Kibbutz Ketura, israel. Nhà cộng đồng. giáo đường do thái giáo. Một người do thái ethiopia.
Nhà cộng đồng của làng cũng là phòng họp, giảng đường (làng có cả 1 học viện nghiên cứu môi trường sa mạc), và giáo đường Do Thái giáo vào cuối tuần.
Cũng như người Hồi giáo khi cầu nguyện thì ngoảnh về Mecca, các giáo đường Do Thái (synagoge) đều hướng về Jerusalem. Thứ 7, sabbath, của người do thái có ý nghĩa như chủ nhật (chủ nhật là ngày làm việc bình thường của họ). vào tối thứ 6 họ sẽ có buổi cầu nguyện của cả làng và bữa tối đặc biệt.
Khi cầu kinh họ ko đọc mà toàn hát. Hát tập thể cả tiếng đồng hồ, có 1 người hát chính. Nhạc của họ nghe như lai giữa nhạc Đông Âu và Ả Rập. Lúc buồn buồn, lúc sôi động, có khi đập tay vào bàn ghế theo nhịp điệu những khi sôi động. Nhưng phần lớn là buồn man mác. Họ là một dân tộc mạnh mẽ, nhưng nhạc của họ buồn. Đặc biệt cả quốc ca cũng buồn. Có người ghét họ rủa rằng quốc ca như nhạc đám ma.
Không khí buổi cầu nguyện tối thứ 6 ko quá nghiêm trang. Ai hát mệt thì có thể ngồi nói chuyện riêng hoặc ngồi ngáp. Nhất là bọn thanh niên. Không khí nửa giống sinh hoạt tôn giáo, nửa giống sinh hoạt cộng đồng thông thường. Tuy nhiên, hoạt động này là một trong những cái đã giữ cho người do thái ko bị diệt chủng trong 2000 năm qua.
Người Do Thái bị người La Mã trục xuất khỏi Israel vào khoảng đầu công nguyên (do họ nổi dậy chống người La Mã). 2000 năm sau, đến tk20, điều kiện mới cho phép họ quay lại đất cũ. Trong 2000 năm đó họ phiêu bạt khắp thế giới, tới Âu, Mỹ, Phi, Á (có nhiều lắt léo nhưng cơ bản là vậy). Nòi giống của họ cũng bị lai với người những xứ đó. thành ra khi họ trở về, họ mang đủ màu da và nét mặt. không còn là một giống người riêng biệt nữa. Điểm chung duy nhất, và là cái giúp họ không mất gốc sau 2000 năm bị lưu vong và ngược đãi, là tôn giáo. Nghe nói Dalai Lama từng tìm đến người do thái để hỏi kinh nghiệm tồn tại và trở về sau hàng ngàn năm lưu vong, vì ông biết dân tộc Tạng của mình có lẽ cũng sẽ phải lưu vong lâu dài. Hy vọng 2000 năm nữa chúng ta có thêm ví dụ về người Tây Tạng.
Một người vô thần cũng phải suy nghĩ một chút về tầm quan trọng của tôn giáo trong ví dụ của người israel.
Xét về mặt đó, Israel ngày nay là một dạng hợp chủng quốc, có đủ màu da, gốc gác. cũng vì vậy mà tuy họ giàu có và sùng đạo, nhưng đây là một quốc gia cởi mở với các dân tộc khác. vì người dân của họ đã ăn nhờ ở đậu xứ khác những mấy ngàn năm (cho dù đã bị phân biệt đối xử nhưng ít nhất họ đc cho chỗ dung thân). Israel có lẽ là nước giàu duy nhất miễn visa cho rất nhiều nước nghèo: hầu hết Đông Âu, hầu hết Mỹ Latinh, nhiều nước châu Phi và Á (ko có Việt Nam). Họ đặc biệt gắn bó với Mỹ và Đông Âu. Mỹ là nơi người do thái đc đối xử tốt nhất, và giàu nhất. đông âu (ukraina, nga, belarus, ba lan, hungary) là nơi phong trào hồi hương của người do thái bắt đầu, do tâm lý bài do thái ở đó rất mạnh, và phần lớn nếu ko nói là hầu hết anh hùng mở nước của israel là người về từ đông âu.
Trong hình là một người israel mà gia đình trở về từ ethiopia. Em bé có những nét khá điển hình của người đông bắc châu Phi: da đen nhẹ, nét mặt thanh tú. (xét trong những người Do Thái trở về Israel, thì cuộc trở về của những người Do Thái ở Yemen và Ethiopia là độc đáo nhất)
Buổi cầu nguyện ngày thứ 6 mới chỉ là một hoạt động "nhẹ". Buổi cầu nguyện sáng thứ 7 công phu hơn nhiều, không khí giống như thời cổ đại, như các phim về thời La Mã (ví dụ thế) mà ta xem trên TV. cực kỳ ấn tượng và choáng ngợp. sẽ kể sau.