Sáng hôm sau tôi dậy sớm chào từ biệt gia chủ khăn gói lên đường, trên đường đi tôi có ghé qua thăm anh bạn quen. Anh ấy làm tại một công ty chuyên về thương mại điện tử, đó là phong trào mới mà khi tôi đi lang thang ở khu vực này tôi liên tục được nghe nói tới. Nó rộ lên như một phong trào thay thế cho bán hàng đa cấp từng làm mưa làm gió trước đây. Tôi học hỏi & hiểu được nhiều từ anh bạn này sau khi nghe anh nói về quy trình hoạt động cũng như quá trình hình thành. Mong là thời đại thương mại điện tử sẽ làm cho đất nước này có bộ mặt mới hơn & mang lại nhiều chuyển biến tích cực cho ý thức người dân.
Chia tay Bắc Giang tôi đón xe buýt trờ lại Hà Nội bằng tuyến xe buýt về Gia Lâm. Trời bắt đầu mưa gió ấm ầm, cây cối hai bên đường ngã nghiêng, bảng hiệu bên đường bị gió hất văng lung tung. Ngồi trên xe mà tôi cảm thấy bất an & lo lắng quá. Làm sao xuất phát đi Tây Bắc đây khi mà thời tiết xấu thế này. Chắc chắn mưa gió sẽ khiến việc di chuyển đi Tây Bắc của tôi trờ nên nguy hiểm hơn nhiều. Tôi cũng đang lo lắng là không biết đoạn đường ấy ra sao & đi như thế nào? Bản thân tôi cũng chưa có kế hoạch nào cụ thể cho việc xuất phát.
Tôi xuống xe buýt trời cũng tạnh mưa dần, gió vẫn cứ giựt liên hồi, tôi ôm chặt áo khoác rồi đi bộ về bến xe Gia Lâm. Tôi vào một quán cơm gần bến xe làm một dĩa trong đầu thì luôn lằng ngoằn một đống lo toan. Đi đương nào bây giờ, cần thêm những gì không, đi một mình có ổn không đây...
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng lẩn thẩn của tôi. Con bạn nói gọi điện hối tôi về nhanh lấy xe mà đi. Tôi lại tiếp tục nhảy lên buýt đi về Ba Đình nhận xe. Con xe tôi nhận là chiếc Ai bờ Lết loại mới nhất, xem mới mua chỉ chạy được 6.225km, mọi thứ mới keng xà beng luôn. Xắp xếp lại hành lý, tư trang vật dụng cần thiết cho chuyến hành trình dài ngày. Chạy ra đường Xuân Thủy rút thêm ít tiền mặt, mua thêm ít mì tôm lon, lương khô, cafe lon... Tôi đã bắt đầu lên đường tiến lên Tây Bắc. Cung nói thêm về việc xuất phát của tôi. Tôi cầm điện thoại cùa mình có bản đồ rồi hỏi ông xe ôm rồi hỏi cái nơi muốn tới, ổng chi cho tôi cái hướng đi thế là tôi chọn cho mình hướng đi để bắt đầu là hướng đi Thị xã Sơn Tây ra đường quốc lộ 32C thẳng mục tiêu đầu tiên trong đêm là Thị Xã Nghĩa Lộ - Yên Bái.
Làng quên yên bình mới thật đẹp làm sao. Lòng tôi thấy nhẹ nhỏm & thư thái vô cùng, con đường lộ này khá đẹp, phẳng & không nhiều xe cộ, một khởi đầu khá tốt cho một chuyến đi dài.
Từng con đê xanh mướt dọc theo sông Hồng với những bãi bồi xanh ngát của những cánh đồng Ngô, từng luống khoai thằng tắp, dài ra tận tới mép nước bờ sông. Khung cảnh mới hữu tình làm sao, mới đẹp biết chừng nào.
Uploaded with
ImageShack.us
Chiếc xe nhẹ nhàng lướt qua những cánh đồng, từng dòng sông nhỏ, chẵng mấy chốc cũng tới được cầu Phong Châu, trời mưa bắt đầu mưa phùn nhẹ, tôi lái xe rẽ tay trái, tiếp tục thưởng ngoạn cảnh đẹp hai bên đường
Đường là một con lộ chạy dài trên thân đê, một bên là sông Hồng & một bên là nhà dân, những bãi bồi lất khất sau tán cây cứ làm tôi mãi ngắm nhìn rồi tôi chạy xe mãi. Quê tôi cũng có nhưng con sông nhưng nó không hiền hòa như thế, nó không có cái màu xanh của phì nhiêu mà quanh năm suốt tháng chỉ gào thét lên hung dữ. Cuồn cuộn cuốn phăng mọi thứ trong dòng nước đục ngầu.
Tôi ghé vào một cây xăng đổ thêm nhinê liệu, sẵn tiện móc cái điện thoại ra thử xem định vị mình tới đâu rồi. Ôi thôi tôi đã chạy sai đường rồi, vậy là đành hỏi đường người bán xăng rồi chạy tiếp, chạy mãi rồi cũng đến một đường khác tôi lại tiếp tục hỏi thì biết được là người bán xăng cũng chỉ sai. Lần này tôi đã lạc mất gần 40km chỉ vì tội thả hôn theo mây gió.