Kết thúc một ngày không mấy mệt mỏi và toàn niềm vui vì thế nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng cũng kịp hẹn giờ để sáng dậy thật sớm ngắm biển hoặc chí ít cũng được sở hữu biển trong chốc lát lúc vắng người, có lẽ vì thích như thế nên vừa chợp mắt nó đã thấy điện thoại reo inh ỏi, vội vàng tắt điện thoại để mọi người còn ngủ, nó nhẹ nhàng gọi 2 cô bạn bên cạnh dậy, tuy nhiên gọi mãi mà chẳng lay chuyển nổi nên nó nghĩ thôi để mọi người ở lại, lang thang một mình cũng ổn.
4h sáng mọi thứ thật tĩnh lặng, nó lò dò đi xuống nhòm ra ngoài trời vẫn còn rất tối, cửa thì khóa đang lay hoay không biết nên làm thế nào thì may quá có chị lễ tân ngủ trong đó vừa đi ra vừa hỏi, em định ra ngoài ah, trời còn tối lắm, kệ dù sao cũng quyết rồi nên nó vội vàng hỏi đường chị ý rồi đi luôn.
Không khí thật mát mẻ và tinh khiết , dọc con đường vắng lặng chỉ có ánh điện vàng hắt xuống đường, cả một đoạn đường chỉ có nó và cái bóng của mình, lúc đó không nghĩ gì cả, ngay cả sự sợ hãi cũng không có luôn , lúc này nó chỉ có một mục tiêu được ra biển thật nhanh và ước biển lúc đó không có ai cả chỉ một mình mình thôi, nó sẽ được sở hữu tất cả. Ra đến đường lớn nó không biết mình nên đi theo hướng nào nữa nên đứng giữa ngã ba đường để suy nghĩ. Và rồi nó gặp một bác đi tập thể dục sáng, thế là nó trở thành người đồng hành một cách nhanh chóng, nó quyết định đi cùng để trò chuyện, nhiều lúc chỉ là tiếng bước chân đều đều của 2 bác cháu, nó nhận ra rằng người dân ở đây thật thân thiện và dễ gần, thỉnh thoảng nó lại được hỏi đi với tốc độ này có mệt không? có cần đi chậm lại không? trời sáng dần, người đi tập thể dục cũng nhiều hơn và nó cũng nhận được ánh mắt của rất nhiều người nhìn nó một cách lạ lẫm, đi mãi mà vẫn chưa nhìn thấy biển nên nó đã nói với người đồng hành của mình rằng :" bác cứ đi tiếp đi cháu đi tắt lối này ra biển nhé" thì nhận lại cái lắc đầu rất cương quyết, nó không được đi một mình ra đó rất nguy hiểm, nó cứ dò hỏi tại sao lại thế nhưng không nhận được câu trả lời, với sự cương quyết của mình nó vẫn quyết tâm đi vì thế người đồng hành của nó buộc phải đi theo nó, lúc đó bác đã rất tự hào tâm sự với nó về những đứa con thành đạt của mình đang ở Đà Nẵng, rồi bác mời cả đoàn nó về nhà mình chơi để rồi hôm sau bác sẽ dẫn mọi người đi Phong Nha - Kẻ Bàng, một lời mời thật hẫn dẫn nhưng nó buộc phải từ chối thôi, hix cũng đang tiếc đây, lý do bác ý đưa ra thật đơn giản, các cháu đã vào được tận đây rồi thì kéo dài kỳ nghỉ thêm 1, 2 ngày nữa có sao đâu.
Ra được đến biển, nó lặng lẽ đứng nhìn mà quên mất người đi cùng mình, một lúc lâu chắc không đợi được nên bác ý đành gọi nó, cháu không đi tiếp đâu mà muốn ở đây thôi vì nó nhận ra rằng nơi mình đang đứng thật vắng việc gì phải bon chen xuống kia cho đông đúc chứ, tự nhiên lúc đó nó nhận được câu hỏi, cháu là nhà báo ah? cháu có biết làm thơ không ? Ngạc nhiên lắm ý , không hiểu tại sao mình nhận được câu hỏi đó và nó hỏi ngược lại người hỏi? Hóa ra vì thấy nó một mình lần mò ra biển rồi lại đứng ngẩn ra ở đó - suy luận chắc phải thế nào mới cả gan một mình trong lúc trời tranh tối tranh sáng, nó bật cười thành tiếng và trả lời, việc của cháu toàn dính với các con số thôi bác ah, còn thơ thì cháu chịu cháu chỉ đọc được thôi.
Thật ra trong nó lúc đó không tồn tại một nỗi sợ hãi nào cả có thể do nó đã đi lang thang đêm nhiều nên chế ngự được nỗi sợ của mình, cuộc sống về đêm của nhiều người lao động rất vất vả, của những người vô gia cư càng chật vật hơn, còn của những kẻ nghiện hút vật vờ như những bóng ma mới khiến nó sợ một chút, tuy nhiên tận cùng trong đó bao giờ cũng là nỗi khát khao được sống đầy đủ, trọn vẹn. Từ rất lâu rồi nó không còn đi như thế nữa, lần này một chút vừa thoáng hiện qua đầu thì đã có người bạn đồng hành đi cùng rồi.
Mặt trời cũng dần dần xuất hiện, nó vội vàng gọi cho leader mà cũng không hiểu tại sao nó lại gọi nữa, có thể vì muốn có người cùng chia sẻ, có thể muốn có người chỉnh hộ nó cái máy ảnh để nó chụp và điều mà nó nghĩ lúc bấy giờ chỉ có leader mới dậy sớm để đi săn ảnh thôi.
Một loạt ảnh được chụp nhưng nó chẳng thấy cái nào ra hồn cả
Cuối cùng không thể chờ đợi nó được nữa người đồng hành của nó đành đi trước khi trời đã sáng hẳn và biển đã đông người, nó biết bác ý không yên tâm để nó một mình ở đó nên đành phải đợi trời sáng hơn người đồng hơn mới tiếp tục bài tập của mình trong buổi sáng
Chia tay người đi cùng bằng một cái bắt tay thật chặt, và nó lặng lẽ ngồi ở đó một mình..........