What's new

Hà Nội - Huế : Hành trình bất ngờ- cảm xúc khó gọi tên

Kết thúc một ngày không mấy mệt mỏi và toàn niềm vui vì thế nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng cũng kịp hẹn giờ để sáng dậy thật sớm ngắm biển hoặc chí ít cũng được sở hữu biển trong chốc lát lúc vắng người, có lẽ vì thích như thế nên vừa chợp mắt nó đã thấy điện thoại reo inh ỏi, vội vàng tắt điện thoại để mọi người còn ngủ, nó nhẹ nhàng gọi 2 cô bạn bên cạnh dậy, tuy nhiên gọi mãi mà chẳng lay chuyển nổi nên nó nghĩ thôi để mọi người ở lại, lang thang một mình cũng ổn.
4h sáng mọi thứ thật tĩnh lặng, nó lò dò đi xuống nhòm ra ngoài trời vẫn còn rất tối, cửa thì khóa đang lay hoay không biết nên làm thế nào thì may quá có chị lễ tân ngủ trong đó vừa đi ra vừa hỏi, em định ra ngoài ah, trời còn tối lắm, kệ dù sao cũng quyết rồi nên nó vội vàng hỏi đường chị ý rồi đi luôn.
Không khí thật mát mẻ và tinh khiết , dọc con đường vắng lặng chỉ có ánh điện vàng hắt xuống đường, cả một đoạn đường chỉ có nó và cái bóng của mình, lúc đó không nghĩ gì cả, ngay cả sự sợ hãi cũng không có luôn , lúc này nó chỉ có một mục tiêu được ra biển thật nhanh và ước biển lúc đó không có ai cả chỉ một mình mình thôi, nó sẽ được sở hữu tất cả. Ra đến đường lớn nó không biết mình nên đi theo hướng nào nữa nên đứng giữa ngã ba đường để suy nghĩ. Và rồi nó gặp một bác đi tập thể dục sáng, thế là nó trở thành người đồng hành một cách nhanh chóng, nó quyết định đi cùng để trò chuyện, nhiều lúc chỉ là tiếng bước chân đều đều của 2 bác cháu, nó nhận ra rằng người dân ở đây thật thân thiện và dễ gần, thỉnh thoảng nó lại được hỏi đi với tốc độ này có mệt không? có cần đi chậm lại không? trời sáng dần, người đi tập thể dục cũng nhiều hơn và nó cũng nhận được ánh mắt của rất nhiều người nhìn nó một cách lạ lẫm, đi mãi mà vẫn chưa nhìn thấy biển nên nó đã nói với người đồng hành của mình rằng :" bác cứ đi tiếp đi cháu đi tắt lối này ra biển nhé" thì nhận lại cái lắc đầu rất cương quyết, nó không được đi một mình ra đó rất nguy hiểm, nó cứ dò hỏi tại sao lại thế nhưng không nhận được câu trả lời, với sự cương quyết của mình nó vẫn quyết tâm đi vì thế người đồng hành của nó buộc phải đi theo nó, lúc đó bác đã rất tự hào tâm sự với nó về những đứa con thành đạt của mình đang ở Đà Nẵng, rồi bác mời cả đoàn nó về nhà mình chơi để rồi hôm sau bác sẽ dẫn mọi người đi Phong Nha - Kẻ Bàng, một lời mời thật hẫn dẫn nhưng nó buộc phải từ chối thôi, hix cũng đang tiếc đây, lý do bác ý đưa ra thật đơn giản, các cháu đã vào được tận đây rồi thì kéo dài kỳ nghỉ thêm 1, 2 ngày nữa có sao đâu.
Ra được đến biển, nó lặng lẽ đứng nhìn mà quên mất người đi cùng mình, một lúc lâu chắc không đợi được nên bác ý đành gọi nó, cháu không đi tiếp đâu mà muốn ở đây thôi vì nó nhận ra rằng nơi mình đang đứng thật vắng việc gì phải bon chen xuống kia cho đông đúc chứ, tự nhiên lúc đó nó nhận được câu hỏi, cháu là nhà báo ah? cháu có biết làm thơ không ? Ngạc nhiên lắm ý , không hiểu tại sao mình nhận được câu hỏi đó và nó hỏi ngược lại người hỏi? Hóa ra vì thấy nó một mình lần mò ra biển rồi lại đứng ngẩn ra ở đó - suy luận chắc phải thế nào mới cả gan một mình trong lúc trời tranh tối tranh sáng, nó bật cười thành tiếng và trả lời, việc của cháu toàn dính với các con số thôi bác ah, còn thơ thì cháu chịu cháu chỉ đọc được thôi.
Thật ra trong nó lúc đó không tồn tại một nỗi sợ hãi nào cả có thể do nó đã đi lang thang đêm nhiều nên chế ngự được nỗi sợ của mình, cuộc sống về đêm của nhiều người lao động rất vất vả, của những người vô gia cư càng chật vật hơn, còn của những kẻ nghiện hút vật vờ như những bóng ma mới khiến nó sợ một chút, tuy nhiên tận cùng trong đó bao giờ cũng là nỗi khát khao được sống đầy đủ, trọn vẹn. Từ rất lâu rồi nó không còn đi như thế nữa, lần này một chút vừa thoáng hiện qua đầu thì đã có người bạn đồng hành đi cùng rồi.

DSC_0414.jpg


Mặt trời cũng dần dần xuất hiện, nó vội vàng gọi cho leader mà cũng không hiểu tại sao nó lại gọi nữa, có thể vì muốn có người cùng chia sẻ, có thể muốn có người chỉnh hộ nó cái máy ảnh để nó chụp và điều mà nó nghĩ lúc bấy giờ chỉ có leader mới dậy sớm để đi săn ảnh thôi.
Một loạt ảnh được chụp nhưng nó chẳng thấy cái nào ra hồn cả

DSC_0401.jpg


DSC_0402.jpg


DSC_0409.jpg


DSC_0419.jpg


Cuối cùng không thể chờ đợi nó được nữa người đồng hành của nó đành đi trước khi trời đã sáng hẳn và biển đã đông người, nó biết bác ý không yên tâm để nó một mình ở đó nên đành phải đợi trời sáng hơn người đồng hơn mới tiếp tục bài tập của mình trong buổi sáng
Chia tay người đi cùng bằng một cái bắt tay thật chặt, và nó lặng lẽ ngồi ở đó một mình..........
 
Last edited:
Mới hơn 4 giờ thấy một đồng chí mở cửa đi ra. Cũng bon chen đi theo nhưng ko thấy bóng dáng đâu :))
Kết quả là đi dọc bờ sông 1 mình để chụp bình mình → được một loạt ảnh kha khá ;)
 
Có bạn nào nhớ bản nhạc lúc cả đoàn đang lang thang ở chỗ Resort ko nhờ. Mình chỉ biết giọng hát là của Sĩ Phú về nhà có nghe lại mấy bài nhưng không thấy bài nào như vậy :|
 
Có bạn nào nhớ bản nhạc lúc cả đoàn đang lang thang ở chỗ Resort ko nhờ. Mình chỉ biết giọng hát là của Sĩ Phú về nhà có nghe lại mấy bài nhưng không thấy bài nào như vậy :|

Hình như là Tuấn Ngọc hay Đức Tuấn hát chứ anh :) Em cũng chưa nhớ ra bài nào :(
 
Có bạn nào nhớ bản nhạc lúc cả đoàn đang lang thang ở chỗ Resort ko nhờ. Mình chỉ biết giọng hát là của Sĩ Phú về nhà có nghe lại mấy bài nhưng không thấy bài nào như vậy :|

Hi tớ có nghe nhưng lúc ý chẳng để tâm đến điều gì cả, tóm lại không còn nhớ

Tiếp nào..
Lúc đi nó hào hứng bao nhiêu thì khi trở về thấy nản bấy nhiêu, chân thì mỏi, tinh thần sa sút vì cảm giác lạc lõng một mình, tự nhiên lúc đó lại muốn khóc, haha, giờ nghĩ lại mới thấy dở hơi, không còn cách nào khác nên đành nhắn tin cho bạn thân thì nhận lại được tin bạn đang độc hành Yên bái, Nghĩa Lộ ở đó trời vừa mưa xong nên mọi thứ thoáng mát lắm, không có cái nắng nóng như miền trung đâu, nó vội vàng nhắn lại thì không nhận được, chắc bạn đang đi mất rồi. Rồi một nhóc ở Y tý gọi báo không săn được mây nên sẽ ở thêm một ngày nữa, haha sao nhận được tin này nó thấy thoải mái thế cơ chứ, nó bảo rằng tại không có nó nên mây sẽ không xuất hiện đâu, nó thấy thỏa mãn tính ích kỷ trẻ con của mình. Xấu tính thật đấy.
Về qua cầu Nhật lệ nó nghĩ giá có ai đó ra đón mình về lúc này nhỉ, lấy điện thoại ra nhưng rồi lại cất đi vì không muốn làm phiền ai cả, đi được thì về được thôi, lúc này 2 bên cầu thuyền về xếp dày đặc mặt sông

DSC_0463.jpg


Cuối cùng bằng sự cố gắng của mình nó cũng về được nhà nghỉ và bắt đầu dọn đồ chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo. Xem ra các xế trong đoàn vẫn rất lưu luyến với người đẹp ở đây.
Đoàn tiếp tục hành trình trên con đường đất đỏ, hai bên là là những rặng phi lao, cồn cát trắng, chỉ vì mải mê quay cảnh ở đây mà xém chút nữa nó lại bay ra khỏi xe đấy
Một vài ảnh nơi đã từng đi qua

DSC_0465.jpg


DSC_0478.jpg


DSC_0474.jpg


IMG_0561.jpg

Ảnh A.Quang

Trên tuyến đường của mình , đoàn đã tranh thủ ghé thăm làng Ngư Thủy- quê hương của những cô gái pháo binh Ngư Thủy anh hùng trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước đã từng bắn cháy nhiều tàu chiến Mỹ xâm lược. Họ gồm 37 cô gái đều là xã viên hợp tác xã tuổi đời từ 16 đến 22 được tổ chức thành 3 trung đội, được trang bị 4 khẩu pháo 85 ly, 4 xe kéo pháo…. để phục vụ chiến đấu
Ngày 7 tháng 2 năm 1968,các chiến sĩ dân quân gái Ngư Thuỷ đã bắn chìm chiếc tàu chiến Mỹ mang số hiệu 031. Chiếc tàu bốc cháy dữ dội trên vùng biển quê hương giữa tiếng reo hò của nhân dân địa phương, phá tan mối nghi ngờ của những người trước đây không tin là các cô gái có thể bắn cháy tàu chiến Mỹ.
Như thế là chỉ trong gần 100 ngày đơn vị đã bắn cháy 3 tàu chiến trong đó có một tàu khu trục của hải quân Mỹ góp phần bảo vệ vùng biển quê hương đảm bảo cho ngư dân yên tâm bám biển sản xuất.
Hi cám ơn leader đã cho cả đoàn dừng ở đây để nó hiểu thêm về Ngư Thủy mà trước đó nó còn rất lơ mơ

IMG_0604.jpg

Ảnh A.Quang
 
Last edited:
Về qua cầu Nhật lệ nó nghĩ giá có ai đó ra đón mình về lúc này nhỉ, lấy điện thoại ra nhưng rồi lại cất đi vì không muốn làm phiền ai cả, đi được thì về được thôi, lúc này 2 bên cầu thuyền về xếp dày đặc mặt sông
()
Cuối cùng bằng sự cố gắng của mình nó cũng về được nhà nghỉ và bắt đầu dọn đồ chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo. Xem ra các xế trong đoàn vẫn rất lưu luyến với người đẹp ở đây.
Đoàn tiếp tục hành trình trên con đường đất đỏ, hai bên là là những rặng phi lao, cồn cát trắng, chỉ vì mải mê quay cảnh ở đây mà xém chút nữa nó lại bay ra khỏi xe đấy

()

post clip lên Youtube và chèn link vào đây đi, chị ơi :) thành quả của việc xế - ôm hợp tác không ăn ý.
p/s: Em và chị Thảo dậy muộn, cũng ham hố lượn lờ một lát mà được anh Kiên ra đón về :d Suy cho cùng cũng vì anh Kiên chiều chị Thảo mà em được ăn theo :))
 
hihi trong đời sống đầy ấy chứ sao lại chỉ trong phim ảnh nhỉ? :)) em chỉ nhớ là trong phim thì toàn mấy lời tán tỉnh là chính chứ để cứu người thế này chưa thấy bao giờ. Lần sau có bộ phim nào mà tranh thủ cứu người lại tán được em ấy luôn thì hay đấy nhỉ haha
 
hihi trong đời sống đầy ấy chứ sao lại chỉ trong phim ảnh nhỉ? :)) em chỉ nhớ là trong phim thì toàn mấy lời tán tỉnh là chính chứ để cứu người thế này chưa thấy bao giờ. Lần sau có bộ phim nào mà tranh thủ cứu người lại tán được em ấy luôn thì hay đấy nhỉ haha

công nghệ tán gái của chú thì anh đã được chứng kiến trên ô tô rồi, keke.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,363
Bài viết
1,146,244
Members
193,423
Latest member
8xbetzonecom
Back
Top