What's new

[Chia sẻ] Miền cao vài chỗ dừng chân

So với nhiều bạn bây giờ, tôi không phải người đi nhiều.

So với cách đây vài năm, cảm xúc và khả năng viết lách, chia sẻ giảm đi nhiều.

Nhưng cũng sợ mình sẽ quên mất, hoặc phí hoài một vài chỗ dừng chân.

Nên viết mấy dòng, mấy bức ảnh. Cũng là chia sẻ.

Sẽ không theo cung đường cụ thể nào cả, mà tản mạn, mỗi nơi, mỗi chuyến, gần có, xa có, mới có, cũ có. Lúc nào còn nhớ ra thì còn vào viết vài dòng.
 
Buổi trưa hôm ấy trên đường công tác từ TX Lai Châu về HN qua đèo Giăng Ma đang chuẩn bị đổ đèo hướng Tam Đường bất chợt nhìn qua của kính bên đường nắng thu vàng rực rỡ trải dài từ đường đi thoai thoải xuống dưới thung lũng bên dòng suối Nậm Ma .... Một nếp nhà người Mông đơn sơ lợp Pro xi măng chứ không phải lợp tấm ván Pơ Mu... em bé Mông má đỏ hây hây tóc nâu xơ phơ phất ngang vai tầm 8 tuổi mặc bộ váy áo xanh đen chàm đặc trưng của người Mông đen...chân tự tin xoải bước lưng gùi những bó củi nhỏ với chiếc gùi thiết kế dành riêng cho em ...nhẹ nhàng đầu lao về phía trước trong tiếng gió xào xạc và những tia nắng thu xuyên qua kẽ lá......
 
Đôi khi, một sáng trời trong trên cao chót vót, gió hun hút kéo lung lay người. Dừng chân lại nheo mắt trong cái nắng hanh hao, cố gom mình lại trong cái lạnh để ngắm những lô xô đồi núi đang cồn cào dưới chân mà tự hỏi khi nào "Tâm như thủy"

IMG_8615.jpg
 
Những người khảo sát những cung đường này đã cố tạo cho chúng một khung cảnh thơ mộng nhất, để những ai đi qua còn nhớ để quay lại. Ảnh đẹp quá các bác ạ, miền bắc vẫn hùng vĩ và nhiều điều để khám phá lắm.
 
Hihi, nhà cháu tối dạ, chỉ xin ở nhà bán nước, kiếm sống cho vui..
Mời các bác vào nghỉ ngơi uống hớp nước đỡ khát :

6925686081_b19f012a0f_z.jpg

Đã qua đây vài bận, nhưng lần này lại thấy khác khác, như có tí phượt trong người ấy.
 
Last edited:
6937789401_ef3a8097c5.jpg


Thỉnh thoảng, hẳn chúng ta cũng có "một buổi chiều không biết cất vào đâu", như nhà thơ đất Cảng Thi Hoàng. Có thể có lý do. Có thể không. Điều chắc chắn hơn cả, những buổi chiều như thế thật dài, sầu, và hoang hoải, nhất là khi bầu trời thì xám ngoét một màu, gà ngon rượu ngọt bạn hiền đều bỗng dưng biến đâu hết cả...
Những lúc như thế, tớ thích nghĩ về vài điều tươi vui. Chẳng hạn, cái chiều chạy xe dưới chân dãy Hoàng Liên Sơn, phét lác với anh lái xe rằng bọn mình là ba chị em, con nhà ông X bà Y ở Mù Cang Chải, chẳng may anh lái xe có thời buôn mật ong bán mít ở đó nên bọn mình bị lộ tẩy. Hay đêm đầu tiên ở xứ Mù, cứ ráo nhau, không uống đâu nhé, không uống đâu nhé, thế mà lúc nhìn lại thấy vỏ chai lăn lóc dưới chân, để rồi sáng hôm sau nhìn bát cháo lòng bằng kiểu chó thấy thóc, mồm miệng leo lẻo phân trần, tại rượu táo mèo... ngon quá. Còn đêm thứ hai, các bạn cho anh Phó chủ tịch huyện ngất ngây con gà tây theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, trong khi tớ chỉ ước gì có thể hóa thành cuốc để... lủi. Buổi trưa, khi 3 đứa lò dò vào cái quán ăn (hình như duy nhất) ở thị trấn, vừa kịp tọa mông, anh chủ mang ra ngay 2 chai không màu, tất nhiên có mùi có vị. "Chẳng cần biết em là ai, chẳng cần biết em từ đâu, hễ em đến là anh mang ra rượu". Hình như thế.
Những điều tươi vui như thế, nếu ngồi gạn lại cũng là nhiều...
Và mỗi lần nhìn bức ảnh này (chụp trên đường từ thị trấn Mù Cang Chải vào xã La Pán Tẩn), tớ lại nhớ vài dòng bác Cao Huy Thuần viết trong "Thấy Phật": "Không vội vã nên họ tự do. Và tự do là hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ đến từ bên trong".
 
Last edited:
Untitled by


Thỉnh thoảng, hẳn chúng ta cũng có "một buổi chiều không biết cất vào đâu", như nhà thơ đất Cảng Thi Hoàng. Có thể có lý do. Có thể không. Điều chắc chắn hơn cả, những buổi chiều như thế thật dài, sầu, và hoang hoải, nhất là khi bầu trời thì xám ngoét một màu, gà ngon rượu ngọt bạn hiền đều bỗng dưng biến đâu hết cả...
Những lúc như thế, tớ thích nghĩ về vài điều tươi vui. Chẳng hạn, cái chiều chạy xe dưới chân dãy Hoàng Liên Sơn, phét lác với anh lái xe rằng bọn mình là ba chị em, con nhà ông X bà Y ở Mù Cang Chải, chẳng may anh lái xe có thời buôn mật ong bán mít ở đó nên bọn mình bị lộ tẩy. Hay đêm đầu tiên ở xứ Mù, cứ ráo nhau, không uống đâu nhé, không uống đâu nhé, thế mà lúc nhìn lại thấy vỏ chai lăn lóc dưới chân, để rồi sáng hôm sau nhìn bát cháo lòng bằng kiểu chó thấy thóc, mồm miệng leo lẻo phân trần, tại rượu táo mèo... ngon quá. Còn đêm thứ hai, các bạn cho anh Phó chủ tịch huyện ngất ngây con gà tây theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, trong khi tớ chỉ ước gì có thể hóa thành cuốc để... lủi. Buổi trưa, khi 3 đứa lò dò vào cái quán ăn (hình như duy nhất) ở thị trấn, vừa kịp tọa mông, anh chủ mang ra ngay 2 chai không màu, tất nhiên có mùi có vị. "Chẳng cần biết em là ai, chẳng cần biết em từ đâu, hễ em đến là anh mang ra rượu". Hình như thế.
Những điều tươi vui như thế, nếu ngồi gạn lại cũng là nhiều...
Và mỗi lần nhìn bức ảnh này (chụp trên đường từ thị trấn Mù Cang Chải vào xã La Pán Tẩn), tớ lại nhớ vài dòng bác Cao Huy Thuần viết trong "Thấy Phật": "Không vội vã nên họ tự do. Và tự do là hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ đến từ bên trong".


Có những buổi chiều mùa hè, dạo bước trên những triền đê, ngắm hoàng hôn dưới ráng chiều, bên cánh đồng lúa xanh mướt, xa xa phía chân trời từng đàn chim đang sải cánh bay về tổ. Cảm giác bình yên lạ!
 
Lần đầu tiên đến Sa Pa là một ngày ẩm ướt và đầy sương mù, hình ảnh làm mình không thể rời mắt chính là hình ảnh những em bé vùng cao được mẹ, được chị địu trên lưng, có một điều mà mình rất ngạc nhiên đó là trẻ em ở đây đứa nào cũng mũm mĩm, nhìn rất đáng yêu
photos


photos


photos


photos
 
4962177181_1f2ba90b29.jpg


Theo tôi suốt đời cũng là những buổi chiều miền sơn cước, mùa đông phủ lên không gian cái lạnh tái tê đến nỗi người ta dễ cháy lên khát khao ngồi gần lại thậm chí một người rất xa lạ. Khoác balo leo lên chuyến tàu đêm rời Hà Nội, tôi đã tựa đầu vào bờ vai của chính mình, nhắm mắt, chăm chú lắng nghe những thanh âm vọng lên đều đặn từ đường ray.

Tôi đến thị trấn Bắc Hà vào một buổi sớm mai, lớp sương mỏng đang phai dần theo nắng mới. Tôi không biết miêu tả cái náo nhiệt, rực rỡ và trong trẻo của phiên chợ như thế nào để bạn hình dung ra được... Chỉ biết, nếu ở giữa đám đông ấy, bạn sẽ ngay lập tức thấy cuốn sách "Quẳng gánh lo đi mà vui sống" chỉ là thứ bỏ đi, nó thật sự chẳng có giá trị gì ở chốn này.

Nhưng đến buổi chiều, rất có thể bạn lại cần đến cuốn sách ấy, như tôi đã từng. Nắng tắt. Lạnh lẽo bủa vây. Thị trấn im ắng trở lại. Cái khoảng đất rất nhộn nhịp và tưởng như vô cùng chật chội ban sáng giờ trống hoang hoác. Tôi ngồi ở quán nước ven đường, xiết chặt chặt chén trà nóng trong tay, nhớ ơi là nhớ những nụ cười vô tư và ánh mắt không vướng chút bụi trần, lòng tự hỏi giờ họ đã về đến tổ ấm, hay ở một triền núi nào đó xa lắc lơ, những người phụ nữ vẫn đang nhẫn nại chờ chồng ra khỏi cơn say để cùng nhau trở về nhà. Dẫu thế nào, thì họ cũng có nhau! Thời khắc cái suy nghĩ ấy cháy lên cũng là lúc nỗi trống trải quay về tấn công tôi không chút thương tiếc mặc cho tôi chống trả quyết liệt thế nào. Thế đấy! Chúng ta chưa bao giờ là chủ một cái gì, kể cả cuộc đời, thân xác của chúng ta, bạn nhỉ? Ta muốn tóc cứ xanh, nó cứ bạc. Ta muốn ngủ, mắt lại không muốn nhắm...
 
6586712465_d5a88ccf86.jpg


Bức hình này chụp tại mảnh ruộng bậc thang gần chiếc cầu sắt dẫn vào Tả Van, Sapa, một sáng tháng 10.2011. Đôi vợ chồng trẻ đang cùng nhau gặt lúa. Họ có 2 đứa con. Đứa lớn ở nhà. Đứa nhỏ, một cậu nhóc mới 2 tháng tuổi, được mẹ địu trên lưng. Cả ba cùng ở ruộng từ sáng đến chiều. Thỉnh thoảng, bà mẹ trẻ dừng tay gặt, tháo tầng tầng lớp lớp những tấm vải quấn chặt quanh thân mình và đỡ cậu nhỏ từ lưng xuống cho nó bú... Nụ cười của bà mẹ trẻ, thêm một lần nữa cho thấy, ông nhà thơ R.Rozhdestvensky nói đúng quá thể: Con người nói chung không cần nhiều.

Con người nói chung không cần nhiều
R.Rozhdestvensky

Con người nói chung không cần nhiều:
Chỉ cần được tìm
Và tìm thấy

Bước đầu chỉ cần hai người
Một bạn
Một thù
Chỉ vậy!

Con người nói chung không cần nhiều:
Một con đường nhỏ bé
Một bà mẹ sống trên đời
Sống thật lâu
Lâu chừng có thể

Con người nói chung không cần nhiều:
Sự lặng im
sau cơn sấm sét
Một mảnh sương mù màu xanh
Một cuộc đời
Một cái chết

Anh ta cần một tờ báo mới in
Như nhân loại muôn hình muôn vẻ
Anh ta cần một hành tinh tí hon
Là trái đất chúng ta
Chỉ thế

Anh ta cần bay tới các vì sao
Cần ước mơ cả về siêu tốc độ
Điều ấy thực ra cũng ít thôi
Điều ấy suy cho cùng
Rất nhỏ!

Không huân chương, không huy chương rùm beng
Cũng không phải hết lời ca ngợi
Con người
Nói chung
Không cần nhiều
Chỉ cần có ai ở nhà
Đang đợi

Thái Bá Tân (dịch)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,311
Bài viết
1,175,022
Members
192,036
Latest member
imperiaglobalgate
Back
Top