What's new

Khởi duyên Phượt - Ai, vì sao?

Để người phiêu lãng, quên mình lãng du
Tôi tuổi con Ngựa, sinh ra vào sáng sớm mùa hè, mẹ xem tử vi có nói, số tôi là số phải đi, mới kiếm ăn được. Tôi không tin lắm, nhưng giờ đây, khi cuộc sống cứ gắn liền với những chuyến, tôi mới cảm thấy có lẽ đúng là như vậy. Với tôi, sống trên cuộc đời này, là mình đang tham gia vào một hành trình, vào một chuyến đi kéo dài, rất dài cho đến khi gối mỏi chân chồn, dừng lại bên đời kia

Trong ký ức của tôi, chuyến đi mà lần đầu tiên tôi nhớ, có lẽ chính là ngồi xích lô cùng bố mẹ, đi mua thuốc Cam ở Hàng Bạc, Hà nội. Hồi nhỏ, tôi vốn là đứa ốm yếu, suy dinh dưỡng. Cái món thuốc đắng đắng, ngọt ngọt, sạn sạn đó ko biết có tác dụng gì với tôi không, chỉ biết là sau đó, cho đến tận khi học lớp 7, ngoài giờ đi học, tôi thường xuyên bị khóa trong nhà chờ bố mẹ đi làm về. Chỉ có sách vở, truyện làm bạn, giúp xua đi cảm giác ngột ngạt của việc ngồi trong nhà. Có lẽ vì vậy mà ước mơ "như chim sổ lồng, cánh bay theo hướng trời hồng đang lên" là một trong những ước mơ cháy bỏng nhất của tôi. Và lúc đó, tôi đi, đi theo những trang sách mà mình được đọc. Tôi ước mình trở thành cậu bé Tô-mếch trong những cuộc phiêu lưu ở miền Viễn Tây trong truyện "Tô-mếch và thủ lĩnh tia chớp đen", khi thì là Xtas che chở cho bé Nen, lang thang trong sa mạc và rừng thẳm Châu Phi với "Trên sa mạc và trong rừng thẳm", khi thì là thuyền trưởng Blad rong buồm trên con tàu Arabella giữa vùng Biển Caribee lộng gió.... Nói chung là đi bằng trí tưởng tượng mà thôi.

Hồi nhỏ, mẹ đặt tên cho tôi là "lỉnh", vì chỉ cần mẹ về đến nhà, mở cửa ra, sau khi tôi báo cáo là đã làm xong bài tập, xyz việc lặt vặt là tôi lỉnh mất, cho đến tận giờ cơm tối mới lò dò trở về nhà. Địa điểm lý tưởng nhất của tôi là ngọn đồi Thiên Văn trước nhà, đứng trên đó có thể ngắm dãy nhà tập thể, có nhà tôi ở đó nhỏ như hộp diêm, quan sát và đoán xem những người hàng xóm nhỏ như con kiến dưới kia là ai. Ko ít lần, tôi nhìn thấy mẹ đứng cửa ngó nghiêng, và tôi biết là lúc phải trở về nhà, nếu ko thì sẽ được ăn món roi mây ngay

Chuyến đi đầu tiên mà tôi nhớ nhất, đó chính là chuyến đi từ nhà tôi ra nhà hát Lớn Hải Phòng. Khi đó chắc cũng khoảng 8 tuổi. Tôi có một cậu bạn tên Nam, lớn hơn tôi 1 tuổi nhưng nói chuyện toàn mày tao. Bố cậu đi công tác suốt, mẹ thì làm việc ở tận Hải Dương, nên cậu rất tự do, và quan trọng là thường có món tiền nhỏ do mẹ cho để mua sách, truyện và đi chơi. Còn tôi, nhà vô sản trẻ của thời bao cấp. Hôm đó là một ngày nghỉ học đột xuất. Và chúng tôi nảy ra ý định là đi sang Nhà hát lớn Hải Phòng( cách nhà khoảng 12km)để mua truyện cho rẻ. Đường đi thời đó khó khăn, nhưng tôi vẫn nhớ là từ chỗ nhà tôi có bến xe khách, có cả xe loại nhỏ (xe lam) để đi Hải Phòng. Chúng tôi đi bộ khoảng hơn 2km để tới bến xe, rụt rè và lơ ngơ mãi mới dám bước lên xe để đi. Với chúng tôi Nhà Hát Lớn Hải phòng là một điểm đến rất xa xôi, và nếu một mình tôi chẳng dám đi. Nhưng rồi niềm háo hức của việc đi xa cũng đã khiến chúng tôi mạnh dạn lên đường. Hai thằng thấp thỏm nhìn nhau mỗi khi xe dừng, không hiểu là đã đến nơi hay chưa. Cho đến khi đến bến xe Tam Bạc, chúng tôi lại đi bộ thêm gần 2km nữa để đến nhà Hát Lớn. Đường này tôi biết vì thỉnh thoảng bố cho tôi đi sang cơ quan bố chơi có đi qua đường này. Tôi nhớ là chúng tôi mua được 3 cuốn truyện và ăn hai cái bánh mỳ bate cực ngon (hầu như trước đó chúng tôi ko biết đến bánh mỳ mà chỉ là khoai, là sắn). Sau này lớn rồi, đi học ở đó, hay có dịp về lại HP, tôi vẫn ghé ăn bánh mì bate ở đó.
Sau khi ăn xong, chúng tôi lang thang ở đó, ngó nghiêng đủ thứ, đúng là mấy thằng nhà quê ra tỉnh. Rồi chúng tôi cảm thấy sợ, và chạy thục mạng ra bến xe để đón xe về nhà vì chỉ sợ ko còn chuyến xe nào khác.
Thành công lớn nhất của chuyến đi bên cạnh trải nghiệm lý thú của việc đi xa, là việc bố mẹ tôi không phát hiện ra vụ này, còn nếu ko thì tâm hồn phượt của tôi chắc sẽ thui chột mất..
Sau này cậu bạn tôi, luôn lấy chuyến đi đó làm áp lực với tôi mỗi khi muốn tôi nhường nhịn gì đó vì nếu không, cậu ta sẽ mách cho bố mẹ tôi biết, hehe
Sau này lớn lên, quãng đường 12 km đó được tôi chinh phục hàng ngày bằng xe đạp khi đi học, nhưng cảm giác hồi hộp, sợ sệt, háo hức của chuyến đi đầu tiên vẫn còn nguyên vẹn.
(còn tiếp)
 
Sau này cậu bạn tôi, luôn lấy chuyến đi đó làm áp lực với tôi mỗi khi muốn tôi nhường nhịn gì đó vì nếu không, cậu ta sẽ mách cho bố mẹ tôi biết, hehe
Sau này lớn lên, quãng đường 12 km đó được tôi chinh phục hàng ngày bằng xe đạp khi đi học, nhưng cảm giác hồi hộp, sợ sệt, háo hức của chuyến đi đầu tiên vẫn còn nguyên vẹn.
(còn tiếp)

Ơ, lại đồng hương rồi. (beer) Nhưng từ KA sang Nhà hát lớn làm gì đến 12km? :LL Đọc bài của bạn thấy có vẻ trải nghiệm và hơi chút khốn khó thời bao cấp. 7x tầm giữa? :)
 
Tôi tuổi con Ngựa...

Khi đó chắc cũng khoảng 8 tuổi.

Hì hì, năm 84 tớ nhớ đó là lần đầu tiên tớ được dẫn đi chơi Hải Phòng và Kiến An. Lâu lắc mà vẫn nhớ rất nhiều chi tiết. Một trong những chi tiết là thấy HP hồi đó giàu có lắm, đồ ăn ngon, hàng hóa đẹp hơn HN nhiều.

Các bạn phượt sớm nhỉ.
 
Đọc bài của bạn kephieulang làm tớ nhớ đến cái thời mặc quần thủng xxx của tớ. Lần phượt đầu tiên là đi Côn Sơn. Đoàn mới đến nơi đang lo chỗ ăn ở thì thằng bé phi thẳng lên núi. Hồi đó bé quá cũng không nhớ rõ (khoảng 9-10 tuổi) nhưng chắc giỏi lắm lên được lưng chừng núi thì vắng teo sợ quá... xuống. Ở dưới mọi người đang nháo nhào lên đi tìm. Lúc tóm được tớ thiên hạ hỏi dồn dập làm thằng bé hãi. Lại hỏi có thấy bàn cờ tiên không, tớ cũng gật bừa. (Ai biết tiên thế nào hả giời?) :D
 
Chuyến đi tiếp theo, đem lại cho tôi một kỷ niệm đẹp, đó là chuyến tàu chợ đi Thái Nguyên, về chơi nhà một người bạn hồi học đại học năm thứ nhất.

Tụ tập nghiên cứu chắn học tinh hoa đến 5h sáng, chúng tôi đón xe buýt từ Trung tự đi Gia Lâm. Sang đến nơi mới biết giờ tàu đổi từ 7h30 sáng sang 2 giờ chiều. Vậy là thuê nhà trọ vạ vật vì đã thức cả đêm roài. Trời lại còn lạnh nữa. Sinh viên, tiền trong túi không có nhiều nên chỉ thuê 1 chiếu, 2 thằng ngủ 4 thằng đánh bài, về sau ngủ cả. Lên tàu thì trốn vé, 6 thằng mua 2 vé của nhà tàu, gà gật mãi rồi cũng đến nơi Về đến ga Quán Triều, chúng tôi đi ngược đường ray xe lửa trèo ra ngoài là đến thằng bạn.
Hồi đó bạn tôi học đại học cũng là ngôi sao sáng của lớp cấp 3, nên khi chúng tôi lên đó, được đi thăm mấy người bạn của cậu ấy, đâu đó mạn ở trại giam Phú Sơn. Tôi biết thêm một số điều về những trại giam ở đó nữa.
Đến khi trở về, chúng tôi trốn vé ở ga Gia Lam, trèo tường ra ngoài nhưng vẫn có hai chú lọt lưới. Tiền phạt quá tiền vé!!:Dam

Sau đó cũng đôi ba lần đi du lịch, nhưng chẳng có cảm hứng với cái thể loại đi-chơi-ăn-ngủ-nghỉ lắm.
Có lẽ cũng phải đến lúc lần đầu tiên bước chân lên máy bay, ngắm nhìn Sân bay Hongkong và Kansai- Osaka, học những bài học về nước Nhật, mới thấy máu đi của mình trỗi dậy.
Một người bạn Nhật đã nói với tôi: "ichi-go, ichi-e", đại loại như kiểu không ai tắm 2 lần trên một dòng sông, lần này mình đến cảm xúc khác, lần sau mình đến thì mọi thứ đã thay đổi...(wait)
Vậy là hầu như toàn bộ tiền tiết kiệm của mình được mang ra phục vụ cho những chuyến đi ở Nhật. Có chuyến đi chơi cùng bạn bè (mình giữ đúng phong cách Nhật dù thế nào cũng trả tiền phần của mình), có những chuyến tự nghiên cứu, tự đi, số tiền vơi dần, còn máu đi thì chảy đầy trong huyết quản.:T

Khi trở về, chôn vùi thêm hơn 1 năm tuổi trẻ trong văn phòng, trong những chuyến xe buýt đưa đón nhân viên, tôi quyết định nghỉ ngơi, giã từ thói an nhàn

Và công việc mới đã mang đến cho tôi những chuyến đi dài, liên miên.
Những vùng đất mới như Sài Gòn, Cần Thơ, Đà Nẵng, PhnomPenh, SiamReap, Vientiane, Pakse, Savanakhet, Taipei...đem đến cho tôi những trải nghiệm thực sự của cuộc sống.

Và rồi người bạn đời của tôi cũng là người làm du lịch. :LTôi chuyển sang thích ngành công nghiệp không khói này mất rồi.
Một chuyến đi xuyên Việt: Sapa-Hạ Long- Hà Nội- Quảng Bình- Quảng Trị- Huế- HCMC rút ngắn mọi thời gian và khoảng cách. Một chuyến đi Hồng Kong - Ma Cau - Quảng Châu- Thẩm Quyến như một kỳ nghỉ honeymoon giúp cuộc sống trở lên tuyệt vời hơn sau những đen đủi của cuộc sống.


Những chuyến đi lại vẫy gọi. Những thị trường mới chờ sự khai phá, những vùng đất mới chờ đón chúng tôi. Kế hoạch 1 năm một miền đất mới là ước mơ của tôi
Sang năm sẽ là Japan, Myanmar, Bruney...

Đi, nghĩa là không bao giờ phải nói từ hối tiếc (copy ý tưởng từ Yêu nghĩa là không bao giờ phải say sorry)

KPL
 
Ơ, lại đồng hương rồi. (beer) Nhưng từ KA sang Nhà hát lớn làm gì đến 12km? :LL Đọc bài của bạn thấy có vẻ trải nghiệm và hơi chút khốn khó thời bao cấp. 7x tầm giữa? :)
Chào bác đồng hương(beer). 7x tầm gần cuối, nhưng gia đình cơ bản: CBCNVC+ Đảng viên không làm kinh tế nên khó phết

12km tính từ nhà tớ(NT)
 
Chuyến độc hành đầu tiên của tôi, có lẽ là quê tôi. Cả bên nội bên ngoại đều ở một làng. Quê tôi cách nhà tôi chừng gần 40km.

Chuyến độc hành đầu tiên của tôi, tôi không dám ngủ vì sợ lạc đường.

Tôi không còn nhớ chi tiết chuyến đi đấy. Chỉ nhớ là tôi đã chỉ đúng cái cổng làng gần ngoài đường cái cho tài xế dừng lại. Khi về tới nhà ông nội, cô chú tôi rồi ông bà tôi hỏi tôi có sợ khi đi một mình không, tôi chỉ bảo: Sợ lắm ạ. Vì cái xe làm cháu nóng đít lắm. Thì ai bảo bố mẹ tôi dặn tôi phải ngồi im bên cạnh lái xe, trên một chỗ trồi lên mà người ta quen gọi là nắp ca-bô.

Ở quê tôi, những năm 80 còn nghèo lắm. Cả nước nghèo, quê tôi còn nghèo hơn. Nhà ông nội tôi là nhà 5 gian kiểu Bắc bộ, với những cánh cửa gỗ lớn, với một cái sập gụ nâu bóng. Ngoài hè là cái võng mắc vào 2 cái cột gần bên hiên. Bên đầu hồi là những cây mít to, phong lan bám từng chùm. Những đêm hè hoa cau trong vườn thơm ngát. Đến bây giờ hương cau, hương huệ, hương nhài vẫn là những mùi hương làm tôi nôn nao nhất. Có lẽ chính vì vậy khi mua nước hoa, tôi luôn tìm những mùi hương quen thuộc ấy.

Quê tôi mùa đông thì lạnh, gió bấc thổi ràn ràn. Má tôi nẻ hồng mỗi khi đi ra ruộng bẻ dưa chuột và bới khoai. Nhà ông tôi khi đó phải nằm ổ rơm. Hôm đầu tiên tôi không ngủ được, đã khóc ỉ ỉ cả đêm vì rơm đâm vào lưng rất ngứa. Ông tôi thương cháu, lấy mấy cái áo cánh nâu lành lặn nhất đưa cho cô tôi lót ổ để tôi nằm. Ông thương tôi nhất trong số những đứa cháu. Hồi ông ốm, trước lúc mất, ông hỏi mọi người: cái N đâu? Bây giờ mỗi lần nhớ đến ông và câu hỏi đó, nước mắt tôi cứ chảy.

Quê tôi, đó là những tháng hè, những tháng tết, tất cả thời gian rỗi của của tuổi thơ tôi. Nơi ấy mía ngọt, ngô non, dưa hấu ruột đỏ au và nổi đường ngọt lịm. Nơi ấy có đồi sim chín mọng, có hoa dẻ vàng ruộm thơm lừng và tôi bị sưng vù mặt khi dẫm vào tổ ong đất. Nơi ấy quê tôi là đòng đòng, là châu chấu, là ao câu. Nơi ấy có cả những đồi chè bát ngát và rừng bạch đàn thân trắng phau sau mỗi mùa thay áo.

Lại nói về chuyến đi chơi xa đầu tiên trong đời. Chơi được ở quê gần một tháng thì tôi bắt đầu nhớ mẹ. Tôi lại rất sợ bị nóng đít nên quyết định đi bộ về. Quyết định điên rồ này đã làm cả nhà nội nhà ngoại tôi nhốn nháo. Không, cả làng tôi nhốn nháo mới đúng.

Buổi trưa hôm ấy không thấy tôi về ăn cơm, mọi người mới đổ đi tìm. Nhà nội chạy sang nhà ngoại: không có. Cô chú chạy lên đồi, cậu dì lao xuống ruộng, họ hàng làng xóm túa đi sang các làng khác. Trong lúc ấy thì tôi cắp cái túi trong có 2 bộ quần áo thất thểu trên đường quốc lộ ngược với chiều chiếc xe mấy tuần trước đưa tôi về.

Đi một hồi, tôi mệt, khát nước và mỏi chân, tôi liền ngồi bệt vào rệ đường và ngủ gục dưới một búi tre. Lúc tỉnh dậy thì trời đã chiều, tôi lại đi tiếp. Đi một đoạn thì tôi gặp ông tôi đang đạng xe về (hôm đó ông đi đến nhà một người bạn ăn cưới-cách nhà chừng 10km). Nhìn thấy tôi một mình, không có ai bên cạnh ông vội nhảy xuống khỏi xe hỏi ai đưa cháu ông lên đây? Tôi nói là tôi đi một mình về nhà, tôi nhớ mẹ. Ông nói vậy lên xe về với ông đã, mai ông đưa về nhà với mẹ. Thế là tôi lại leo lên xe ông về, cười nói líu lo.

Quãng đường đi bộ ấy, sau này nghe ông và các cô chú tôi kể lại là tầm 6km. Khổ thân, đi từ sáng đến chiều mới được 6km.

Chuyến đi đầu tiên của tôi chả có gì đáng kể so với mọi người ở đây, nếu tôi không ngượng ngùng thú nhận rằng hồi đó tôi mới 4 tuổi.


(Tôi sẽ viết về một chuyến đi chơi xa một mình thực sự vào một lúc nào đó rảnh rỗi. Chuyến đi đó xảy ra sau chuyến đi đầu tiên trên đây 6 năm.).
______
P/S: Bác lái xe quen với bố tôi.
 
Tớ thì lấy chồng thì phải theo chồng nên cứ lang thang hết chỗ này đến chỗ nọ, nâng khăn nắm túi cho chàng thôi, đơn giản lắm....
 
Chào bác đồng hương(beer). 7x tầm gần cuối, nhưng gia đình cơ bản: CBCNVC+ Đảng viên không làm kinh tế nên khó phết

12km tính từ nhà tớ(NT)

Cũng chào đồng hương cái.
Chuyến tự đi xa đầu tiên của tớ tầm 9,10 tuổi, đạp xe đạp ra ĐS thôi, 20 km gì đó.
Mọi việc bắt đầu từ chuyện xin phép bố mẹ cho đi chơi ĐS với nhà bác, phụ huynh một mực là không có bố mẹ là không đi đâu hết. Lúc đó đi tắm biển ĐS đối với tớ cũng tương đương như là được đi Tây Tạng như gìơ vậy (chả phải mình tớ đâu). Đi ĐS lúc đó xa xỉ lắm, nhân dân chỉ được đến khu 1, cán bộ cấp cao mới được vào khu 2 còn khu 3 chỉ dành cho chuyên gia nước ngoài thôi. Mãi đến năm 12 tuổi trong đoàn thiếu nhi đi đón bác Thọ về thăm HP tớ mới được vào khu 2. Ôi chao là sung sướng, tò mò khám phá lạc cả đường, cô phụ trách gào tướng trên loa mới sực tỉnh quay về, nhỡ cả chương trình biểu diễn, bị mắng te tua nhưng chả xi nhê gì, thấy phởn chí lắm.
Quên, kể tiếp, lúc đó bất mãn vô cùng, cổ họng cứ ngẹn lại, nước mắt chực chảy vòng quanh nhưng cố không khóc, nghĩ bụng, bố mẹ tắc quái, hành hạ tinh thần con trẻ (sodi dad mum). Trong lòng tự nhiên nung nấu ý định, kiểu gì cũng đi, tớ tảng lờ coi như chẳng quan tâm đến nữa, ông bà cụ cũng ngạc nhiên, sao nó quên nhanh thế, chắc nghĩ, đúng là trẻ con nên cũng chẳng để ý đến mình. Con bé chạy tọt xuống nhà bác (ở cùng khu TT), nhà bác đã đi rồi còn mỗi bà ngoại ở nhà, hùng hục vác xe đạp xuống đất, bà thì cứ tưởng cháu lấy xe đi tập như mọi hôm nên cũng chẳng nói gì, thế là bắt đầu cắm cổ đạp xe ra hướng ĐS vì cứ nghĩ sẽ đuôỉ kịp bác.
Qua Cầu Rào, rồi nhìn thấy nghĩa trang Ninh Hải, cha mẹ ơi, bắt đầu con bé thấy sợ nhưng dứt khoát đi tiếp, vừa đi vừa cứ ngỡ đạp thêm một lúc nữa là sẽ gặp. Đường ra ĐS hồi đó đâu phải như bây giờ, 2 bên toàn ruộng với bãi tha ma, đường thì bé tí, hoang vu. Đi, đi mãi, mông ngoáy tít mù vì xe cao quá, mãi chẳng thấy người nào quen, cứ đi một lúc gặp người lại hỏi đến ĐS chưa. Khoảng 2h sau, con bé đói quá, lại khát nữa chẳng biết làm sao, ngồi bên đường khóc òa lên, khóc chán rồi đạp xe quay về. Cả khu TT đang náo loạn đi tìm, ông bà cụ nhìn thấy giơ roi lên, :T con bé kêu thảm thiết, bà cụ ngạc nhiên vì đã đánh đâu mà kêu vì thường ngày đánh nó chả thèm khóc, vạch mông ra, giời ạ, đỏ tấy vì kiễng chân, ngoáy mông đạp xe.
Dù sao sau vụ này bố mẹ thương quá cũng tổ chức cho đi ĐS với mấy cái bánh mỳ, một can nước đun sôi để nguội, mấy quả chanh, cân đường vàng, một mảnh áo mưa và được ngồi sau lưng bố.
 
Chào bác đồng hương(beer). 7x tầm gần cuối, nhưng gia đình cơ bản: CBCNVC+ Đảng viên không làm kinh tế nên khó phết

12km tính từ nhà tớ(NT)

Ừm, cái thời đấy nói làm gì, vừa khốn vừa khổ. Tuổi thơ tớ chỉ nhớ cái bếp mùn cưa và nồi cám lợn trộn cá tạp tanh rình. :D Lớn hơn chút là cái bếp than tổ ong và gánh nước. Cái cảnh ngồi ôm chấn song cửa sổ nhìn ra ngoài đường chắc ai cũng trải qua. Nhưng được cái vui tươi, trong sáng. :)

Bạn đi và được đi vậy là ok rồi. :) Chẳng bù cho tớ lượn 1 vòng rồi về nuôi rùa, chăm cá. May vẫn chưa phải đuổi gà. :))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,675
Bài viết
1,171,167
Members
192,350
Latest member
buyhotmail1947
Back
Top