Những ngày đông nắng vàng rực rỡ
Một chuyến đi đã tính từ khá lâu rồi nhưng mà phải đến ngày cuối cùng hắn mới nói được là “đi…”
Tưởng chừng không thực hiện nổi vì chuyện này chuyện kia nhưng rồi đâu cũng vào đó khi lòng mình đã muốn.
Vội vã chuẩn bị các thứ rồi lao ra ga
Bắt đầu thấy “mùi” đi lại. Sân ga lố nhố người. Ba lô… túi xách… vài người đưa tiễn nhau…
300km lắc lư trên tàu Hà Nội – Lao Cai
Qua cửa khẩu, phì cười vì cái nhà vệ sinh “mỗi người 5 hào không có giấy”
Một hồi đi lại sau này hắn nhận thấy rằng người Trung Quốc rất coi trọng chuyện ăn mà có vẻ không để ý đến việc * cho lắm. Hắn phải viết một bài về “văn minh chuồng chồ” này mới được.
Tiếp tục khoảng 600km bằng ô tô từ Hà Khẩu đi Côn Minh
Bữa cơm “bụi” đầu tiên trên đất Trung Hoa trong giá lạnh cũng ngon ngon.
Cô bé nhân viên nhà ga Côn Minh duyên dáng và thật nhiệt tình. Không những chỉ dẫn đâu vào đó mà còn chạy đi mua giúp đồ rồi mua mì, lấy hộ cả nước sôi nữa chứ. Sao lại hay thế nhỉ ? Dễ thương chết đi được.
Những ngày tiếp theo nói chung các bạn Trung Quốc dễ chịu hơn nhiều so với những gì hắn thấy từ chuyến đi Quảng Châu đã lâu lắm rồi.
Mần tiếp 300km đến Đại Lý trên một chiếc xe có giường nằm
Trong cái hộp gò bó “thơm tho” hết hồn, người hắn như bị ỳ ra vì nằm và ngồi lâu quá mà chưa được “bung” ra để đi. Sự háo hức như đang bị giam cầm.
Cuối cùng thì cũng đến Lệ Giang – điểm đầu tiên trong lịch trình sau khi “nuốt” thêm 160km nữa.
Hắn bước chân trên những phiến đá rất đặc biệt trong không gian phố xá ở Lệ Giang mà vẫn nghe tiếng nước róc rách len lỏi trong thành phố cổ kính…mới được xây dựng lại cách đây không lâu sau một trận động đất tơi tả.
Dòng nước trong vắt mát lạnh mang theo linh hồn núi non đến trước từng căn nhà và có lẽ nó cũng quan trọng như máu trong huyết quản của nhiều thế hệ người dân nơi đây. Không có dòng nước này, Lệ Giang nên mang một cái tên khác.
Lang thang một hồi, ở góc nào đó, sẽ lại thấy hiện ra đỉnh Tuyết Sơn trắng xóa trên bầu trời xanh ngăn ngắt.
Mười mấy cây số chổng mông đạp xe đến Thúc Hà mà nhiều đoạn đường là những phiến đá gồ ghề. Ê ẩm hết cả bộ ấm chén. Cả hội cười lăn
Thúc Hà có những nét khá giống Lệ Giang. Vẫn là không khí đó, vẫn là những nét kiến trúc đó nhưng thoáng đãng hơn nhiều.
Không khí mát lạnh trộn với nắng ấm đãi hắn một cảm giác thật sảng khoái.
Lệ Giang – Hồ Lugu 270km
Dã qùy nở vàng rực trên những khúc đường mới làm uốn lượn cùng đồi núi.
Lá vàng rải trên đường mà hai bên là hai vệt trắng tinh khôi nổi bật như dải lụa mềm mại. Cả hội “thảo luận” xem nên diễn tả lá vàng rơi thế nào nhỉ ? Những chiếc lá giẫy đành đạch rồi quăng mình theo gió từ bên này sang bên kia đường ... Lại cười sảng khoái
Cảnh đãi người thật hào phóng và người cũng có khi xuống xe “vãi” lại cảnh.
Máy ảnh được lôi ra “bắn” ầm ầm trên xe
Đến hồ Lugu, một không gian thiên nhiên hiện ra. Cây cối nhiều màu sắc lặng im trong hoàng hôn. Chim chóc đầy trên hồ và chỉ thơ thẩn đâu đó vài bóng người.
Những mỏi mệt của đêm ít ngủ và ngày di chuyển nhiều có vẻ đã ngấm, nhưng khi đến đây nó hầu như tan biến. Cả hội lại thuê xe đạp lượn loanh quanh.
Anh chủ quán ăn vui tính mang rượu ra mời.“Chuyện trò” với nhau bằng cử chỉ, bằng ánh mắt và những nụ cười thân thiện. Cái lạnh đang xuống càng lúc càng nhiều trên hồ nhưng hắn cảm thấy ấm áp lạ kỳ. Quán vắng, khách càng được qúy hơn hay sao ấy nhỉ ? Rồi anh ta “rủ” đi xem múa và cả hội lại có một trận nhảy nhót tưng tưng.
Một giấc ngủ sâu nhất kể từ hôm đi làm hắn tỉnh hẳn ra. Sáng sớm, cả hội cuộn mình trong chăn nhìn ra ngoài cửa sổ…Sóng hồ như đang mơn man sát nơi hắn nằm. Hắn bật nhạc, những giai điệu quen thuộc vang lên da diết…
Một chú mèo co ro trong giá lạnh, những cánh chim dập dìu trên mặt hồ ngun ngút sương khói, vài khách du lịch đi qua vẫy chào thân thiện và nắng sớm đã thấp thoáng trên cây…
Đã có bao nhiêu sáng hắn thức dậy trong vòng vây của bốn bức tường và một mảnh trần nhà tẻ ngắt vì thế mà buổi sớm này, trong khung cảnh này thật đặc biệt. Bao nhiêu ký ức trở về tràn ngập tâm hồn kẻ lữ thứ…
Hắn ngỡ ngàng như vừa lạc vào “một buổi sáng không có trong sự thật”
Hắn cứ muốn nằm mãi ở đây mà thả hồn theo những suy nghĩ của riêng mình…
Nhưng không thể cưỡng lại được, ngoài kia quyến rũ quá, phải dậy xách máy ảnh ra thôi