1. Ngày mai, tôi sẽ về lại nơi này… Để tìm những buổi chiều đã ngập tràn nắng trong cuộc đời tôi, vẫn ở một miền quan tái.
Cái ngày ấy, chân tôi bước đi mà tưởng chẳng hề chạm đất. Như thể tôi thật giàu có và đủ đầy chẳng ai trên thế gian này sánh được. Thế giới dường như còn lại một thứ duy nhất. Và tự do. Không quá khứ cũng chẳng tương lai. Những ràng buộc ở thực tại trở nên vô hình. Không chỉ vì tôi đã có một bữa cơm ngon lành với rượu ngô, gà chạy bộ, cải xanh trồng trong vườn nhà... Không chỉ vì nồi nước tắm dậy mùi thơm từ những cây cỏ ở ngọn núi sau nhà... Không chỉ vì cái chân tình nồng ấm của anh chủ, chị chủ... Bạn hẳn đã biết rồi đấy, nên chắc tôi chẳng cần nói gì thêm!
2. Hôm qua, tôi đã nhờ nối lại được sợi dây chuyền bạc, tôi mua ở một làng nghề gần cố đô Luong Phrabang trong chuyến đi Lào cuối năm 2007. Cẩn thận luồn mặt dây hình chiếc ấm nhỏ xíu khắc cành hoa 4 cánh bé xinh, tôi thấy sợi dây vẫn hoàn hảo như nó đã từng. Không ai biết là nó có lần đã đứt, trong một dịp vô cùng đặc biệt, trừ tôi. Nhưng trong cuộc đời này, không phải cái gì khi đã đứt gãy cũng có thể nối lại như sợi dây chuyền bạc ấy. Nói cách khác, hầu hết những rạn nứt, đứt gãy trong cuộc đời chúng ta hệt những đứt gãy trong lòng đất, xảy ra trong điều kiện địa chất không ổn định và không bao giờ nối lại. Cơ bản vì lòng chúng ta không còn muốn!
3. Dẫu thế, chữ nghĩa không làm sao trùm phủ lên ngọn lửa nuối tiếc của tôi được. Nhưng tôi đang thấy lòng dịu lại... Và dù chưa thực sự chắc chắn về việc có đủ can đảm để vượt qua những khoảnh khắc mềm yếu hay không, thì tôi vẫn biết rõ rằng, bước tiếp là con đường duy nhất.
Hư vô
Quang Huy
Cái gì cũng có một thời
Bao nhiêu máu chảy trong lời vua ban
Cái gì rồi cũng tiêu tan
Bao nhiêu xương trắng nằm oan dưới mồ
Cái gì rồi cũng hư vô
Bao nhiêu tượng gỗ lên chùa ngồi chơi
Cái gì rồi cũng rụng rơi
Quả trên Vườn Cấm, hoa nơi Địa Đàng
Chỉ còn mãi với thời gian
Tình yêu tự thuở hồng hoang dại khờ
Gắng ngồi viết cạn bài thơ
Bài thơ rồi có hư vô như mình?