An Cartoon
Phượt thủ
7h30 sáng ngày thứ 2 của hành trình, tôi thức dậy và khởi hành Chặng đường Buôn Ma Thuột --> Thác Dray Nur dài 21 km (theo lộ trình của bác Google Map), gọi điện báo với bác lambanghieu xin tá túc lại nhà ba mẹ của bác tại đây.
Trên đường đi, ghé qua nhà nhox Sơn (đồng bọn trong nhóm hôm qua làm quen trên chuyến xe bus đi Bản Đôn) để copy file hình chụp tại BẢn Đôn cho nhã. Và từ sự tình cờ này đã phát sinh và thay đổi lộ trình của mình so với kế hoạch, mà ở những phần sau mình sẽ kể chi tiết hơn. Đúng với cách nói "Kế hoạch lộ trình vạch ra là để phá vỡ đối với dân đi Phượt" mà tôi đã thắm thía được từ đâu đó của các bác Phượt lão.
Trước khi ghé qua nhà Sơn, chúng tôi hội ngộ với Cô giáo phụ trách Đoàn của Sơn, cô Vân thuộc tuýp người ham hố và thích nhí nhố khi nghe tôi kể về hành trình của mình những ngày qua và kế hoạch những ngày sắp tới. Đây cũng là lần thưởng thức đầu tiên của tôi với hương vị cà phề nổi tiếng Ban Mê, ly cafe khá nhỏ so với ở Sài Gòn, nhưng vị đắng và mạnh thì ngắt ngay không lẳng vào đâu được, có chút vị mặn và cảm thấy ở đầu lưỡi như vị của rượu rum, chắc vì thế mà uống nhiều có thể khiến người ta bị say cafe.
Tạm biệt Cô giáo, Tôi và Sơn về nhà Sơn để Share hình, xong xui tôi sẽ lên đường đi tiếp qua thác Dray Nur.
Nào ngờ 2 vị phụ huynh nhà Sơn quá nhiệt tình và hiếu khách khi hỏi thăm và biết thực hư tôi là bạn thế nào với cậu quý tử nhà họ.
Kết quả, tôi nhận lời mời nghỉ lại nhà Sơn 1 đến 2 đêm rồi sẽ đi tiếp. Đây là điều mà tôi rất mong mỏi sẽ nhận được trong chuyến hành trình của mình, nhưng không thể ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy.
Gọi điện báo tin với bác lambanghieu về tình hình là tôi phải lỡ hẹn 1 vài ngày với nhà bác.
Bố Sơn là một cán bộ tỉnh DakLak về hưu sớm, lo việc nội trợ nấu nấu ăn trong gia đình, việc ăn học của các con và tham gia công tác chính trị tại khu phố. Bác tên May, người Hải Phòng, tính tình bình dị, mộc mạc, nề nếp và rất gần gũi. Mẹ Sơn, cô Ánh, người gốc Hà Tĩnh, là một tiểu thương với gian hàng rau củ quả tại khu chợ gần nhà. Tuy trình độ chỉ hết lớp 7, nhưng cô Ánh có cách suy nghĩ của một người giỏi gian kinh doanh buôn bán, nói chuyện với cô khiến tôi thấy thâm phục và kính nể.
Hay tin tôi đang ở lại nhà Sơn, đám bạn Sơn kéo tới lôi tôi đi "hò hét" trong tối đó. 2 thèng nhox bạn Sơn còn dạt nhà tới ngủ chung với tôi và Sơn trong đêm đó vì quý tôi.
4h sáng ngày thứ 3, bị Sơn quặt dậy ra công viên Thành phố tập thể dục.
Buổi sáng trong lành tại phố núi và trời hửng sáng rất sớm, công viên sáng sớm rất đông người tập thể dục, không khí tập luyện rất nhộn nhịp và hào hứng.
Trên đường về, chúng tôi ghé vào Khải Đoan. Tại đây làm quen với 2 bác su khách Thái LAn lần đầu tới BMT, tôi chộp ngay cơ hội luyện tập trình Anh ngữ với 2 bác. Bác là giảng viên Đại Học chuyên ngành Xã Hội Học, sang Việt Nam công tác kết học du lịch tự túc tại BMT và Đà LẠt. Hẹn tháng 12 này bác sang Tp.HCM công tác thì liên lạc với mình ra đón tiếp.
Tạm biệt 2 bác Thái, chúng tôi quay về nhà Sơn, ăn sáng xong thì đi cafe. Ngày thứ 3 dạt nhà, trong không gian thiên nhiên cafe sân vườn, trên tay là ly cafe Ban Mê, ngoài trời mưa phùn rơi lất phất, lần đầu cảm giác nhớ nhà tha thiết trổi dậy bên trong.
Quay về nhà Sơn, phụ bác May chuẩn bị buổi cơm trưa, tranh thủ ngủ thêm 1 chút thì cái cảm giác ở lâu 1 chỗ của dân đi bụi rất khó chịu, hành trình thì đã bị lệch so với kế hoạch, trong lòng có cảm giác nao nao bất an buộc mình phải quyết định lên đường trong ngày hôm nay.
Dự định 2h sẽ xuất phát đi Thác Dray Nur, 4 hoặc 5h sẽ tới nay vì hành trình dự tính chỉ khoảng 21 km. Nhưng đúng 2h trời bắt đầu đỗ mưa to xối xả, báo hiệu 1 điềm báo không thuận lợi trước mắt, nhưng tôi vẫn quyết định đi tiếp, đúng 2h30 trời bắt đầu tạnh.
Chia tay 2 bác và Sơn trong vô vàn cảm xúc, lần đầu tiên gặp mặt mà 2 bác đối với mình ân cần chu đáo như con cháu khiến mình không kiềm được nước mắt, lần đầu tiên biết cảm giác từ biệt mà chưa biết ngày gặp lại thật khó tả.
Sơn đưa tôi 1 quảng đường ra đến quốc lộ 14 rồi mới quay về, trời vửa tạnh sau cơn mưa lớn, đường xá nước đỏ au màu đất đỏ, con đường lồi đá do xe tải chạy lâu ngày làm cho mặt đường trở nên lởm chỏm mấp mô.
Mới rời nhà được hơn 200m thì sự thử thách đầu tiên chính là con dốc cao ngất dài ngoằng ghê sợ lộ ra trước mắt. Xuống xe đẩy bộ thôi.
Trên đường đi, ghé qua nhà nhox Sơn (đồng bọn trong nhóm hôm qua làm quen trên chuyến xe bus đi Bản Đôn) để copy file hình chụp tại BẢn Đôn cho nhã. Và từ sự tình cờ này đã phát sinh và thay đổi lộ trình của mình so với kế hoạch, mà ở những phần sau mình sẽ kể chi tiết hơn. Đúng với cách nói "Kế hoạch lộ trình vạch ra là để phá vỡ đối với dân đi Phượt" mà tôi đã thắm thía được từ đâu đó của các bác Phượt lão.
Trước khi ghé qua nhà Sơn, chúng tôi hội ngộ với Cô giáo phụ trách Đoàn của Sơn, cô Vân thuộc tuýp người ham hố và thích nhí nhố khi nghe tôi kể về hành trình của mình những ngày qua và kế hoạch những ngày sắp tới. Đây cũng là lần thưởng thức đầu tiên của tôi với hương vị cà phề nổi tiếng Ban Mê, ly cafe khá nhỏ so với ở Sài Gòn, nhưng vị đắng và mạnh thì ngắt ngay không lẳng vào đâu được, có chút vị mặn và cảm thấy ở đầu lưỡi như vị của rượu rum, chắc vì thế mà uống nhiều có thể khiến người ta bị say cafe.
Tạm biệt Cô giáo, Tôi và Sơn về nhà Sơn để Share hình, xong xui tôi sẽ lên đường đi tiếp qua thác Dray Nur.
Nào ngờ 2 vị phụ huynh nhà Sơn quá nhiệt tình và hiếu khách khi hỏi thăm và biết thực hư tôi là bạn thế nào với cậu quý tử nhà họ.
Kết quả, tôi nhận lời mời nghỉ lại nhà Sơn 1 đến 2 đêm rồi sẽ đi tiếp. Đây là điều mà tôi rất mong mỏi sẽ nhận được trong chuyến hành trình của mình, nhưng không thể ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy.
Gọi điện báo tin với bác lambanghieu về tình hình là tôi phải lỡ hẹn 1 vài ngày với nhà bác.
Bố Sơn là một cán bộ tỉnh DakLak về hưu sớm, lo việc nội trợ nấu nấu ăn trong gia đình, việc ăn học của các con và tham gia công tác chính trị tại khu phố. Bác tên May, người Hải Phòng, tính tình bình dị, mộc mạc, nề nếp và rất gần gũi. Mẹ Sơn, cô Ánh, người gốc Hà Tĩnh, là một tiểu thương với gian hàng rau củ quả tại khu chợ gần nhà. Tuy trình độ chỉ hết lớp 7, nhưng cô Ánh có cách suy nghĩ của một người giỏi gian kinh doanh buôn bán, nói chuyện với cô khiến tôi thấy thâm phục và kính nể.
Hay tin tôi đang ở lại nhà Sơn, đám bạn Sơn kéo tới lôi tôi đi "hò hét" trong tối đó. 2 thèng nhox bạn Sơn còn dạt nhà tới ngủ chung với tôi và Sơn trong đêm đó vì quý tôi.
4h sáng ngày thứ 3, bị Sơn quặt dậy ra công viên Thành phố tập thể dục.
Buổi sáng trong lành tại phố núi và trời hửng sáng rất sớm, công viên sáng sớm rất đông người tập thể dục, không khí tập luyện rất nhộn nhịp và hào hứng.
Trên đường về, chúng tôi ghé vào Khải Đoan. Tại đây làm quen với 2 bác su khách Thái LAn lần đầu tới BMT, tôi chộp ngay cơ hội luyện tập trình Anh ngữ với 2 bác. Bác là giảng viên Đại Học chuyên ngành Xã Hội Học, sang Việt Nam công tác kết học du lịch tự túc tại BMT và Đà LẠt. Hẹn tháng 12 này bác sang Tp.HCM công tác thì liên lạc với mình ra đón tiếp.
Tạm biệt 2 bác Thái, chúng tôi quay về nhà Sơn, ăn sáng xong thì đi cafe. Ngày thứ 3 dạt nhà, trong không gian thiên nhiên cafe sân vườn, trên tay là ly cafe Ban Mê, ngoài trời mưa phùn rơi lất phất, lần đầu cảm giác nhớ nhà tha thiết trổi dậy bên trong.
Quay về nhà Sơn, phụ bác May chuẩn bị buổi cơm trưa, tranh thủ ngủ thêm 1 chút thì cái cảm giác ở lâu 1 chỗ của dân đi bụi rất khó chịu, hành trình thì đã bị lệch so với kế hoạch, trong lòng có cảm giác nao nao bất an buộc mình phải quyết định lên đường trong ngày hôm nay.
Dự định 2h sẽ xuất phát đi Thác Dray Nur, 4 hoặc 5h sẽ tới nay vì hành trình dự tính chỉ khoảng 21 km. Nhưng đúng 2h trời bắt đầu đỗ mưa to xối xả, báo hiệu 1 điềm báo không thuận lợi trước mắt, nhưng tôi vẫn quyết định đi tiếp, đúng 2h30 trời bắt đầu tạnh.
Chia tay 2 bác và Sơn trong vô vàn cảm xúc, lần đầu tiên gặp mặt mà 2 bác đối với mình ân cần chu đáo như con cháu khiến mình không kiềm được nước mắt, lần đầu tiên biết cảm giác từ biệt mà chưa biết ngày gặp lại thật khó tả.
Sơn đưa tôi 1 quảng đường ra đến quốc lộ 14 rồi mới quay về, trời vửa tạnh sau cơn mưa lớn, đường xá nước đỏ au màu đất đỏ, con đường lồi đá do xe tải chạy lâu ngày làm cho mặt đường trở nên lởm chỏm mấp mô.
Mới rời nhà được hơn 200m thì sự thử thách đầu tiên chính là con dốc cao ngất dài ngoằng ghê sợ lộ ra trước mắt. Xuống xe đẩy bộ thôi.