What's new

Hai tuần một mình dọc ngang miền Bắc Thái

Là con gái, tôi không lựa chọn độc hành, nhưng dường như điều đó đã trở thành một thứ... định mệnh. Có khi chủ động, có khi lại bất khả kháng, số lần có bạn đồng hành trong những chuyến đi xa của tôi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vốn tưởng rằng lần đầu tiên mở rộng địa bàn đi bụi ra ngoài biên giới sẽ không phải một mình xoay sở, nào ngờ đến phút thứ 89 lịch sử đã lặp lại, tôi bị bỏ rơi vì cái lý do nghe chỉ muốn ngửa mặt chửi Trời: Mất hộ chiếu. Cũng may là phút thứ 89 nên còn kịp điều chỉnh lịch trình, giả dụ đến phút thứ 90+3 mới nghe thấy tin dữ chắc là sẽ hoang mang và bấn loạn lắm đây.

Tôi lên đường với 10kg hành lý chia ra 2 ba lô, Nex 6 quấn cổ, áo phông nam và jean cụt, dép tổ ong loẹt quẹt dưới chân, nhìn cái bang không thể tả. Dằn túi chỉ 450$ + 1600baht và một cái thẻ tín dụng của anh trai mà nếu không rơi vào tình huống cực kỳ bất đắc dĩ thì tôi tuyệt đối sẽ không đụng đến. Thứ đảm bảo an toàn cho thân gái dặm trường chỉ là một cái bảo hiểm du lịch dạng basic của Liberty, một cái tin nhắn ghi rõ phương thức liên hệ với một người bạn chí thân của ông anh tại Bangkok và kinh nghiệm từ 5 năm trời rong ruổi khắp các vùng miền ở VN. Chỉ như thế, tôi có mặt ở Nội Bài vào một ngày âm u, đến cả Trời cũng chẳng thèm hoan hỉ tiễn bước tôi đi, sao mà dễ ghét quá vậy kìa.

14 ngày qua 6 thành phố + thị trấn, mà hầu hết đều là những nơi rất thích hợp để thong thả sống - chầm chậm đi, vẫn còn nhiều điều khiến tôi nuối tiếc. Có khi vì thời gian hạn hẹp nên chẳng thể đến những địa điểm tham quan mình muốn, lại có khi vì duyên phận nhỡ nhàng nên ghé đến nơi nào đó vào mùa nhan sắc tàn phai, nên dù chưa bước chân trở về đã lại mơ đến ngày tái ngộ. Hành trình của tôi có thể tóm gọn trong mấy cụm từ: Danh lam thắng cảnh - Di tích lịch sử - Đời sống địa phương - Ẩm thực, hoàn toàn không có shopping, sex show và biển đảo như chương trình của các tour du lịch Thái vẫn liên tục chào mời.

Nhắc đến Thailand tôi vẫn là một người quê kiểng khi chẳng biết gì về những món ăn chơi, đất nước này trong tôi bây giờ là một Bangkok xô bồ và đa diện dưới trời tháng Tư ngời xanh, như một người đẹp vốn dĩ rất duyên dáng đáng yêu nhưng tiếc thay tôi lại đến nhầm vào ngày nàng khó ở:
13963599967_a1bb542ab2_z.jpg

Bangkok ngời xanh

Chiang Mai nồng nàn, rực rỡ và hạnh phúc, không quá rộng để vô tình lạc bước, chẳng quá hẹp để khách phương xa ra đi vẫn quyến luyến không nỡ rời chân:
14146976961_9b83b4cbaf_z.jpg

Chiang Mai hạnh phúc

Chiang Rai - miền cực bắc đất nước - tự bản thân vị trí của nó đã là một thương hiệu với Tam Giác Vàng huyền thoại, nhưng vẫn còn hơn thế với những ngôi chùa và bảo tàng không thể bắt gặp ở bất kỳ nơi nào khác tại Thailand:
14189040606_ac94714c55_z.jpg

Hoàng hôn Wat Rong Khun (Chiang Rai)

Là thị trấn Pai nhỏ xinh nằm ngoan lành trong một thung lũng rộng, "vòng xe chưa lăn đã kịp về cuối phố" (thơ Phan Kiền), mỗi căn nhà mỗi cửa tiệm đều dễ thương khôn tả, đến nơi này bỗng thấy mình nữ tính tràn trề:
14170363463_5a17f561e2_z.jpg

In love with Pai

Mae Hong Son lặng lẽ yên bình, thành phố mà tôi biết mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu như năm xưa từng động lòng với Hà Giang vào một ban sớm, yêu đến mức nghĩ rằng sẽ trở lại nơi ấy chỉ để ngủ vùi quên đời mình trong không khí trong lành mát ngọt và trên những cung đường khúc khuỷu chạy giữa rừng khô, trở lại để vẹn tròn lời hẹn hò rằng sẽ gặp nhau vào mùa miền xa này rạng rỡ đẹp tươi nhất:
14127149256_065b0c64ac_z.jpg

Mae Hong Son - Love at first sight

Sukhothai khiến tôi thấy mình bé nhỏ trước những phế tích từng một thời huy hoàng của tiền nhân, cứ thế trôi đi qua những trang sử của vương quốc này, biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ nguôi được niềm đam mê với những gì cổ kính:
14147487632_96cffd1b7f_z.jpg

Sukhothai dưới ánh bình minh

Vào đề thế thôi nhỉ, đi cùng tôi, bạn nhé :D.

LỊCH TRÌNH:

Ngày 1: HAN-BKK (VietJetAir). Chinatown
Ngày 2: Hoàng cung + Wat Pho.
Ngày 3: Chợ nổi Amphawa. BKK-Chiang Mai (AirAsia). Cuốc bộ quanh góc Đông Bắc thành cổ.
Ngày 4: Cung điện Bhubing + Wat Phrathat Doi Suthep + làng dù Bor Sang + chợ đêm Tha Pae.
Ngày 5: Wat Chedi Luang + Wat Phra Singh + Wat Chiang Man. Chiang Mai-Chiang Rai (Greenbus). Wat Rong Khun (chùa Trắng).
Ngày 6: Hall Of Opium + Tam Giác Vàng + Baan Dam (chùa Đen) + Chiang Rai Night Bazaar.
Ngày 7: Chiang Rai-Chiang Mai (Greenbus). Chiang Mai-Pai (Prempracha Transport). Wat Phrathat Mae Yen + Pai walking street.
Ngày 8: Coffee In Love + Pai Canyon + World War II Bridge. Pai-Mae Hong Son (local bus). Wat Phrathat Doi Kong Mu.
Ngày 9: Ban Rak Thai (Mae Aw) + Ban Ruam Thai (hồ Pang Oung) + Ban Nai Soi + chợ ẩm thực buổi tối Mae Hong Son.
Ngày 10: Mae Hong Son-Pai (Prempracha Transport). Vòng quanh Pai. Pai-Chiang Mai (Prempracha Transport). Chợ đêm thứ Bảy đường Wualai.
Ngày 11: Công viên lịch sử Wiang Kum Kam + Wat Chiang Man + Wat Lok Molee. Chiang Mai-Sukhothai (Phuluangtour).
Ngày 12: Công viên lịch sử Sukhothai + công viên lịch sử Si Satchanalai. Sukhothai-BKK (W-i-n-t-o-u-r)
Ngày 13: Wat Saket (chùa Núi Vàng) + Jim Thompson's house + Anata Samakhom Throne Hall + Vimanmek Mansion + khu Pratunam.
Ngày 14: BKK-HAN (AirAsia).
 
Last edited by a moderator:
@All: Mấy hôm qua mình bận nên không kể tiếp được, giờ quay lại rồi đây :D.

-------------------------------

Wikitravel bảo có songthaew chạy qua Wat Rong Khun, nên khi quay lại bến xe, tôi tơn tơn phóng đến chỗ một loạt songthaew đang đậu. Níu áo một bác tài, hỏi đây có phải xe đi Wat Rong Khun không ạ, bác sửa cách phát âm luôn, "Wat Roong Khun" chứ không phải "Wat Rong Khun" đâu nhé. À à ra vậy, rồi bác xách cổ tôi giao cho một anh trẻ trẻ mặc áo phông trắng lái tuk tuk, xí xa xí xồ một hồi, đại để như là giới thiệu khách í. Anh giai kia cười như quảng cáo Colgate, phát giá trọn gói khứ hồi đi Wat Rong Khun là 300baht. Tôi không phải đại gia nên bye bye bác và anh, lượn vào sảnh tìm quầy Tourist Information.

Quay qua quay lại một hồi thì trông thấy cái bảng này, mừng khỏi nói:

14272005357_19bf4d85f1_z.jpg

(Full size: Bus schedule Chiang Rai)

Tôi chạy ra platform 8, uốn lưỡi phát âm cho chuẩn Wat Roong Khun thì được chỉ ra một em bus chuồng gà. Cô lơ ngoắc tôi lên xe, ấn xuống ghế ý bảo đợi. Trời nóng như điên, may mà bến xe Chiang Rai không có mùi khói xe và mùi NH3 (ờ, lạ vậy đó) nên tôi còn thở được. Chờ hoài chờ hoài, người lên lên (khách) xuống xuống (bán hàng rong) liên tục, sốt ruột đến độ sắp sửa tụt xuống xe chạy ra deal với anh tuk tuk kia rồi ấy, cuối cùng bác tài cũng nổ máy cho xe chạy. Có 20p thôi mà tưởng như lâu lắc lâu lơ, chắc tại nóng quá đây mà.

Wikitravel bảo giá vé đi Wat Rong Khun là 20baht, ấy vậy mà cô bán vé lấy tôi có... 19baht thôi ^_^. Thiệt tình ở nhà tôi thấy hoài cảnh nhà xe chặt chém khách du lịch nước ngoài, nên thấy giá vé rẻ hơn cả giá công khai như này thì lạ lẫm lắm (bạn Tây nào liều mạng đi tuyến Thanh Hóa - Sam Nuea sẽ biết mùi đao ngọt cắt cổ ngay, giá gấp đôi dân địa phương là chuyện thường). Tôi dặn cô lơ, khi nào đến Wat Rong Khun thì cho tôi xuống, cô không biết tiếng Anh nhưng gật gật ra chiều hiểu ý. Thế là xe cứ bon bon chạy, độ khoảng nửa tiếng gì đó, qua mấy lần khách lên xuống thì cũng đến lượt tôi. Băng qua đường quốc lộ, Wat Rong Khun, ta đến đây!

14457408314_a7cc9b5e58_z.jpg

Hoa hướng dương chụp dọc đường từ quốc lộ vào đến Wat Rong Khun, khoảng 150m gì đó

Nhiều người đã đến, đã kể về Wat Rong Khun rồi nên tôi chẳng có gì để mà dài dòng văn tự nữa. Nhất là vì cái vụ dở hơi đặt phòng ở Chat House để rồi tự nhiên mất oan 15p đi đi về về, lỡ chuyến bus rồi phải chờ thêm 20p nữa, kết cục là khi đến với Wat Rong Khun, tôi thành vị khách cuối cùng, không cả kịp vào bên trong chùa nữa, chỉ có thể đi vòng vòng bên ngoài thôi. Nên là lại khoe ảnh là chính vậy :D.

14272043940_9f08ebe4b9_z.jpg


14458642665_6b374b2de3_z.jpg

Cái nhà vệ sinh này rõ nhiều người đứng phía trước tạo dáng chụp hình, thiệt tình... =.='

14272042820_5624270075_z.jpg


14272045198_fa982a3189_z.jpg


14457281952_dc915dc99d_z.jpg


14457518024_f811218c7e_z.jpg
 
Last edited:
14458631965_281fe1258d_z.jpg


14272035138_aa542b6fae_z.jpg


14435525786_6b4f2b9633_z.jpg


14457509664_47e5b9f573_z.jpg


14272005979_1f89955bff.jpg


14458623035_e7b4f5c184_z.jpg


14457264452_bcc0b1ea8f_z.jpg


14189040606_ac94714c55_z.jpg


14458614515_cc0384ed83_z.jpg


14272018978_3d9b161f4d_z.jpg

Wat Rong Khun thật sự rất đẹp, dưới ánh hoàng hôn lại càng đẹp hơn nữa, tóm lại là cực kỳ hao pin máy ảnh. Khoe một phần thôi, bạn nào muốn xem cả đống ảnh mời ghé đây: Wat Rong Khun
 
Last edited:
Tắt nắng, tôi lọc tọc đi bộ ra đường quốc lộ kiếm xe về thành phố. Ngó trên ngó dưới, thấy có mấy chị gái đứng túm tụm quanh gốc cây cạnh đường, đoán chừng chắc là các chị ấy đang chờ songthaew nên cũng lò dò ra nhập hội. Đợi vài phút thôi là thấy em songthaew xanh lè xanh lét bò tới, chạy ra thấy cái thùng xe phía sau hoảng quá. Người đứng người ngồi chật còn hơn hộp cá mòi, vậy mà bác tài vẫn rất nhiệt tình dừng đón khách, kết quả là tôi phải đứng cheo leo trên cái bậu sắt gắn ngoài thùng xe, ngoắc cả chân cả tay níu lấy, may mà người ngợm cũng thuộc diện còi xương thịt phát triển nên mới không bị gió thổi bay mất.

14486395833_df3f2b96c9_z.jpg

Xe phân khối lớn mà chàng này chạy rất nghiêm chỉnh, không phóng nhanh vượt ẩu tí nào luôn

14279799527_1ca737fcc8_z.jpg

Đường chiều thênh thang

Càng về gần thành phố người xuống càng nhiều, người lên ít đi, cuối cùng tôi cũng có chỗ ngồi. Nhìn qua ô thoáng, thấy khách xuống xe tự giác ra buồng lái đưa 20baht cho lái xe chứ bác tài không đòi, cũng chẳng để ý xem bao nhiêu người đã lên xuống. Đại để là đề cao tính tự giác, mà đồng giá như thế cũng tốt, đỡ phải kì kèo.

Songthaew sẽ trả khách ngay trước cổng Chiang Rai Night Bazaar chứ không đợi đến khi vào bến. Lúc đó mới gần 6h chiều, các sạp còn chưa bày ra, điện thoại sắp sửa hết pin nên tôi chỉ chăm chăm đi kiếm ổ cắm điện. Dòm ngang dòm dọc chán chê thì cũng phát hiện ra bên trong Night Bazaar Restaurant có ổ cắm ở mỗi cây cột, tôi mò vào rút sạc chọt thử. Không thấy dấu hiệu điện đóm gì luôn.

14279643700_002052f7a9_z.jpg

Có vẻ như chỉ lúc nào bắt đầu phục vụ thì nhà hàng này mới đóng điện, tôi ngồi lì, đúng 6h người ta dập cầu dao, cô phục vụ mang ra tờ menu hỏi ý. Sạc pin chỗ người ta mà không gọi món gì thì cũng hơi áy náy, cơ mà giá đồ ăn ở đây đắt quá, món nào cũng trên 100baht, cơm lại tính riêng nên tôi đành mặt dày bảo cô để menu lại đây, lát nữa quay lại, một lúc sau tôi ngó quanh rồi lượn mất dạng, ngại ngại là :">.

Đi một vòng quanh chợ, các sạp hàng mới bày ra chưa được bao nhiêu thì gió nổi lên, người ta gọi nhau í ới, lại cấp tập gói ghém dọn dẹp. Ngước mắt trông lên thấy mây đen kéo về ùn ùn, tôi muốn mếu quá, may mà đã quyết ở Chiang Rai hẳn 2 đêm nên mới nhín cơn khóc lại được đấy. Chụp vội tấm ảnh rồi cũng học theo thiên hạ, guồng chân chạy về guesthouse thôi.

14462895341_d8d0e04f3c_z.jpg


Chạy được nửa đường, ngang qua cột đồng hồ 4 mặt thì bị mùi nước dùng thơm lựng của một quán nằm trên vỉa hè ngân hàng túm cổ lôi lại. Mặc dù sợ mưa lắm, tại bỏ quên cái ô trong balo để ở Chat House mà, nhưng rồi tôi cũng không cưỡng nổi tiếng nằn nì của anh dạ dày nên đành tấp vào làm 1 bát mì trứng. 35baht/baht, nói chung là ngon, mà lúc ấy đói quá, ăn gì cũng thấy vừa miệng hết á :D.

14443149516_8ff23afabd_z.jpg

Ăn quáng quàng rồi lại co cẳng chạy, sấm rền gió giật chớp lòe lòe đường sá vắng tanh, linh hồn mong manh cứ gọi là căng như dây đàn. Về đến Chat House thở không ra hơi, cảm thấy bát mì vừa ăn ban nãy vơi đi phân nửa rồi, đã vậy ông cụ thân sinh ra chú rậm râu chủ guesthouse còn chào tôi là "Hello boy" nữa, thiệt tình... =.='.

Dọa mãi rồi trời cũng đổ mưa thật, đêm ấy tôi ngủ trong tiếng sấm đì đùng và tiếng tắc kè gõ mõ đầu hồi nhà, cũng hơi run run.
 
Như nhiều nơi khác trên đất Thái, Chiang Rai là một thành phố "ngủ dậy muộn". 6h30 sáng mùa hè ở nhà đường phố đã nườm nượp người xe mà Chiang Rai thì vẫn vắng tanh vắng ngắt, tôi ló đầu ra khỏi ngõ nhìn ngược nhìn xuôi thấy khoan khoái lạ thường. Băng qua Wat Phra Kaew đã mở cửa, nghĩ bụng thôi để dành chiều về mới ghé, đi ngược lộ trình chạy mưa đêm qua tìm đến với cột đồng hồ 4 mặt ở trung tâm thành phố.

14311109518_be47252aac_z.jpg

Wat Phra Kaew ban sớm

14311109819_24b90708bc_z.jpg


14311254417_2950b0f99d_z.jpg

Wikitravel xúi rằng muốn ăn khao sawy là phải đến quán Po Sai đối diện khách sạn Wangcome. Đằng nào cũng tiện đường ra bến xe, tôi cắm mặt vào điện thoại đi theo hướng dẫn của Google Maps, đến nơi rồi vẫn phân vân không biết có đúng địa chỉ hay không vì mặt tiền của quán chẳng có nổi nửa chữ tiếng Anh để mà nhận diện nữa.

14311125780_24122ae3a2_z.jpg


Mạnh dạn xông vào, cô phục vụ xác nhận đây đúng là quán Po Sai rồi, tôi chống cằm ngồi nghiên cứu cái menu to tổ bố treo phía trên khu bếp một lúc thì cũng quyết định được là mình sẽ ăn khao sawy gà (đọc là "khao soi kai").

14311104538_865a5f400d_z.jpg

Menu đây

14497717925_6b453e2bd4_z.jpg

Khao sawy gà, món độc chiêu của miền Bắc Thái, có nguồn gốc từ Myanmar. Ngon tuyệt!

Quán có phục vụ nước lạnh miễn phí, đáng tiếc là mở cửa sớm và đóng cửa cũng sớm luôn, nên bà con muốn ghé chỗ này thì lựa lựa dành bụng cho bữa sáng hoặc bữa trưa nhé.

No nê rồi, tôi đi tắt qua đường nhánh bên hông khách sạn Wangcome, kéo cửa hậu của chợ đêm, xuyên qua dãy hàng quán để vào bến xe. Rút kinh nghiệm từ ngày hôm trước, tôi chẳng hỏi han gì các bác lái songthaew nữa, đứng nghiên cứu cái bảng giờ xe chạy vài giây rồi ton ton ra platform 10 thôi.

Chả thấy con minivan nào của Greenbus cả. Hỏi mấy người đứng đó, họ bảo xe vừa chạy rồi, phải đợi chừng 30p nữa cơ =.='.

Lập tức chuyển sang phương án 2, tôi quay ra platform 6, thấy có anh chàng ngồi bàn ghi ghi chép chép kiểu như nhân viên điều phối của bến xe liền chui vào hỏi thăm. Đáng buồn là anh nói tiếng Anh hơi bị tệ, tôi hỏi xe nào đi Golden Triangle mà anh cứ nghệt ra, 2 anh chị lơ đứng gần đó cũng tò mò xúm vào hóng xem tôi nói gì. Lặp đi lặp lại Golden Triangle mà có vẻ không ai hiểu, sau rồi tôi mở Google Maps chỉ vào chỗ ngã ba biên giới đó, cả hội mới à lên ra chiều hiểu biết, "san liang", "san liang". Thế là anh chàng ngồi bàn giấy giao tôi cho một chị lơ, chị đưa tôi lên xe, vài phút sau xe rùng rùng rời bến. Tôi lên đường đi Chiang Saen với giá vé 37baht (rẻ hơn niêm yết 1baht :D), đến Chiang Saen sẽ bắt songthaew màu xanh về Tam Giác Vàng sau vậy.

Bus chuồng gà đương nhiên chạy không nhanh bằng minivan, dọc đường tôi thấy một em minivan của Greenbus chạy vèo qua cửa kính xe mình. Ấy vậy mà khi đến Chiang Saen, tôi gặp lại em ấy đang dừng đón khách ở ngay đối diện khu chợ lớn. Chạy ra nhà chờ của songthaew, gặp mấy anh lái đang ngồi tám chuyện ở đó, tôi đem thắc mắc của mình ra hỏi thì được giải đáp rằng minivan của Greenbus bao giờ cũng dừng đón khách ở Chiang Saen, nhanh thì 20p, lâu có khi nửa tiếng. Minivan sẽ dừng ở ngay cột mốc Tam Giác Vàng, còn songthaew sẽ chạy thẳng lên Mae Sai tức là qua cả Hall Of Opium mà giá vé 2 bên tương đương nhau, sau khi cân nhắc thì tôi bỏ qua minivan, ngồi chờ songthaew vậy.

Đương nhiên chọn songthaew nghĩa là phải đợi lâu hơn, xui ra có khi 40p mới có xe. May mắn cho tôi là chuyến songthaew tiếp theo sẽ khởi hành sau 20p nữa và anh lái nói tiếng Anh khá tốt nên lúc ngồi chờ có người tám chuyện cùng, đỡ thấy sốt ruột.

14497716715_e9fda93f70_z.jpg

Một góc phố Chiang Saen, nhìn từ nhà chờ songthaew

14494328551_7a3d0b396f.jpg

Bảng giờ xe chạy của songthaew xanh
 
trời ơi mới đi công tác về đọc được bài viết của chị sướng tê người! Cảm giác như canh coi mấy TV show vậy haha
 
Harley ơi, chuyên đi và bài viết, ảnh thật là tuyệt vời. tôi rất phục em. Tôi mộng đi phượt bụi đã lâu mà chưa bao giờ làm được, đọc bài của em tôi sẽ hô khẩu hiệu "quyết tâm đi" thật là to.
 
Harley ơi! Đi xe máy ở Chiang Mai tham quan mấy chùa hay điểm du lịch đều có chỗ gửi xe phải không?

Ở Thái không có dịch vụ trông xe giữ xe như ở Vn đâu , họ cứ đậu xe máy ở nơi nào đó không cản rở người khác , khóa cổ xe (hoặc không) rồi đi chơi , bên đó an ninh tốt hơn VN rất rất nhiều , nên họ không phải nơm nớp lo sợ mất xe như ở VN và Lào . Chỉ có đi xe hơi thì phải trả phí đậu xe ở vài nơi thôi .
 
Chị ơi cho e hỏi có xe buýt nào chất lượng chạy từ Chiang Mai về Bangkok lúc sáng sớm ko ạ?

Bạn tham khảo thông tin tại trang này nhé: Bus travel in Northern Thailand

Vì đường rất xa nên mình nghĩ là bạn nên đi xe 1st class - xe ghế ngả, phục vụ đồ ăn vặt + nước uống & có nhà vệ sinh trên xe. Ngủ rất ngon, thật đấy ^_^.

Harley ơi! Đi xe máy ở Chiang Mai tham quan mấy chùa hay điểm du lịch đều có chỗ gửi xe phải không?

Như bạn Maximilian đã trả lời, ở Chiang Mai nói riêng và cả miền Bắc Thái nói chung mình không mất một đồng tiền gửi xe nào. Nếu vẫn còn lăn tăn, bạn có thể thủ sẵn một cái khóa dây trong balo để khóa xe lại cho yên tâm, he he.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,673
Bài viết
1,171,165
Members
192,346
Latest member
tuoihongtran
Back
Top