What's new

Khởi duyên Phượt - Ai, vì sao?

Trước đây chưa cứ nghĩ đi lang thang nhiều vì tại chiếc máy ảnh. Giờ sau khi chạm vào nàng, nằm cạnh ngủ ngon lành ... tỉnh dậy chợt nhận ra chính đôi mắt sâu thẳm của nàng đã gọi em lâu rồi, đã kết duyên với phố phượt ... dòng Nho Quế ơi :L

Ở đó ban mai có tỏa hương ngọt ngào không em =))=))=))
 
Ở đó ban mai có tỏa hương ngọt ngào không em =))=))=))

anh đi hỏi LE đi, máy F5 có ngon hơn ko :LL:LL em giật mình vì anh he hé

(NT) em đến với nàng vào buổi chiều và đây là câu trả nhời của em ( Nho quế be bé dưới chân nàng đấy )
picture.php
 
Last edited:
Với tớ thì tự nhiên thích là thích, chả có lý do gì. Hồi chọn trường để thi ĐH, tớ chỉ muốn chọn ngành nào mà hay được đi lung tung nhưng khả năng của tớ chả vào mấy cái ngành ấy được đành phải chọn trường xa nhất có thể, để mà có cơ hội đi xa, thế thôi.
Lúc đang học thì tớ lang thang quê các bạn tớ, thế là hết miền bắc. Thời đó làm gì có tiền, di chuyển bằng cách vẫy xe dọc đường, đi tàu thì trốn vé. Có lần vẫy phải xe chở than, 2 con mặt mũi đen nhẻm. Xuống xe rồi còn cuốc bộ cả ngày trời, qua mấy quả núi mới tới nhà, đói mờ mắt, nhìn thấy âu muối trắng cứ tưởng âu cơm.
Sau này đi làm, vớ phải thằng cha còn máu hơn mình, thế là rong ruổi thôi. Giải quyết xong mấy nước Đông Dương. Lấy nhau xong, lại vất con ở nhà để đi. Chương trình đặt ra thì nhiều lắm nhưng chưa có điều kiện. Mỗi tội văn không hay, chữ không tốt nên chẳng trình bày được. Lại ước, giá mình viết được hay như các bạn.
 
Chỉ tại bố em và ước mơ gửi về núi

Em là con nhà gia đình cơ bản lắm, theo tiêu chuẩn gia đình CBCNV của chị imim, bố là kỹ sư, còn mẹ em là dược sĩ. Từ tấm bé lại học lớp chọn trừong chuyên, xung quanh sục sôi khí thế thi đội tuyển quốc gia này nọ, ai nấy đều ôm hàng chồng sách dày cộp. Vậy mà bỗng dưng nảy nòi ra tính ưa phiêu diêu. Tất cả là tại bố em!

Một lần dọn dẹp tủ sách, em phát hiện ra một cuốn sổ bìa đã long vải bọc đã sờn. Mở ra xem thì thấy ngay trang đầu đã vẽ hoa lá cành quấn quít lấy hàng chữ bay bổng: Nhật ký nhớ em 197x.

Các trang sau là những dòng chữ nhớ thương cồn cào của một anh kỹ sư địa chất ở vùng rừng núi hoang vu thuộc tỉnh Hòa Bình gửi về người yêu đang đi sơ tán ở Hà Bắc. Có những dòng làm em ấn tượng vô cùng " Giăng dường như sáng hơn, núi rừng cũng như chạy trốn để cho H. nhìn rõ người yêu". Trùi ui, chết lịm vì đọc văn tình quá.

Em ao ước được đến với núi rừng từ đó. Nơi em sinh ra là vùng đồng bằng, chả có lấy một mô đất nào cao cao gọi là gò cả, huống chi đồi và núi. Lại còn trót bị ám ảnh bởi cậu bé đánh giày Picolo, cứ muốn đi đến chân trời xanh xanh mờ xa, nơi ấy là núi đấy. Từ cấp 1 em đã náo nức chờ đến ngày chạm vào chân núi xanh mờ ảo.

Còn những chuyện của bố em về bài tập thể dục buổi sáng bơi qua sông Đà rồi bơi quay về, những lần đi khảo sát trong rừng tranh, không có đường mòn, lấy dao phạt tranh cũng không xuể để làm đường phải thay nhau nằm rạp xuống cho xẹp cỏ tranh để người sau bước qua, những chuyến đi lạc vào rừng phong lan mê man trong mùi hương hoa rừng, những lần phải trèo lên cây tránh hổ hàng ngày trời ... Nỗi lòng của bố em gửi cho núi vẫn cồn cào đến giờ.

Và em muốn đi tìm cảm xúc của bố ở những chuyến đi của chính mình!
 
Chị Toét có đang tìm thấy cảm xúc cuả bố ở những chuyến đi cuả chính mình không? Hay là còn thăng hoa hơn thế? Toét nhớ viết lại Nhật Ký Nhớ Anh và Ấy để sau này con gái cũng đọc trộm đuợc nha nha :p

Khởi duyên Phượt, bác gì đặt tên topic hay nhỉ? Em thấy lớn rồi dân tình đi Phượt như kiểu ngoại tình á, tìm cách giải thoát khỏi nhiều thứ, công việc cuộc đời, những bề bộn lo lắng ngổn ngang, tuyệt vời nhất là đến một nơi mình không hề biết và không ai biết mình, tha hồ tâm sự. Kiểu hôn trộm một cái, thở sâu một cái, thổn thức một cái, rồi thôi, tỉnh lại lại quay về với vợ với con thôi :D
 
Hai tuổi rưỡi kém mấy ngày: Bu đánh vì nghịch đất. Dỗi, ở truồng bỏ nhà đi bụi (Từ trong nhà ra đến cổng cũng cỡ 80....m :)). Bu gọi lại bảo lấy quần áo và khai sinh rồi hẵng đi. Trả lời là không cần, thả bè chuối sang Mã Lai, ai hỏi thì khai Bố tên Ku X, Mẹ tên Ku Y, Con tên Ku Z... Kết quả là bị xách tai lôi vào,:T và đi tắm.

Năm tuổi, có người quen làm ở nhà máy gần nhà, chiều cuối tuần đi bộ gần cây số với túi quần áo, ra nhà máy đi nhờ xe chở công nhân về Saigon cách đấy 30km, ở nhà người quen ăn chơi nhảy múa, đầu tuần lại đón xe công nhân về nhà.

Bẩy tuổi, đi nhờ xe người quen lên Đà Lạt, lần đầu tiên biết Đà Lạt.

Lớp 11, lần đầu tiên phải trả tiền để đi, mua một vé đi Cổ Thạch ở Nhà văn hóa Thanh Niên, lần đầu tiên ôm gái lạ nhảy quanh lửa trại

Đầu năm thứ nhất Đại Học, Tiến sĩ gây mê môn vật lý khiến mình vỗ vai hai thằng bên cạnh: "Đi chơi không?" - "Đi!". Ba thằng phi thân qua cửa sổ (Lúc thấy thầy quay lên bảng), bò như đặc công dọc bờ tường ra khỏi trường, ra đường bắt xe đò đi Vũng Tàu. Dường như năm ấy đã có điện thoại, gọi về cho Bu: "Bu ra VT đón con, con ở ngoài này, không có tiền".

Năm 2004, rỗi việc, hỏi đồng nghiệp có trang web nào đáng xem? Được chỉ TTVN. Vào box Du Lịch, tìm thông tin để đi Tây Bắc. Rồi gặp Toét. Rồi nghe GPS kể về cái chấm, rồi... "rồi từ đấy tôi yêu em"....
 
Đi du lịch, đi tour, đi bụi, đi để giải thoát, đi hành xác, đi chết... đi đi đi ...

Tớ không hiểu lắm thế nào là "Khởi duyên Phượt" bạn Imim giải ngố giúp tớ nhé :)

Năm tôi 5 tuổi thì bố đi B, 3 năm sau mẹ cũng đi học nên tôi ở với ông bà ngoại ở một cái thị xã bé bé vùng trung du. Năm 9 tuổi tôi được gửi xuống Hà Nội ở với bà nội và ông bác nhà ở khu tập thể quan đội 1A Hoàng Văn Thụ ngay gần lăng bác. Nhà bác tôi có 3 anh chị trong đó anh con út hơn tôi 1 tuổi. Đúng vào dịp hè nhưng anh tôi vẫn bận lắm, sáng đi bơi ở bể bơi quân đội, chiều học nhóm xong lại phải học đàn … còn tôi thì chả phải học hành gì từ sáng đến chiều cứ lang thang ở ngoài đường. Tôi vẫn còn nhớ như in từng gốc cây rất to dọc phố Hoàng Diệu, vườn hoa Bắc Sơn (Vườn Hồng) có hôm được các bạn trong khu tập thể rủ rê nhảy tàu điện lên chợ Đồng Xuân mua cá chọi nên mới biết thêm vườn hoa Hàng Đậu, phố Lý Nam Đế … Loanh quanh vỉa hè mãi cũng chán có hôm còn lết bộ lên tận Thuỵ Khê, sang tận Bưởi … cũng chả biết đường xá ra sao cứ đi theo cảm tính về hướng có ít nhà cửa và ít người hơn thôi.

Bác dâu tôi làm ở Sở giáo dục thành phố xin cho tôi vào học ở trường Thanh Quan, hôm đầu vào lớp cô giáo giới thiệu tôi ở miền núi về đây đi học nên giờ ra chơi các bạn cứ xoắn lấy ngắm nghía, có bạn còn sờ nắn hiện vật nữa. Mặc dù không phải người dân tộc nhưng tôi gầy và đen cháy, tóc khô cứng, đỏ hoe (vì phơi nắng) chẳng giống các bạn ở phố trắng trẻo, thơm tho nên các bạn thấy lạ cũng phải thôi.

Ở phố nhưng tôi không thoải mái lắm, không phải vì xa bố mẹ đâu vì tôi quen như thế rồi mà vì mọi sinh hoạt đều bị kiểm tra, giám sát rất kỹ. Nhà thì bé tí ngột ngạt hơi người, lúc nào cũng phải nhẹ tay, khẽ mồm … đi ị thì rõ là xa (có 1 cái nhà VS to uỳnh cho cả khu tập thể cách đấy 4-5 dãy nhà …) phải ăn ngủ đúng giờ, phải đi dép trong nhà, phải, phải … nói chung là rất bức bối và khó chịu.

Một buổi trưa đi học về, hôm đấy nồm lắm tôi có cảm giác muốn ốm lắm rồi nên cố ăn thật nhanh rồi ra ghế salon nằm ngủ. Cái bộ salon đệm mút nan gỗ kiểu SG hồi đấy là oách lắm, bác tôi khuân tận từ SG ra cơ mà (sau này tôi mới biết là của bố tôi biếu bác khi bác vào SG công tác). Tôi đã yên vị đang lim dim thì ông anh họ từ đâu xông đến kéo chân oạch phát tôi rơi xuống đất.

Anh tôi quát: “Xê ra chỗ này của tao”
Tôi cố giải thích: “Nhưng mà em nằm trước”
Anh lại bẩu: “Trước sau gì cũng là chỗ của tao”
Bà nội thấy vậy lên tiếng: “Thôi con nhường chỗ cho anh nghỉ đi chiều anh còn phải đi học nhóm”

Thế là quá đủ! tôi rời khỏi cái ghế salon đi vào trong thu dọn quần áo, sách vở mắt long lanh còn ngực thì như có 1 cái cục gì to lắm chẹn ngay dưới cổ họng. Hành trang của tôi nhét không đầy 1 cái ca táp nên chỉ nhoắng cái là tôi đã lẻn ra khỏi nhà bác khi mọi người đang say giấc ngủ trưa.

Vẫn còn khóc nhưng chạy lúp xúp một đoạn dưới những tán cây to, mát rượi hít thở mạnh mấy hơi tôi lại thấy dễ chịu ngay và nín bặt như chẳng còn buồn bực gì nữa. Chựng lại nghĩ xem mình sẽ đi đâu, vào Đan Phượng thì gần hơn nhưng tôi lại không biết đường mà vào đấy sẽ làm mẹ tôi buồn vì khi gửi tôi ở HN mẹ đã dặn kỹ là phải ngoan, vâng lời và nhường nhịn … như thế này là tôi đã không nghe lời mẹ rồi! Thôi thế thì ta về Tuyên Quang như hồi xưa không có bố mẹ thì vẫn còn ông bà, các bác, các cậu, các dì … và tất cả mọi thứ thân quen.

Từ nhà bác tôi đi bộ ra bến Nứa cũng không xa lắm, đến bến xe lại phải hỏi thăm mới mò ra chỗ xe Tuyên Quang, ngày ấy chỉ có xe chạy vào buổi sáng thôi nên phải đợi ở bến xe đến chuyến sáng hôm sau. Dù không khéo lắm nhưng cuối cùng tôi cũng kết thân được với 1 anh buôn bưởi tầm ngoài 20 tuổi người Vĩnh Yên, sau khi nghe câu chuyện của tôi anh vỗ vai bảo “Ở đây với tao sáng mai tao gửi xe cho về TQ”, OK done! thế là thằng em lại tung tăng khám phá bến xe và gầm cầu Long Biên. Đêm hôm đấy ngủ ở bến Nứa giữa một đống quang gánh, bao tải nhưng sao ngủ ngon hơn hẳn những đếm trước khi ở nhà bác tôi…

(sau này tôi mới biết là tối đấy bác tôi có đi tìm quanh quanh nhưng không thấy tôi nên đã oánh dây thép khẩn cho bố tôi ở SG là “… cháu L đã bỏ nhà đi rồi”. Bức điện đó hình như mẹ tôi vẫn còn giữ. Mẹ bảo cho đến giờ vẫn không hiểu tại sao HN – Đan Phượng chỉ cách nhau 20km mà bác không vào báo tin lại oánh dây thép vào tận SG cho bố tôi??? Bà nội tôi đã mất cách đây hơn 20 năm, vài năm sau bác tôi cũng qua đời, chuyện ngày xưa tuy không quên nhưng cũng chẳng ai muốn nhắc lại …)

Sáng hôm sau anh lái bưởi phát cho 1 cái bánh mì con con tuy cứng và hôi hôi nhưng rất nóng nên ngấu nghiến tẹo là hết ngay. Lên ô tô được ngồi hàng sau cùng giữa một đống sọt và bao tải tha hồ mà vùng vẫy, thỉnh thoảng thò đầu ra cửa sổ hóng gió thật còn sướng hơn đi xe Hoàng Long bây giờ, nằm giường mà tù túng thèm khát 1 cơn gió lẫn tí bụi đường.

Đến Vĩnh Yên xe đỗ lại có người lên khuân hết thúng sọt xuống, tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh lái bưởi vỗ vai bảo “Yên tâm đi, anh đã gửi chú cho mấy bà bạn rồi” xong rồi bước nhanh xuống xe hoà vào quầng bụi khi xe chuyển bánh. Tôi không nhớ tên anh, cũng chả nhớ địa chỉ … tôi chỉ nhớ anh làm nghề buôn bưởi, nhà ở Vĩnh Yên. Tôi chưa bao giờ quên anh nhưng làm sao gặp lại được? Chắc anh cũng không giận tôi vì khi đó tôi mới được 9 tuổi!

Tôi chạy bộ từ bến xe về nhà quẳng cái ca táp xong phóng ngay xuống bếp, thấy bóng tôi cả nhà xúm lại mừng rỡ hỏi han, không ai vặn vẹo, mắng mỏ việc tôi cãi nhau rồi bỏ trốn khỏi Hà Nội, hình như tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tuyên Quang mới đúng là nhà tôi.

Năm 11 tuổi tôi chuyển vào SG sinh sống cho đến tận bây giờ. Từ đó đến nay tôi vẫn thích đi đây đó và đã có nhiều chuyến đi khác nhưng tôi vẫn không thể nào quên chuyến đi đầu đời đó!

(Có lẽ tớ hơi dài dòng, thôi lỡ rồi :()
 
Hai tuổi rưỡi kém mấy ngày: Bu đánh vì nghịch đất. Dỗi, ở truồng bỏ nhà đi bụi (Từ trong nhà ra đến cổng cũng cỡ 80....m :)). Bu gọi lại bảo lấy quần áo và khai sinh rồi hẵng đi. Trả lời là không cần, thả bè chuối sang Mã Lai, ai hỏi thì khai Bố tên Ku X, Mẹ tên Ku Y, Con tên Ku Z... Kết quả là bị xách tai lôi vào,:T và đi tắm.

Năm tuổi, có người quen làm ở nhà máy gần nhà, chiều cuối tuần đi bộ gần cây số với túi quần áo, ra nhà máy đi nhờ xe chở công nhân về Saigon cách đấy 30km, ở nhà người quen ăn chơi nhảy múa, đầu tuần lại đón xe công nhân về nhà.

Bẩy tuổi, đi nhờ xe người quen lên Đà Lạt, lần đầu tiên biết Đà Lạt.

Lớp 11, lần đầu tiên phải trả tiền để đi, mua một vé đi Cổ Thạch ở Nhà văn hóa Thanh Niên, lần đầu tiên ôm gái lạ nhảy quanh lửa trại

Đầu năm thứ nhất Đại Học, Tiến sĩ gây mê môn vật lý khiến mình vỗ vai hai thằng bên cạnh: "Đi chơi không?" - "Đi!". Ba thằng phi thân qua cửa sổ (Lúc thấy thầy quay lên bảng), bò như đặc công dọc bờ tường ra khỏi trường, ra đường bắt xe đò đi Vũng Tàu. Dường như năm ấy đã có điện thoại, gọi về cho Bu: "Bu ra VT đón con, con ở ngoài này, không có tiền".

Năm 2004, rỗi việc, hỏi đồng nghiệp có trang web nào đáng xem? Được chỉ TTVN. Vào box Du Lịch, tìm thông tin để đi Tây Bắc. Rồi gặp Toét. Rồi nghe GPS kể về cái chấm, rồi... "rồi từ đấy tôi yêu em"....

Lúc đi bụi không mang theo con gián hay cái đầu con voi hả Đức kô` =))=))=))
 
Bố em là trưởng,trên em là chị gái nên lúc mẹ mang bầu,từ ông nội tới ông ngoại,từ bố tới bác ... ai cũng mong là zai..

Mẹ em kể là bố mua sẵn nào xe cút kít,làm sẵn con quay,cần câu,chặt cành ổi sau vườn làm ná thun .. tất tất đồ gì của con zai mà cụ có thể mua đc,làm đc .. đều chất vào một góc nhá đợi ngày em chui ra ..

Thế rồi em là gái !!

Bố mẹ đi làm HTX cả ngày dưng ko dám gửi em đi trẻ vì có tới 3 lần bị cô giáo gọi tới trả về.
Thế là hôm thì theo bà Nội ra chợ bán chè Khô,hôm thì ngồi sau ông Ngoại cưỡi Pơ Giô đi bắn chim ... hoặc máu lửa hơn thì đc ngồi bè luồng với ông Nội,xuôi sông Hồng về tận mạn Hải Hậu đổ hàng.Bán xong bè luồng,2 ông cháu lại vẫy nhờ xà lan ngược về nhà ..

Năm 4 tuổi,một lần bè đi ngang qua bãi nổi giữa sông,thấy bao nhiêu là Cò trắng muốt,đẹp ơi là đẹp.Em chả cần nghĩ,phi cái vèo từ bè vào bãi để vồ chim
Cơ mà chỉ thấy rơi cái tõm xuống sông,tí chết.

Sau vụ ấy em được biệt phái đi bán chè với bà Nội luôn,ko hẹn ngày trở lại học bơi !

Một hôm,bà Nội dẫn em đi ăn cỗ mãi tận trong quê,cách nhà gần 6km...
Em cũng chả nhớ rõ vì sao mình lạc nữa.Chỉ nhớ cái đoạn vừa đi vừa khóc trên cánh đồng thì gặp một cô xinh xinh trẻ trẻ.
Bọn trẻ con ở nông thôn hay đc kể chiện ma nên vừa dòm thấy cô mặc áo trắng,tóc dài là em chạy bán sống bán chết (sau đc kể là dép cắp nách nữa cơ)

Đc cái cô xinh xinh trẻ trẻ thấy thế cũng đuổi theo tóm cổ em lại khẩn trương.Thấy em khóc ác liệt quá,nhất định ko chịu ngồi lên xe.Cô xinh xinh trẻ trẻ liền vác em lên vai,một tay dắt xe đạp về nhà !

Mãi tới khi em thấy nhà cô có cơm thơm phức,có rau muống chấm nước cáy,có con chó Mực giống nhà em,thì mới hết khóc!
Chén no nê xong em lăn ra khò luôn,chả ai kịp hỏi han gì.Lúc tỉnh dậy thì đã chiều muộn.Cô xinh xinh trẻ trẻ mới hỏi em : cháu tên gì,con nhà ai?
Em mau mắn giả nhời ngay : Cháu là Tễ,cháu ông Ba,bà Bu !
-thế nhà cháu ở đâu ?
-nhà cháu ở cạnh sông,có cây nhãn to và con chó Mực !! (ặc ặc)

Thế là tối đó em khỏi về nhà luôn !

Sáng hôm sau em đc cô xinh xinh trẻ trẻ dẫn đi hỏi khắp nơi ...
Mãi tới gần trưa,một bác hàng xóm trên đường đi tìm nhận ra,vác về nhà !!

Khỏi nói cả nhà em được bữa lo lắng,khóc lóc,vui sướng dư lào.

Cái cô xinh xinh trẻ trẻ sau này là cô giáo dậy lớp 3 của em,tới giờ vẫn nhắc lại chuyện mỗi lần em qua thăm ...

Sau vụ lang thang đầu tiên ấy,em còn "tổ chức" thêm 2 vụ nữa hoành tráng hơn nữa thì nhà mới chuyển đi chỗ khác ...

Cũng chả biết có phải từ những lần ấy mà sau này ham hố đi trekk dư thế ko nữa !!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,675
Bài viết
1,171,167
Members
192,348
Latest member
pvausashop555443
Back
Top