lambanghieu
Lão Lang Băm
Tôi tiếp tục chặng hành trình của mình bằng cái con dường thẳng phía trước mà chưa biết nó đi tới đâu. Tôi cứ chạy đại tới đâu thì tới. Vì cái điện thoại của tôi lúc này GPS cũng không còn định vị được nữa.
Tôi chạy mãi cứ thấy lên dốc thì kéo hết ga hết số, quanh co thì lại giảm tốc mà chẳng biết mình đi tới đâu, mà cũng chẵng buồn hỏi thăm đường vì trời thì lạnh, đường thì vắng, nhà dân thì không có, hỏi tham ai bây giờ. Hơi sương ẩm ướt bay qua mặt tôi cứ như những hạt mưa. Rồi hơi lạnh thấm qua lớp khẩu trang làm môi tôi tế cóng, các ngón tay lạnh tê cứng, chân tôi cũng hết cảm giác. Tôi dừng xe lại dán Salonpas vào các vị trí lạnh để giử ấm cơ thể.
Sương mù phủ kin cả một ngọn núi, đặc dến mức tôi phải mở đèn để chạy nhưng rồi không ăn thua gì với lớp sương mù. Tôi đành dừng lại ngắm cảnh ven đường. Đứng trên đỉnh núi cao, dưới chân là vực thẳm, từng đám hơi nước bay vù vù qua mặt, hít cái hơi lạnh tôi cảm thấy sảng khoái cực kỳ. Thú thật lúc đó tôi muốn hét lên vì cảm giác sung sướng sau chặng đường vất vã để tới nới này. (Sau này tôi mới biết đó là đèo Lai Châu)
Tôi lấy điện thoại gọi cho người thân ở Sài Gòn hòi thăm & cũng để nói cho mọi người biết tôi đang ở đâu. Chợt nghe tới cái nóng ở Sài Gòn đang 36 độ tôi lại thấy thích làm sao khi mình đang ở nơi này. Rồi một chiếc xe du lịch chạy vụt qua, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này vì khi có một chiếc xe mở đường như thế việc di chuyển sẽ an toàn hơn nhiều.
Tôi chạy mãi cứ thấy lên dốc thì kéo hết ga hết số, quanh co thì lại giảm tốc mà chẳng biết mình đi tới đâu, mà cũng chẵng buồn hỏi thăm đường vì trời thì lạnh, đường thì vắng, nhà dân thì không có, hỏi tham ai bây giờ. Hơi sương ẩm ướt bay qua mặt tôi cứ như những hạt mưa. Rồi hơi lạnh thấm qua lớp khẩu trang làm môi tôi tế cóng, các ngón tay lạnh tê cứng, chân tôi cũng hết cảm giác. Tôi dừng xe lại dán Salonpas vào các vị trí lạnh để giử ấm cơ thể.
Sương mù phủ kin cả một ngọn núi, đặc dến mức tôi phải mở đèn để chạy nhưng rồi không ăn thua gì với lớp sương mù. Tôi đành dừng lại ngắm cảnh ven đường. Đứng trên đỉnh núi cao, dưới chân là vực thẳm, từng đám hơi nước bay vù vù qua mặt, hít cái hơi lạnh tôi cảm thấy sảng khoái cực kỳ. Thú thật lúc đó tôi muốn hét lên vì cảm giác sung sướng sau chặng đường vất vã để tới nới này. (Sau này tôi mới biết đó là đèo Lai Châu)
Tôi lấy điện thoại gọi cho người thân ở Sài Gòn hòi thăm & cũng để nói cho mọi người biết tôi đang ở đâu. Chợt nghe tới cái nóng ở Sài Gòn đang 36 độ tôi lại thấy thích làm sao khi mình đang ở nơi này. Rồi một chiếc xe du lịch chạy vụt qua, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này vì khi có một chiếc xe mở đường như thế việc di chuyển sẽ an toàn hơn nhiều.