Mây bay lên - bay ngang rồi bay bay....
Đúng là vừa giận vừa thương các bạn Wildhogs nhỉ... Lúc này ngồi bệt xuống sàn bê tông, mồ hôi nhễ nhại, đói lả... mệt mỏi...ngổn ngang giữa 1 đống tất thối quần áo bẩn.
Trò chơi trinh thám cuối đời thế là đi tong
HƠn nữa do đuổi theo chúng tôi 3 bạn cũng đã đi quá địa phận Tỉnh Vientian mà vào đến tỉnh Luang Prabang rồi ( nếu cớm kiểm tra giấy phép lái xe thì chính các bạn teo chứ ko phải 2 chúng tôi!!!)
Sau vài phút hội ý., một bạn ra cởi trói cho hai chúng tôi rồi ân cần mời chúng tôi vào trong ngôi nhà đặt trên đỉnh núi ngồi nghỉ ngơi. Bạn khác âm thầm gấp lại quần áo. Một bạn nữa thì hì hụi đi pha cafe...
Sau hơn 10 ngày truy đuổi, chúng tôi ngồi lại bên nhau nói chuyện như những người chín chắn. Câu truyện khá rôm rả sau những căng thẳng lúc ban đầu.
Chúng tôi nói về chuyến đi, về việc 3 bạn bị HQ LÀo từ chối cho nhập cảnh ở Strung treng. Nói về con đường bão táp các bạn đã trải qua. Nói về mơ mộng hão huyền chuyện phá án của các bạn...
Trên đỉnh đèo lộng gió, chúng tôi phóng tầm mắt bao trọn quang cảnh núi rừng. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này làm cả đám giải tỏa tâm lý rượt đuổi, ai cũng vui vẻ.
Ba chàng Ngự Lâm Lợn Lòi cởi mở hết tâm tình, vô cùng khâm phục em Minsk Ù lì... và tự bộc bạch lòng khâm phục bằng lời hứa sẽ trở lại ĐNÁ để được chinh phục Việt Nam
Lúc này chầu cafe đã nhạt, nhưng cả bọn đều ko muốn đi tiếp nên lại làm thêm một chầu cafe nữa... viện lý do là cơn mưa đang đến rất gần. Đúng là cơn mưa đang bao phủ con đường trước mặt... Chúng tôi đổ ra ngắm mưa. Từng màn nước trắng rào rạt đổ xuống như những tấm rèm sân khấu được kéo vào rồi lại mở ra...
Hơi nước mát lạnh và những đám mây mỏng ùa qua đỉnh núi...
Nay mai thôi đỉnh cao này sẽ là nơi trú chân của rất nhiều du khách khác, với những vườn rau sạch trồng dọc sườn núi. Dưa chuột to như bắp chân người... cà rốt, cà chua...Người chủ quán vui tính ( có thể xem topic của bác Dudi và Mỳ) rất tự hào về tầm nhìn xa trông rộng của mình
Chúng tôi thì rất tự hào đã bị phục kích ở đây và được phục kích màn mưa ngoạn mục đang vây quanh mình
Tôi vui mừng được cởi trói và được ăn uống... được chạm vào những cơn mưa như thế này.
Chúng tôi triền miên trong những câu truyện đến tận 3h chiều. Lúc này mới lại vội vã lên đường tiếp tục hành trình còn lại về cố đô Luang Prabang. Bây giờ ko còn là cuộc truy đuổi nữa mà là một đội " WE ARE A TEAM",
Và thế là chúng tôi cùng lên đường... Cùng lo lắng cho nhau. THậm chí khi các bạn đi qua một đoạn đường trơn cũng dừng lại để báo hiệu cho chúng tôi khỏi ngã.
Trời vẫn mưa nhiều, nhưng chúng tôi cảm thấy khá an tâm khi có bạn đồng hành.
Có những lúc mưa quá to, chúng tôi phải chui vào nhà dân trú như thế này
Chơi trốn tìm với bọn trẻ con và chả nghĩ gì đến con đương trước mắt đang chờ.
Nhưng khi có bạn đồng hành, họ sẽ luôn tìm ra bạn và động viên bạn:
- Này anh bạn! hãy lên đường thôi, đi cùng nhau sẽ an toàn hơn và cơn mưa sẽ không dứt đâu!!!
Và thế là bạn lại lên đường vì sau lưng luôn có đồng đội hỗ trợ
Có bạn đồng hành tự dưng làm mình cảm thấy mình không giống cái cây trơ trọi trên đường dư thế này.
Xong rồi lại tự hỏi:
Ơ! Thế mình thích độc hành hay thích có bạn đường nhỉ?
Vậy là tình bạn của chúng tôi bắt đầu như thế. Những người bạn già chia sẻ với chúng tôi vài trăm km đường, bắt tay khi gặp lại giữa phố Luang Prabang... Hẹn hò nhau sẽ "để mắt" đến nhau nếu gặp lại đâu đó trên đường đi Luang Nam Tha...
Trao đổi thông tin cho một chuyến đi mới!!!
Sau Luang Prabang, khi chúng tôi mải miết tiếp tục hành trình độc mã của 2 người. Tôi vẫn thường dõi nhìn đâu đó phía sau hay trước mặt, mong gặp lại một ánh mắt |theo dõi rợn người" của nhóm Lơn Lòi... Bởi vì nhờ có họ mà hành trình đã trở nên thú vị rất nhiều
Rất tiếc chúng tôi ko có dịp gặp lại sau khi chia tay ở Luang Prabang... Nhưng tôi vẫn còn cái card của ông bạn già.
Trên chiếc card in hình hoàng hôn rực đỏ ở CHâu Phi. Và "bạn" có nói: Nếu đến Kenya tao sẽ đợi mày với một chiếc cào cào ở nơi có hoàng hôn đẹp nhất!
Tạm biệt Lợn Lòi, hẹn gặp lại, ở đâu đó, lúc nào đó! Miễn là có đủ tiền đổ xăng xe!!!