Trên đường đi, chúng tôi còn phải vượt qua rất nhiều những chỗ núi lở còn trầm trọng hơn chỗ chúng tôi dừng xe nữa. Nếu chúng tôi đi vào trong mà lúc quay ra bị lở núi nữa thì coi như bị nhốt giữa cánh rừng già này. Cũng còn may chán, dù sao thì cái xe vẫn không bị nhốt ở đâu cả.
Cây đổ, núi lở và đường đốc là những trở ngại rất lớn trên đường nhưng với tôi suối mới là vấn đề. Trên cao này, suối không sâu lắm các bác ạ, chỉ khoảng 50-70cm thôi, suối nào sâu lắm cũng chỉ hơn mét, cởi quần ra là lội qua được, mà ở trong cái rừng nguyên thủy này thì các bác có cởi hết quần áo đi từ đầu đến cuối cũng chẳng gặp ai đâu, phỉ nó cũng chẳng vào đây ở đâu.
Với tôi, cởi quần không phải là vấn đề nhưng vấn đề là suối rất lạnh, trên cao vốn đã lạnh (trên đây độ cao từ 1800 mét đến hơn 2000mét) nhưng nước chảy ra từ trên cao hơn nữa xuống nên rất lạnh.
Hồi nhỏ, tôi có nghe ngoài miền Bắc có suối cầu Sòng (nơi có đền Sòng chín giếng ở Bỉm Sơn, Thanh Hóa) vào mùa đông nước chảy từ trong hang đá vôi ra nên nước rất lạnh. Người ta còn ví von là "nước đền Sòng lạnh rụng lông chân" tôi nghe thấy lạ, chắc bà con mình ngày xưa đói kém (đói thì đi liền với rét mà) mới thấy vậy chứ lạnh thế thật thì dân đền Sòng không có lông chân à? Sang đây, tôi một lần được trải nghiệm, lạnh quá các bác ạ. Tôi chưa gặp ở đâu lạnh vậy. Tôi đã dừng chân ở nhưng nơi lạnh đến âm độ nhiều rồi nhưng làm gì mà lạnh thế này đâu. Suối thứ nhất đi qua được. Đến suối thứ hai, tôi vừa lội vừa nghĩ có khi ngón chân mình rụng hết rồi cũng nên. Tầng nước cuối cùng là lạnh nhất hay sao ấy.
Tôi bị què nên kiếm một khúc cây làm gậy. Lội qua suối thấy ngón chân vẫn còn nguyên nên cũng phấn khởi. Các bác xem cái chân bên trái tôi sau khi đi bộ mười mấy cây số thì nó bắt đầu sưng vù lên và hành hạ tôi quá trời.
