What's new

[Chia sẻ] Indochina theo dòng Mekong - 2 người trên chiếc xe Minsk

Tôi vẫn nhớ 3 năm về trước, tôi bắt đầu viết 7000km yêu! 3 năm về trước chúng tôi gặp và yêu nhau trong một chuyến đi và từ đó chia sẻ với nhau không biết bao nhiêu nghìn km đường.

Thời gian của những người "đi" được tính bằng những chuyến đi dài. Mỗi năm 2 đứa chúng tôi gom góp thời gian của mình lại để có ít nhất một chuyến đi như thế.

Năm 2009, chuyến đi của chúng tôi là Đông Dương, trên một chiếc xe Minsk và vẫn như cũ, người đồng hành vẫn chỉ là 2 đứa! :)

picture.php


Để tôi kể tiếp câu chuyện 7000km bằng hơn 3000km yêu nữa từ Sài Gòn qua Cambodia... từ Hạ lào đến Thượng Lào và trở về Việt Nam qua cửa khẩu Tây Trang khi mặt trời tắt bóng trên đất bạn Lào...
 
Last edited:
Ôi , chuyến đi hay tuyệt , đoạn TY đang hay mà ko viết nữa thì mất hết phừn thi vị , đề nghị bạn típ tục , típ tục :)
 
Thật sự cảm ơn Linhevil về chia sẻ này, thật là bổ ích. Tớ cũng đã ấp ủ từ lâu cái cung này rồi, nhưng sẽ kết hợp xuyên Việt luôn, đúng nghĩa là "Xuyên Đông Dương" (cung nè độc, chưa ai đi à nha), tất nhiên bằng xe máy.
Cung của mình định như thế này: HN - BGiang - Lsơn - CBằng - HGiang - Lcai - LChau - P Sali - Mxay - LPbang - Vtiane - dọc đát nước Lào - dọc đất nước Cam - Ppenh - Hà Tiên - Miền Tây - Cà Mau - Cần Thơ - Mỹ Tho - HCM - Vung Tau - PThiet - doc theo dg HCM thăm thú hết các tỉnh - HN.

Theo Linh thì cung này 1 tháng đi được không? Mà đi Lào với Cam thì đi thời điểm nào đẹp nhất (thời tiết, hoa lá, lúa chín...)? Mùa xuân chăng? Đi mùa đông đồ đạc lỉnh kỉnh lắm, phỏng?
 
Cuộc đời ấy có bao nhiêu mà hững hờ!

3724964311_c57170d2f0.jpg

*( mưa ở Lào)

Sau khi chúng tôi trở về từ chuyến đi thì mùa mưa bắt đầu trên khắp vùng Đông Dương. Những cơn mưa đổ xuống như trút từ Tây Bắc, thách thức hệ thống thoát nước HN, ngập trũng cả những con đường Tây Nguyên xa xôi và rồi nhấn chìm cả đồng bằng Sông Cửu Long dưới làn nước.

Có những chiều, khi mưa tạnh, Body ngồi ở sau nhà lôi ghitar ra đánh mấy bản nhạc chầm chậm nào đó.
Khi ấy chúng tôi ngồi bên nhau, cảm thấy yên ổn trong ngôi nhà của mình. những chuyến đi dài đã qua dường như đã ở rất xa khó có thể nhớ nổi từng khúc quanh, từng ngọn gió lùa rạp đồi ngô trên núi. Khó có thể nhớ nổi ở Vang Viêng, mây đã xuống ngang đầu như thế nào.
Và thế là tôi quyết định viết tiếp cuộc hành trình trước khi mùa mưa làm hỏng mọi trí nhớ còn sót lại


Từ độ thiên đường đã rách... Chúng tôi cũng chẳng còn nhiều lý do để lưu lại thủ đô Vientian ngoại trừ việc tân trang lại em Minsk trước khi từ giã vùng đất bằng.

Chiều Vientian nóng rẫy, chúng tôi tìm đến nhà một Việt Kiều người Quảng trị hỏi đường đến nhà một Việt Kiều khác người Sơn Tây. Đến nhà VK người Sơn Tây là để mua lốp xe thôi, chứ thăm thú cũng là một phần nhỏ. Cửa hàng sửa xe và phụ tùng xe nằm ở ngã ba, vô cùng tấp nập và đông đúc, chúng tôi quyết chi mạnh thay chiếc lốp sau đã mòn và đôi giảm xóc chảy dầu. Sau khi xe cộ ngon lành, chúng tôi thấy yên tâm để tiếp tục hành trình trước mắt...
Xăng có thể cạn, lốp có thể mòn... nhưng sau khi đổ xăng thay lốp thì không có gì ngăn ta tiếp tục?

Chiếc Minsk chạy hơn 100km tới Vang Viêng không mấy khó khăn. Đôi lúc những cơn mưa vội vã tạt ngang đường núi nhưng cũng chỉ góp phần giúp chúng tôi đỡ nóng bức.

Lúc này hành trình dần thú vị hơn với núi đồi và các khúc cua gấp liên tục, nhưng dần dà chúng tôi cảm thấy có một sự truy đuổi mơ hồ. Tôi đang chắp nối lại các dữ liệu về sự truy đuổi từ Kratie và giờ trở lại trên chặng đường đến Vang Viêng này.
Rất có thể chúng tôi không phải hai người lữ hành cô độc mà một sự theo dõi sát sao đã được giàn xếp. Câu truyện ra sao hồi sau sẽ rõ.

Khi đã gần tới Vang Viêng, chúng tôi đã gần chắc chắn là mình có đuôi rồi, lúc này phía trước trời đã dần buông về chiều. Con đường ẩm ướt sau cơn mưa giờ loang loáng ánh mặt trời đỏ sẫm cuối ngày. Body chợt nhìn thấy một làn khói xanh bốc lên phía trước mặt, một mùi rất "chó" uốn éo trong gió làm chúng tôi bồi hồi nhớ quê hương ghê gớm.

Body quyết đinh tấp vào quán, vừa để nghỉ ngơi vừa là để dò xét xem có thực sự rằng hai đứa bị bám đuổi suốt những km đường núi kia chăng.
Và thế là sau 10 ngày xa quê, chúng tôi bồi hồi ngồi ăn thịt chó nướng với lá chanh rang muối thơm lừng. Nhấp nhấp từng ngụm Láo lào ấm bụng... mưa rơi lất phất trên quốc lộ xiên nắng

Khi đã hơi ngà ngà, chúng tôi phát hiện một tiếng xẹt, cùng âm thanh ồn ào kinh khủng phóng vụt qua làn "khói chó". Body vừa nhổm dậy đã thấy âm thanh mang theo hình dạng kia biến mất. Chính nó, là cái đuôi của hai bọn tôi đây mà...

Vậy là chúng tôi quyết định đứng lên, đi tiếp về Vang Viêng, thành phố nhỏ nằm uốn mình bên bờ Nam Song. Càng về gần Vang Viêng, cảnh vật càng trở nên "cô đọng" như những đám mây sà ngang đầu người phía trước... Những rặng núi đá vôi lô xô trùng điệp...Chúng tôi thở dài trút hết mệt mỏi trong lồng ngực và... phóng thẳng qua Vang viêng

... sau đó chừng 3km biết là nhầm đường... chúng tôi lại quay lại ( gay cấn phết nhỉ :D)

Bên này sông Nam Song là trung tâm Vang Viêng, nhà nghỉ, quán bar đêm ngàysôi động với hàng trăm du khách từ khắp các nơi đổ về. Bên kia bờ Nam Song tnhững dẫy núi đá vôi lô xô chạy dài hàng km đang dấu trong mình những hang động đầy bí hiểm.

Mỗi người một quan điểm, nhưng với dân Backpack thì đây là một điểm dừng chân tuyệt diệu tại Lào

( tbcnt)
 
Last edited:
Vang Vieng

Như một thói quen cũ, mỗi khi đến một thành phố nằm bên bờ sông, việc đầu tiên hai chúng tôi làm là dong xe chạy dọc bờ sông trước rồi mới đi tìm nhà nghỉ. Vang Viêng tỏ ra mình là nơi mà những kẻ mặc áo phông đi dép tông có thể hoàn toàn tin tưởng vào một quãng thời gian thư giãn ở đây.

Khắp dọc phố chính, những tiệm quần áo, dép Lào, quán ăn... bầy tú ụ hàng hóa. Vài chiếc pick up chở đầy khách du lịch với quần áo ướt sũng, mặt mũi rạng rỡ đang rầm rầm tiến vào phố. Trên nóc xe cột đầy những chiếc Kayak sit-on-top, size 2 - 3 người ngồi, màu mè sặc sỡ. Tiếng nhạc lắc lư phát ra từ dẫy quán bar có kê những tấm đệm bệt mầu cáu bẩn quanh những chiếc bàn được đan từ tre mà người Lào thường dùng để dọn cơm ăn.

Body cho xe chạy dọc bờ sông rồi vòng vào phố, luồn lách trong vài con hẻm lổn nhổn đá dăm. Dân địa phương ở đây sống đơn giản trong các căn nhà nhỏ, trước nhà thường trồng cây roi lấy bóng mát.

Bỗng chợt Body kêu lên, không vào được số 3 rồi... rồi một lát sau... không vào được cả số 2 nữa...

Chiếc xe Minsk bỗng tỏ ra đỏng đảnh trước cảnh vật quá nên thơ này hay sao?

Cả hai chúng tôi đều lâm vào trạng thái lo lắng thái quá và chẳng nghĩ ngợi gì được nhiều nữa ngoài việc kiếm chỗ sửa xe. Vậy là mọi việc tìm nhà nghỉ, check in, thay đồ đều được làm nhanh chóng. Việc tiếp theo không phải là enjoy Vang Vieng mà là đi sửa xe.

Và thế là khi chiều rũ xuống trên những ngọn núi... khi những cô gái tây trắng tinh, béo mập và ướt sũng đang hì hục đạp xe đạp về từ khu tubing... thì khi ấy chúng tôi ngồi dưới vệ đường, tháo tung máy của chiếc Minsk khù khờ lấm lem dầu nhớt

Thời gian trôi qua, 1 tiếng, 2 tiếng... anh bạn người Lào dễ mến cặm cụi cùng Body khám phá chiếc xe cắc cớ cuối cùng khi mặt trời cũng hết kiên nhẫn và chui tọt xuống Nam Song thì 2 anh bạn quyết định lắp máy vào, chế một chiếc lò xo ngoài và tiếp tục để em Misnk thể hiện bản lĩnh của mình.

Đêm ở Vang Viêng tưng bừng, sau bữa tối chúng tôi vào phố, thận trọng dạo quanh các quán bar chật ních người đang uống bia lào, nhai Pizza và xem các phim truyền hình của Mỹ hoặc những trận đấu bóng phát lại.

Những khách du lịch từ hàng ngàn km vượt qua đại dương và chịu bị nhồi trong những chiếc bus đường dài chật ních. Cuối cùng cũng chỉ là để ngồi đây, trên những chiếc đệm cáu bẳn, hút Malboro trắng, xem một bộ phim mà họ sẽ ko bao giờ xem ở nhà...

Tôi vào internet để connect với Phượt, Body làm mấy vụ buôn bán vỉa hè...Sau khi xong xuôi chúng tôi xách vài chai Spy về nhà. Những quán bar đầy khách du lịch không phải sở thích của chúng tôi.

khi dợm bước bỏ đi, tôi chợt nhận ra 3 đôi mắt từ một quán bar kiểu ÚC... 3 đôi mắt này hình như đã theo dõi chúng tôi từ rất lâu rồi...

Tôi kéo tay Body rồi cả hai chúng tôi đi lẫn vào bóng đêm bên bờ sông. Chúng tôi tự nhiên quyết định rời Vang Viêng ngay sáng hôm sau. Vì duyên cớ gì thì cả 2 đứa đều không hiểu nổi. Đáng nhẽ chúng tôi phải dành thời gian nhiều hơn ở Vang Viêng.

Nhưng những vùng mây thấp dường như không tốt cho tâm trạng của hai kẻ xa nhà.

Và thế là sau một đêm nghỉ chân sáng hôm sau chúng tôi đến từ biệt người thợ sửa xe trẻ và tiếp tục lên đường.

Lần này cuộc truy đuổi ko còn dấu diếm nữa mà thực sự là một thách thức lồ lộ!


Tiếp theo: Cuộc rượt đuổi của Tintin và Wild hogs
 
Trong lúc chờ đợi "nhà em" hồi sức vì bị việc đè ( chưa có thời gian lôi ra), các bác có thể "xơi tạm" món bánh trứng

3752508984_b9b061d070.jpg

Bột - bơ - trứng... người bán hàng trông khá khắc khổ. Xe bánh được đậu ngay chỗ cấm đậu xe gần đài phun nước trung tâm

3752512322_169dce1251.jpg

Bột được rải mỏng như thế này. và được chiên bằng bơ

3751725613_538bdf2b66.jpg

Sau đó đập trứng lên và tưới sữa đặc lên trên

3751706787_36f9230425.jpg

Gập bánh vào

3751711197_f48bf4fdea.jpg

Rán vàng và chén...

Ăn no xong thì mới có sức vượt núi tới Luang Prabang được
(c)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,165
Bài viết
1,174,020
Members
191,980
Latest member
wenovateglobal
Back
Top