What's new

[Chia sẻ] Indochina theo dòng Mekong - 2 người trên chiếc xe Minsk

Tôi vẫn nhớ 3 năm về trước, tôi bắt đầu viết 7000km yêu! 3 năm về trước chúng tôi gặp và yêu nhau trong một chuyến đi và từ đó chia sẻ với nhau không biết bao nhiêu nghìn km đường.

Thời gian của những người "đi" được tính bằng những chuyến đi dài. Mỗi năm 2 đứa chúng tôi gom góp thời gian của mình lại để có ít nhất một chuyến đi như thế.

Năm 2009, chuyến đi của chúng tôi là Đông Dương, trên một chiếc xe Minsk và vẫn như cũ, người đồng hành vẫn chỉ là 2 đứa! :)

picture.php


Để tôi kể tiếp câu chuyện 7000km bằng hơn 3000km yêu nữa từ Sài Gòn qua Cambodia... từ Hạ lào đến Thượng Lào và trở về Việt Nam qua cửa khẩu Tây Trang khi mặt trời tắt bóng trên đất bạn Lào...
 
Last edited:
Trở về cố đô

Luang Prabang là tình yêu của tôi... thành phố êm ả, nhẹ nhàng nơi thời gian ngừng trôi và bầu trời xanh ngắt không gợn mây. Ở nơi ấy tôi đã từng nghĩ rằng mình thực sự đang sống ( /hoặc đang chết) một quãng đời đẹp nhất

Tôi vẫn nhớ lần đầu đến Luang Prabang. 4h30 sáng, thành phố êm đềm trong giấc ngủ. Những bóng người phụ nữ Lào đầu tiên ra phố bán đồ dâng lên các vị sư đi lại trong thứ ánh sáng đầu ngày mờ ảo.

Tôi đã đến Luang Prabang, cố đô của một nên văn hóa đẹp mà bình dị đến kinh ngạc.

Tôi vẫn nhớ sau khi trở về nhà, điều duy nhất mà tôi chia sẻ với bạn bè về cảm xúc của tôi khi ở Luang là:: Em không nghĩ mình còn sống nữa, vì ở đây trời xanh ngắt không một gợn mây. Em đồ rằng mình thực ra đã chết, chỉ có linh hồn vương vất ở Luang Prabang.

Và tôi từng hứa với mình sẽ trở lại nơi ấy... Để bình yên đi dạo trên những con phố vắng. Nghe mùi hương hoa đại thả trong gió từ những nếp chùa tĩnh lặng. Ăn một món bún chay bên dòng Mekong... Ngắm những bức tranh tường đầy mầu sắc trong những ngôi chùa cổ.

Trong mơ tôi vẫn mơ về Luang Prabang của tôi như những tấm ảnh cũ tôi đã chụp

6576_1189150361648_1015015623_587282_2663103_n.jpg


Những bóng áo vàng như mơ trong buổi sáng sớm tinh mơ ở cố đô

quán hàng nhỏ nằm dọc ven con đường, buổi sáng em gái tráng bánh Pancake với chuối và sô cô la. Tôi ngồi nhìn khói bốc lên, thấy cuộc đời mình nhẹ bẫng
6576_1189150561653_1015015623_587287_7795857_n.jpg


Luang Prabang như những lời hẹn hò vương vấn. Như sự đợi chờ giản dị...thủy chung
6576_1189150681656_1015015623_587289_1733235_n.jpg


Luang Prabang của đời thường và những huyền thoại
6576_1189150921662_1015015623_587295_5069790_n.jpg


Là nơi tuổi trẻ của tôi đã từng lưu lại ở đâu đó trong những folder ảnh đã cũ đi cùng thời gian
6576_1189150881661_1015015623_587294_1430738_n.jpg


Và y hẹn, tôi trở lại!!!
 
Chuyện tình bên dòng Mekong

Bodyparty mới mua được chiếc xe Min Khờ. Chàng thích xe lắm, yêu xe lắm ngày nào cũng mang xe ra chùi rửa, vuốt ve... yêu hơn cả yêu
6576_1189172882211_1015015623_587417_543098_n.jpg


LinhEvil thì yêu Body... nàng thích Body lắm, yêu Body lắm... yêu hơn cả yêu... Lúc nào cũng kỳ kèo phải chơi với Body cơ,...
Dưng phải tội Body chỉ thích Min Khờ. Nếu chọn giữa Evil và Minsk thì Body chọn Minsk là cái chắc rồi!
Anh thích Minsk cơ, anh yêu Minsk cơ... em xê ra đê!
6576_1189172922212_1015015623_587418_2608270_n.jpg


Nhưng Linh Vìu rất nham hiểm. Ả cười nhếch mép rồi nghĩ: À vậy thì ta phải nghĩ ra cách nào chiếm được cả người cả xe!!!
Hừm...
6576_1189172962213_1015015623_587419_3807209_n.jpg


Ả dùng Mỹ Nhân Kế ( mặc dù cũng ko mỹ nhân gì cho cam)... nói những lời đường mật vào tai Body.
Nàng thủ thỉ rằng: Xe thì phải đi chứ anh. Chúng mình cùng cưỡi Minsk đi chơi đi.. đi đi...
Body vừa được ôm vừa đc thủ thỉ... xem ra xiêu lòng lắm rồi
6576_1189173002214_1015015623_587420_6500596_n.jpg


Chàng đồng ý đánh rụp( nhưng trong đầu đã có kế hoạch khác rồi).
Nhẩy phốc lên xe Minsk chàng bảo: Đợi anh nổ máy xong em trèo lên mình đi chơi luooooon
LinhEvil đạt được nguyện vọng cười như mắm tôm!!!

6576_1189173042215_1015015623_587421_5018007_n.jpg


Nhưng Evil khôn lắm. Trước khi lên xe còn ra điều kiện: Anh đừng có bán em sang Trung Quốc nhá, đằng nào cũng ko ai mua đâu

Body bị phát giác kế hoạch, mặt dài thuỗn ra
6576_1189173082216_1015015623_587422_6339450_n.jpg


He he... vì ko lừa được Evil nên Body cứ phải đèo Evil đi chơi suốt thế thôi
yêu đương giề đâu!!!

6576_1189173122217_1015015623_587423_598294_n.jpg
 
@ Mihtua: bạn vui tớ hân hạnh quá!!!

Luang Prabang với bầu trời xanh ngắt

6576_1189173362223_1015015623_587429_4312095_n.jpg


Và những đầm hoa súng vào mùa nở rộ

6576_1189173242220_1015015623_587426_2108615_n.jpg


Các nhà sư đi khất thực... và chiếc Mẹc cổ đẹp long lanh. Tất nhiên là không thể đi khất thực bằng mẹc được...

6576_1189172562203_1015015623_587410_7387803_n.jpg


Một hàng bánh khọt nước dừa, vừa thơm vừa béo ngậy như người bán bánh í.
6576_1189172642205_1015015623_587412_1496039_n.jpg


Việc quấy bột nặng nhọc này xem ra lại do một tay những phụ nữ Luang Prabang khỏe mạnh đảm nhận
6576_1189172762208_1015015623_587414_2439003_n.jpg


Những người phụ nữ Luang Prabang xuất hiện ở khắp nơi, họ bán hàng, làm bánh, bán thức ăn ở chợ đêm, thêu thùa khâu vá...
Còn đàn ông thì đi xe tuk tuk... đi tu ( làm sư)... chống gậy đi dạo...
Tự dưng tôi nhận ra là tôi ít khi để ý đến đàn ông Luang Prabang ra sao
6576_1189150761658_1015015623_587291_5978314_n.jpg


Người ta nhớ nhiều đến con người Luang vì những phụ nữ khéo léo và tần tảo và các vị sư trẻ trong vạt áo vàng... có đúng không nhỉ?
6576_1189150721657_1015015623_587290_3014344_n.jpg
 
Những giấc mơ đã mất ở Luang Prabang

3771161558_10887ec970_o.jpg


Luang Prabang, chuyển mình.
Trở lại Luang sau hơn 2 năm xa cách, tôi hầu như không còn nhận ra cái yên ả của những sáng mờ sương năm trước.

Luang giờ đây phồn thịnh hơn, tấp nập hơn nhưng đâu đó cũng buồn hơn với những giấc mơ đã mất.

Sau vài ngày loanh quanh trong phố, chúng tôi quyết định đến thăm Andy. Một người bạn trong Minsk Club mà chúng tôi chưa bao giờ gặp. Tiện thể chúng tôi cũng muốn xem qua Andy có đồ nghề gì để thay bộ số cọc cạch không?

Đường sang BanPhanLuang phải đi qua cây cầu sắt cũ chỉ dành cho xe đạp, xe máy và người đi bộ. Chúng tôi có địa chỉ cụ thể và cả số ĐT của Andy nhưng cũng mất gần 30' đánh vật xung quanh các ngõ nhỏ lầy lội đầy ổ trâu ổ bò xung quanh Ban Phanluang. Ở đây dường như người ta đã từng đặt nhiều kỳ vọng. Những quán hàng ăn đẹp nằm dọc ven sông. Một vài quán cafe từng được chăm chút. Một nền đất rộng đã san định xây nhà rồi lại bỏ đấy với vài cột gỗ chỏng chơ...

Cuối cùng chúng tôi tìm được nhà Andy vì một chiếc Minsk được dựng trước nhà đã phủ đầy bụi. Ngôi nhà bằng gỗ trống hoác và được lợp bằng các tấm tôn đã rỉ sét.

Andy ra đón, một nụ cười dè dặt... một đôi mắt xanh không còn lấp lánh... Anh dẫn chúng tôi vào nhà, nơi một dàn xe Minsk phủ bụi nằm la liệt.Tất cả đống xe được nhập về từ.. Việt Nam... mất rất lâu để xin giấy phép làm tour vvv....

Chúng tôi xem qua mấy chiếc xe và quay lại con Minsk của mình, chiếc xe ổn, tuy bộ số có trục trặc nhưng nếu sửa thì cũng không biết bắt đầu từ đâu. Câu truyện rời rạc và đậm vẻ thê lương trong ngôi nhà tù mù khôgn có lấy một chỗ ngồi... Vì thế Andy quyết định mời chúng tôi đi làm một chai bia cho mát.

Andy dẫn chúng tôi qua nhà hàng xóm của anh ở căn nhà đánh số 1 trong làng. Ngôi nhà gỗ có một khoảng sân vườn nhỏ... có 2 tầng lầu lộng gió dang được mở hết cửa sổ. Những bụi chuối xõa xượi quanh vườn. Một chiếc xe máy cổ dựng trước cửa đang được rao bán với giá 2000$.

Trong một khoảnh vườn đổ nát, một con khỉ đang điên cuồng đạp đổ bất cứ cái gì trong tầm với và tru lên từng hồi dài.

Andy đột ngột bỏ chúng tôi ở đó rồi biến mất. Tôi đưa mắt nhìn quanh tìm ghế ngồi và bắt gặp trong góc vườn tối có một đôi tình nhân nhìn như hai chiếc rẻ rách đang ngả ngớn hút thuốc. Chúng tôi cất tiếng chào và nghĩ đó là 2 khách du lịch nào đó tạt qua uống bia.

Andy trở lại với mấy chai bia Lào mát lạnh, chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu uống. Con khỉ vẫn đập phá... Lúc này Body mang thuốc Miến ra mời Andy, Andy phả từng ngụm khói đặc quánh trong không gian làm đôi bạn trong bóng tối cũng mò ra dò xét. Adny giới thiệu đó là Dave và Joseline, chủ nhà!!!

3770365197_24300601bf_o.jpg


Dave và Joseline chừng 28 - 30 tuổi, ăn mặc xuề xòa... chiếc jean của Dave rách bẩn, gấu quần xơ tướp. Jose dường như chẳng còn thời gian đâuu là váy áo, tai cô cái một bông hoa đại, và cô cười nụ cười mơ hồ. Nhưng dù thế nào họ cũng rất đẹp. Nếu họ ở đâu đó London, mặc quần áo hàng hiệu, ngồi cafe thì ai cũng sẽ phải ngoái nhìn. Dave là người Úc gia đình cơ bản trung lưu, Jose là người ANh - Pháp - Lào, cô xinh đẹp thông minh và nói thông thạo 5 thứ tiếng..

Họ đã gặp nhau trên những chặng đường du lịch. Yêu nhau và quyết định dừng chân ở Luang Prabang với mơ ước đổi đời, mua ngôi nhà này, mở một nhà nghỉ nhỏ... Bán bia và những món nhậu trong sân vườn... Quyết định lập nghiệp và mua một chú khỉ... Họ yêu nhau...và dường như đã lên kế hoạch cho cả quãng đời phía trước.

3771165520_d294b33b32.jpg


Nhưng cái buổi chiều hôm ấy thật buồn, vì ngã rẽ mà cả Andy cả Dave và Joseline đang phải đối mặt sau 3 năm ở Lào, đã đến rất gần

Hôm sau Dave sẽ bắt xe Buýt về Vientian, bay đi Đài Loan để tìm một công việc mới. Joseline đang đợi bố mẹ gửi tiền cho cô vay để có thể đổi hộ chiếu và ra đi cùng Dave.

Họ đã cho thuê lại ngôi nhà trong 2 năm.

Còn Andy đang tìm cách bán lại toàn bộ những chiếc xe Minsk mà anh kỳ công mang về từ Việt Nam. Công ty du lịch khám phá của anh hoàn toàn không có khách. Không còn những kẻ ham mê du lịch đến Luang để mua tour và cưỡi trên những chiếc Minsk già.
Giờ đây những kẻ có tiền sẽ thuê cào cào 250- 400cc. Dân back pack như tôi và Body sẽ mua chiếc xe nào đó rẻ tiền rồi tự di chuyển.

Bỗng dưng tất cả chúng tôi không còn nhiều chuyện để nói với nhau... Không khí chiều đặc quánh với cái nóng và tiếng ồn phát ra từ con khỉ.

Một người điên lê đến cổng cười nham nhở. Andy tức giận chửi um lên vì anh ghét người điên này, ghét cái làng này, ghét Luang Prabang... ghét chính quyền địa phương bỗng chốc lại xộc vào nhà khám xét. Ghét tất cả những gì xung quanh anh, chiếc xe Minsk, giấc mơ cũ... Anh chỉ muốn thoát thật nhanh khỏi đây và sang Trung Quốc, xây một giấc mơ mới.

Dave đưa người điên 3 điếu thuốc A khét lẹt, giờ đây ngay cả Dave cũng hút A, loại thuốc rẻ tiền 3000 kip/gói

Thêm một bà thu tiền rác đến, và Joseline từ chối trả tiền bằng tiếng LÀo. Họ đã nợ tiền rác 6 tháng. Mà ngay cả căn nhà này giờ đây cũng có khác gì bãi rác.

Andy rút ra một bọc Majuana đã quấn định châm lửa hút. Nhưng Dave và Joseline nổi giận và mắng Andy tại sao lại phá bỏ các quy tắc họ đã đặt ra, đó là giữ uy tín với chính quyền địa phương và ko bao giờ hút weed ở nơi công cộng. Anhdy cũng nổi giận anh hét lên: Chúng mày còn quan tâm đến uy tín cái chó gì! ngày mai chúng mày cũng cuốn xéo khỏi đây rồi

Joseline nói: Chúng tớ vẫn giữ, cho đến phút cuối Andy ạ

Andy đút gói Majuana lại túi quần... anh im lặng nhìn ra đường.

Tôi cảm thấy hơi nặng nề, vì thế sau khi hết bia tôi từ giã ra về, chúc họ may mắn và vui vẻ trong bữa tiệc chia tay đêm nay.

Body và tôi bước ra khỏi khu vườn. Trút một hơi dài trong lồng ngực... trên đường đi ra khỏi làng, trên một tấm tôn rỉ, chúng tôi nhìn thấy Poster của Andy một thời... Trong ảnh chính là Dave người bạn thân nhất của anh đang uốn một khúc cua

3770366933_658691a238.jpg


Nước bắn lên và Dave mỉm cười... Nụ cười của người chiến thắng, khám phá chinh phục...

...........

Đêm hôm sau ở Luang Prabang, khi tôi và Body đi dao qua những quán bar tấp nập khách du lịch, tiếng nhạc và những chai vang đắt tiền dang được rót tràn. Tôi thấy chiếc xe của Dave dựng ngoài một quán bar vắng khách. Tôi đoán đó là Joseline vì lúc đó Dave đã đi Vientian rồi... Tôi nhìn thấy cô ở quầy bar, ngồi uống một mình, một tay chống cằm. Tôi sẽ không phải là người bước tới và ôm cô vào lòng, chắc rồi, chúng tôi chẳng có điểm gì chung. Tôi chỉ là một người qua đường, một người đi du lịch đầy nhiệt huyết như cô vài năm về trước. Tôi vẫn đang có tất cả, còn cô đang đối mặt với việc mất tất cả...

Tôi thấy nghẹn lời cho những giấc mơ đã mất...
 
Chiếc Minsk mũm mĩm đáng yêu quá. Dẫn truyện rất hóm. Câu chuyện sau buồn nhỉ, nhưng đọc hay. LE viết tốt lắm.
Tớ cũng muốn quay lại Luang rùi
 
Chiếc cầu sắt cũ kỹ

3770362947_b956409db5.jpg


Những chiếc xe mà Andy đã mất rất nhiều công sức để mang về và xin giấy phép nay chỏng chơ...
3770363343_847a4e1ac4.jpg


Khu vườn của Dave và chiếc xe

3770364803_8644a34ecb.jpg


Evil và Andy mỗi người một suy nghĩ
3770365729_384fc6cef1.jpg


Dave chơi với con khỉ trước khi chia tay
3771165878_e75e6484a1.jpg


Có thể thấy trong mắt Jose cô rất yêu Dave và sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì anh...
3770365433_a762afd2eb.jpg


trước nhà của Andy
3771167026_8f0333cd77.jpg
 
Em viết topic nào cũng bị độc thoại một mình... Các cô các bác đi qua đi lại vứt cho em vài chữ động viên cho sắp nhỏ đỡ tủi thân...(beer)

Thôi đi cô nương, cô viết hay thế thì ai dám đâm chọt vô. Mà ngồi đọc bài say mê luôn thì còn hơi sức đâu mà khen nữa.

Thề bỏ nghề cũ chuyển sang viết văn và thơ đê ;)
 
... Các cô các bác đi qua đi lại vứt cho em vài chữ động viên cho sắp nhỏ đỡ tủi thân...(beer)

Trời ơi, đọc những chữ viết như rút ruột thế này, ai là những kẻ tủi thân đây, sắp nhỏ cưỡi Mink hay cô bác đang qua lại?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,681
Bài viết
1,171,069
Members
192,340
Latest member
xjjrc
Back
Top