duturi
Phượt gia
Khi tới khu lở núi thì tôi mừng rỡ vô cùng. Lâu lắm lại có lần mừng rỡ đến như vậy. Nghe đâu mỗi lần gặp khó khăn, đau đớn hay mừng rỡ như vậy thì trong người ta tiết ra một hormon gì đó có tên như là Andrénaline mà tác dụng cuối cùng là có góp phần làm cho người ta thông minh hơn (tôi không nhớ là đã đọc ở đâu đó). Nếu đúng vậy thì mình chuyến đi này lượng Andrenaline tôi sản xuất ra bằng mấy chục năm vừa qua cũng nên và tôi cũng sợ là thêm thông minh chăng??? (Nghe nói thông minh quá thì không tốt).
Tới nơi nhưng chúng tôi lại chẳng thấy xe đâu hết. Chú bộ đội bắt tay hú một tiếng dài thì nghe phía dưới có tiếng hú đáp lại. Thì ra lúc chúng tôi đi rồi, Bác đại tá cho xe chạy ra ngoài vài trăm mét nữa mà không biết rằng với chúng tôi, nhất là với tôi và cái chân què thì một mét cũng hơn một bước chân đau nữa. Chỗ cắm trại sạch sẽ, bằng phẳng và rất gần nguồn nước.
Trời gần tối thì bọn tôi cũng tới nơi. Chính xác lúc tôi tới nơi là 5:35 phút. Bác đại tá và anh em đón chúng tôi bằng bia, mì gói và nước uống đã chuẩn bị sẵn khá chu đáo. Tôi thì chẳng bia bọt gì, lấy chén quơ vội ít mì gói và ăn ngay sau khi còn kịp rửa tay, mặt qua loa. Tính từ bữa ăn sáng tời giờ tôi đã có gần 12 tiếng không ăn rồi còn gì. Sau khi hồi tỉnh lại thì tôi bắt đầu làm vật lý trị liệu cho cái chân đau và bắt đầu nói phét trở lại. Chúng tôi cãi nhau inh ỏi về mỗi chuyện là đi bộ bao nhiêu xa. Tôi thì đoán khoảng 30km, còn bác đại tá bảo các ông chỉ đi chừng 24 km là cùng. Vừa cãi nhau, vừa đốt lửa to cho khỏi lạnh. Bác bảo nếu mấy đồng chí kia ra muộn quá thì sẽ ngủ lại đây, không đi về nữa. Tôi thông báo với mọi người là chuyến bay từ Xiêng Khoảng đi Vientiane của tôi sẽ xuất phát lúc 14:45 tức là gần 3 giờ chiều. Mọi người đều lo và ai cũng bảo vậy là xong rồi, anh sẽ phải ở lại Xiêng Khoảng thêm một ngày nữa. Chú thanh toán tiền thì bảo để gọi điện đổi vé sang ngày 6/11 và sẽ có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng out of service thì làm sao mà điện?
Tối lại, sương xuống và trời bắt đầu lạnh hơn. May mà ở rừng nên rất nhiều củi, chúng tôi đốt một đống lửa thật lớn và ngồi đợi.

Tới nơi nhưng chúng tôi lại chẳng thấy xe đâu hết. Chú bộ đội bắt tay hú một tiếng dài thì nghe phía dưới có tiếng hú đáp lại. Thì ra lúc chúng tôi đi rồi, Bác đại tá cho xe chạy ra ngoài vài trăm mét nữa mà không biết rằng với chúng tôi, nhất là với tôi và cái chân què thì một mét cũng hơn một bước chân đau nữa. Chỗ cắm trại sạch sẽ, bằng phẳng và rất gần nguồn nước.
Trời gần tối thì bọn tôi cũng tới nơi. Chính xác lúc tôi tới nơi là 5:35 phút. Bác đại tá và anh em đón chúng tôi bằng bia, mì gói và nước uống đã chuẩn bị sẵn khá chu đáo. Tôi thì chẳng bia bọt gì, lấy chén quơ vội ít mì gói và ăn ngay sau khi còn kịp rửa tay, mặt qua loa. Tính từ bữa ăn sáng tời giờ tôi đã có gần 12 tiếng không ăn rồi còn gì. Sau khi hồi tỉnh lại thì tôi bắt đầu làm vật lý trị liệu cho cái chân đau và bắt đầu nói phét trở lại. Chúng tôi cãi nhau inh ỏi về mỗi chuyện là đi bộ bao nhiêu xa. Tôi thì đoán khoảng 30km, còn bác đại tá bảo các ông chỉ đi chừng 24 km là cùng. Vừa cãi nhau, vừa đốt lửa to cho khỏi lạnh. Bác bảo nếu mấy đồng chí kia ra muộn quá thì sẽ ngủ lại đây, không đi về nữa. Tôi thông báo với mọi người là chuyến bay từ Xiêng Khoảng đi Vientiane của tôi sẽ xuất phát lúc 14:45 tức là gần 3 giờ chiều. Mọi người đều lo và ai cũng bảo vậy là xong rồi, anh sẽ phải ở lại Xiêng Khoảng thêm một ngày nữa. Chú thanh toán tiền thì bảo để gọi điện đổi vé sang ngày 6/11 và sẽ có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng out of service thì làm sao mà điện?
Tối lại, sương xuống và trời bắt đầu lạnh hơn. May mà ở rừng nên rất nhiều củi, chúng tôi đốt một đống lửa thật lớn và ngồi đợi.
