu với chính mình, vì thế nó chẳng nói gì lặng lẽ lên xe, cảm giác này kéo dài suốt chặng đường sau đó.
Xin lỗi mọi người đoàn mình nhé.
Đi mãi rồi tìm nó vẫn không thấy nơi quy hoạch của tỉnh mình đâu cả đành phải nhờ các bé ở đây thôi vừa nghĩ thế thì có một bé gái đi theo nó suốt từ nãy đến giờ hỏi " chị tìm tỉnh nào thế ? " và cô bé đó đã dẫn đường cho nó kéo theo rất rất nhiều bạn bè của mình nữa, hi nó lạc giữa đám trẻ xa lạ, thói quen nghề nghiệp nổi lên nên vừa đi nó vừa điều tra , hình như giọng nói và cái nhìn khắt khe của nó làm con bé phải thành thật hơn, nó hỏi em đi bán hương để làm gì? bố mẹ em có biết không? em học lớp mấy ? học có khá không? từng câu hỏi của nó đã được trả lời một cách thành thật nhất hoặc ít ra nó nghĩ thế và những câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của nó chỉ duy nhất một câu em đi bán hương để lấy tiền chơi games khiến nó không biết nên phản ứng thế nào nữa. Hóa ra bọn trẻ ở đó bán hương để kiếm tiền đi chơi thôi , bố mẹ các em có thể biết có thể không còn theo lời các em thì họ không biết, học hành thì không ổn chỉ đủ để lên lớp, hix. Chẳng biết nên vui hay buồn vì những câu trả lời như thế nữa, nó nói với cô bé và các bạn của em rằng ít ra các em cũng thành thật với chị không lấy lý do như bán lấy tiền đi học hay mua sách vở. Dù thế nào các em cũng phải cố gắng mà học nhé, chỉ đơn giản thế thôi không biết rồi lời của nó được tiếp thu đến đâu hay lại trôi tuột đi luôn theo gió mất.
Đến nơi nó cần đến rồi, cám ơn các bé để một mình đi nhưng đám trẻ con ấy cứ đi theo nó, nó đành quay sang hỏi chị sẽ mua hương cho em nhé , con bé vội nói không cần đâu chị ơi, chính vì câu trả lời đó mà nó quyết định sẽ mua, tuy nhiên nó lại nhận được câu trả lời thôi chị cứ cầm lấy đi, em không lấy tiền đâu, nó không nghĩ mình sẽ nhận như thế nên phải hỏi bằng được, thì lại nhận được câu trả lời chị đưa cho em bao nhiêu thì đưa, hix chưa lần nào nó cảm thấy lúng túng như vậy trước bọn trẻ , chị sẽ đưa em 20k nhé, nhớ chơi cũng được nhưng không được quên việc học đấy, nó lại nhắc lại lần nữa . Bó nhang được thắp lên nhanh chóng vì thế nó cũng nhanh chóng quyết định đi từng nơi một, hix lúc này quên mất cả đoàn đang đợi chỉ đến khi có điện thoại của mọi người nó mới nhớ ra và một cậu bé đến san sẻ công việc với nó, tuy nhiên thời gian không cho phép nên nó chỉ làm được một nửa công việc mà mình muốn làm ở đây tại thời gian nó la cà với bọn nhóc lâu quá.
Rất muốn chụp ảnh cùng bọn trẻ nhưng có điều gì đó ngăn lại và nó cũng không muốn hình ảnh của những đứa trẻ được chụp tại nơi này nên đành bỏ qua thôi. Hình như ở đây nó cũng chỉ chụp duy nhất 2 ảnh

Ảnh A.Quang


Chạy vội ra với đoàn của mình với cảm giác có lỗi nhất, thật sự lúc đó nó nghĩ tại mình làm chậm trễ chuyến hành trình của mọi người, rồi lại nghe thông báo hủy chuyến đi Thành cổ vì không kịp giờ, cảm giác có lỗi làm nó thật khó chịu với chính mình, vì thế nó chẳng nói gì lặng lẽ lên xe, cảm giác này kéo dài suốt chặng đường sau đó.
Xin lỗi mọi người đoàn mình nhé.
Last edited: