What's new

Mông Cổ - Không chỉ là thảo nguyên

Chuyến đi bắt đầu từ những thứ lỡ dở và câu chuyện vu vơ.
Ủ mưu đi Tây Tạng vào tháng 9 nhưng giang hồ của tớ lại đùng cái chuyển sang đi từ tháng 5, gia nhập đội khác thì bỗng dưng bọn Tung Của đòi nhóm phải đủ 4 người trong khi trưởng đoàn nhóm này bỗng dưng ko liên lạc gì, chỉ còn có 2 đứa.
Câu chuyện vu vơ của mấy chị em về cái tên mơ hồ Mông Cổ mà mới chỉ duy nhất một lần đọc bài viết của bác Tabalo. Cũng chẳng chắc khi đăng kí thế chân cậu em ko đi nữa trong đoàn vì thú thực tớ rất ngại đi với đoàn quá lạ nhất là hành trình dài và lâu khi đã quen thuộc cách đi với các giang hồ của mình. Nhưng tặc lưỡi cái âu cũng là cái liễn, những người đã chủ động đăng kí đi thì cũng đều phải có sự tìm hiểu và chuẩn bị rồi nên đỡ lăn tăn.
Thế rồi gặp, thế rồi chuẩn bị, thế rồi đi. Cho đến tận khi đứng giữa thảo nguyên, uống trà sữa và ăn thịt cừu. Cho đến tận những ngày gần cuối cùng của hành trình mấy đứa cạ cứng với nhau vẫn lẩm bẩm bảo chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi Mông Cổ, không hề có tí khái niệm về nơi này chứ đừng nói là đưa vào danh sách những điểm dự định muốn đi. Thế mà...thế đấy, he he, cứ dự với bị trước là bước cấm có qua. Cứ rụp với bụp cái là lại chốt hạ được, chẹp.
Và đấy cũng chính là lí do mà bọn tớ cứ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi biết rằng thông tin về Mông Cổ, đặc biệt về địa hình cảnh vật rất ít và không trọn vẹn. Mông Cổ không chỉ là thảo nguyên với những bầy cừu ;)


IMG_6517.jpg



IMG_6156.jpg



IMG_6518.jpg

Topic đã được gởi đăng bởi BDK, 15/3/2013

https://www.phuot.vn/content/1271-Mông-Cổ-Không-chỉ-là-thảo-nguyên
 
Last edited by a moderator:
@Tr4i000: Tớ chụp linh tinh, lúc là máy KTS bao diêm, lúc là 30D, lúc tí toáy tí phim :D

Ngày hôm sau là 1 ngày xả hơi thoải mái hết cỡ của bọn tớ. Ngày tự do.
Mỗi bạn đi 1 kiểu còn tớ với Nô Tì thì thấy: ồ, nắng tràn trề cảnh thơ mộng, sao phải ham hố đi đâu cho phiền. Thế là đôi bạn cùng tiến ủ mưu tận hưởng tại chỗ.
Đây, buổi sáng lộng lẫy dư lày

IMG_7299_zpsf5f6cca9.jpg

Màu xanh lung linh dư lày

IMG_7298_zps1b5cad9e.jpg

Đi đâu xa xôi tìm kiếm làm gì chứ nhỉ. Ngay những người khách du lịch của khu trại cũng lục tục kéo con cái ra bãi cỏ nằm phơi nắng và nô đùa. Vậy là cái độ lãng mạn có tí quá đà đẩy cao, hì hục kê ghế, tí tởn hái hoa dại, múc nước ở hồ vào cái cốc nhựa nhỏ, xong một lọ hoa tươi xinh xắn. Một ít hướng dương găm từ quê nhà, trà nóng, nhạc nhẽo véo von, sách giấy sách điện tử lôi ra, chân duỗi dài, người thõng thượt trên ghế sưởi nắng. Và buổi sáng loãng moạn bắt đầu

page30_zpsda9e64db.jpg


page31_zps57e3755d.jpg

Và cũng vì ý đồ nước chanh mà bọn tớ bị mất chai nước chanh với bao nhiêu công sức xin xỏ, pha chế, ngâm nga dưới hồ như tớ đã kể đấy, haizzzz:(
Hầu như tất cả những người đàn ông ở khu trại đều ngả mình xuống cỏ với sự mãn nguyện tận hưởng tuyệt đối. Cái cảm giác của Héc quyn ngả lưng xuống đất mẹ để tiếp thêm sức mạnh vậy. Bọn tớ thì chả tội gì không...bọn chen theo, oằn èo và trằn trèo. Nhưng thực tình chỉ dám nằm chỗ râm và đắp thêm áo khoác. Vì trời rất nắng, bọn tớ chỉ cần nằm ngoài nắng vài phút là rát cháy rồi, nhưng vào bóng râm thì lạnh ngay lập tức. Nhiệt độ chênh lệch giữa ngoài nắng và bóng râm rất lớn. Đấy là lí do các bạn nữ nên mang kem chống nắng vì đôi khi cái cảm giác của khí hậu lạnh làm những kẻ ở xứ nhiệt đới nhầm tưởng trời dịu nên chủ quan và bị cháy đen bất đắc kì tử ngay(NT). Bọn tớ dùng bài: nằm trong râm thò chân ra nắng, hê hê
 
Phát hiện ra là bạn Sbn chở củi về rừng vì Mông Cổ là nước chuyên trồng và xuất khẩu hạt hướng dương đấy.
 
Phát hiện ra là bạn Sbn chở củi về rừng vì Mông Cổ là nước chuyên trồng và xuất khẩu hạt hướng dương đấy.
Vậy sao hả bạn ? Tuy đọc sách báo thấy nói Mông cổ có làm nông nghiệp, mà đi một vòng 11 ngày suốt gần hai nghìn cây số, mình chỉ nhìn thấy dấu hiệu nông nghiệp đúng 2 lần : đó là một cánh đồng hoa cải vàng và một cánh đồng cỏ cho ngựa mà sbn đã post ở trên ấy. Đồ ăn thì tuyệt nhiên không có một cọng rau nào ngoài khoai tây và dưa cà rốt thái sợi (đồ hộp). Nên khi ra về mình cứ nghĩ, các bạn Mông cổ sướng thật, chẳng phải làm gì. Sáng ra thì vắt sữa dê uống, chăn dê thì nằm vểnh râu giữa thảo nguyên thổi sáo. Mùa đông tuy có khổ vì thời tiết khắc nghiệt nhưng « em cứ nằm trong lều, đốt củi sưởi, mổ vài chú dê, vài chú cừu …thế rồi cũng qua mùa đông, he he »
 
Phát hiện ra là bạn Sbn chở củi về rừng vì Mông Cổ là nước chuyên trồng và xuất khẩu hạt hướng dương đấy.

Troài, cái này hay à nha. Nếu thế thì chắc phải nhìn được cả cánh đồng hoa hướng dương bạt ngàn rực rỡ ấy nhỉ, chẹp. Sao vụ này không thấy các bạn làm du lịch cập nhật câu khách nhỉ. Bạn làm tớ tiếc rồi đấy, lại lục tìm mùa màng nông nghiệp của MC để có động lực ủ mưu(NT)(c)

Buổi trưa của ngày thứ 2 bọn tớ lại được Zolo dẫn lên 1 quán phía chênh vênh chân núi nhìn ra bến tàu ở khu cắm trại. Zolo nói quán này rẻ hơn quán hải cảng kia. Trên đường ra quán, 2 kẻ tự kỉ là tớ và Nô Tì vật nhau ra chụp ảnh ven hồ với thuyền cũ gỉ, những ban công nhà gỗ bị bỏ hoang như cảnh trong các thị trấn của miền tây hoang dã chỉ để hoàn thiện cái sự hưởng thụ lên cao phần phật. Oánh võng qua khu quầy lưu niệm sờ sẩm mân mê những thứ be bé bằng sừng và lông nhưng, chẹp, hơi trúc trắc nên đành ngắm cho biết. 2 đứa sà vào hàng cá, mắt sáng trưng và đầu "pưng" lóe lên kiểu bóng điện với viễn cảnh mang sản vật đặc biệt của hồ về cho bọn giang hồ và người thân. 2 đứa nghĩ đến cái cảnh mọi người bóc từng thớ thịt khô chắc mềm của cá để ăn, hít hà vị thơm ngọt đặc biệt rồi ngồi buôn chuyện rôm rả, chém gió ào ào thấy sao mà...lấp lánh. Thế là hì hục hoa tay múa chân mặc cả rồi chỉ trỏ chọn lọc. Có 1 anh cũng là du khách bản địa đến thấy mặt 2 đứa nghệt ra chỉ trỏ tay chân lao vào mặc cả giúp rồi xì xồ tiếng Anh hướng dẫn chọn cá với 2 bộ mặt có chữ NGƠ to tướng. Hả hê cám ơn rối rít rồi lại lẩm nhẩm cân đo đong đếm xem nên mua bao nhiêu, mang vác thế nào với sự nhiệt tình rất...tiểu nhân =)). Làm 2 bịch xách lên quán khi mọi người đang ăn uống, mặt có tí...vênh. Tớ thò cổ vào bếp hóng như mọi khi theo tinh thần "muốn ăn thì lăn vào bếp" nghĩa đơn giản nhất. Hóng thấy có cái cốc nước vàng óng , dưới đáy có một số quả nho nhỏ, tớ lại chỉ trỏ và nhờ Zolo phiên dịch. Nước nho nước nho, giời ạ, mong gì hơn. Gọi dõng dạc 2 tên 2 cốc, mọi người ào ào gọi theo. Tớ làm một đúp, cứ hở ra có gì liên quan đến hoa quả rau cỏ là phải tận dụng gấp. Đây là nước nho khô thôi nhé, kiểu thả nho khô vào nước ấm cho nó mềm và phai vị ra ấy. Nhưng mà thật, sau những ngày nước lọc rồi thi thoảng có tí trà, sau khi hụt mất chai nước chanh tươi thì đây cũng là sự an ủi đáng kể. Món cơm thịt bò hơi không đẹp mắt, nhưng người nông dân cứ cơm cho chắc dạ. Ngồi trên cao ngắm qua cửa sổ con Humer mà...chẹp...thèm

page35_zps6ac59337.jpg

P/s: tớ update ít hình ảnh Mông Cổ mùa đông hóng hớt được. Mọi người xem link dưới đây nhé, những bức ảnh tớ rất thích vì sự truyền tải thông điệp tuyệt vời(wait)(wait)

http://www.boston.com/bigpicture/2012/12/mongolias_nomads.html
 
Có tổng cộng là 5 thành viên mua cá làm quà, sơ sơ mỗi người chừng 15-20 con với 2 loại giá 1500 và 2000 Tugruk. Ai cũng hăm hở và hí hửng nâng niu túi cá được quấn gói cẩn thận với hi vọng tràn trề. Tuy nhiên cái đoạn trường của việc nâng niu các em cá này nó gian nan hơn cả Truyện Kiều ấy. Tớ thật, tiếc cứ gọi là dấm dứt luôn. Nhưng đoạn ấy tớ khóc lóc sau. Giờ thì túc tiệp cuộc hành trình với một ngày nắng vàng óng.
Chiều hôm ấy bọn tớ quay ra và nghỉ chân ở thành phố mà bọn tớ dừng lại sửa xe và có 2 đứa phát hiện ra món kem tuyệt ngon ấy. Tuy nhiên như đã trình bày thì các khách sạn phía trong thành phố rất đắt hoặc hết phòng. Cuối cùng bọn tớ oánh xe quá tay ra vùng, tớ nghĩ là vùng ven đô kiểu Gia Lâm của nhà mình và tìm được một khách sạn mới hoàn thiện, phòng ốc sạch sẽ, đệm dầy, dưới tầng 1 lại có quán ăn có cả phòng chung rộng lẫn các phòng nhỏ riêng. Nói thật thì nhìn các phòng nhỏ riêng tớ có tí tưởng tưởng ra một số thứ không mấy lành mạnh lắm. Tuy nhiên giá cả hợp lý, sự sạch sẽ của khách sạn đủ làm hài lòng bọn tớ. Đây là khách sạn bọn tớ ở, đứng một mình cạnh đường đi

P1030006_zpsceca8004.jpg

Có một khoảng sân lát gỗ rất rộng rãi phía trước các phòng nghỉ nhìn ra đường với các khu nhà được bao bởi hàng rào gỗ khá thơ mộng

IMG_7323_zps0bf4482e.jpg

Tuy nhiên ở khách sạn này chỉ có 2 phòng vệ sinh dùng chung nhưng vẫn còn chưa hoàn thiện nên các thứ hơi lủng củng đặc biệt là chuyện nước non. Các bạn là cứ phải chấp nhận nhé, có chỗ ngả lưng xoải mái là ưng lắm rồi. Tuy nhiên là đồ ăn ở đây làm khá ngon nhờ sự chế biến có phần đầu tư một tí so với các quán bình dân bọn tớ vào ven đường. Hạ cánh từ thiên đường Khuvsgul xuống hạ giới này thì kể cũng đỡ sốc. Nào thì thịt và thịt

page36_zps79cec299.jpg

Các món bò khoai tây rán, bò trứng rán được để trong những chảo gang nhỏ y chang suất mỳ bít tết Hòa Mã hay Phúc ở Yết Kiêu, gần gũi quá đi. Món còn lại là món có nhiều rau nhất và cơm thì vẫn 2 viên be bé. Bọn tớ phải gọi thêm cơm riêng ở ngoài, phụ thêm mắm tép chưng thịt mang đi và dưa chuột bao tử đóng lọ có chuẩn bị sẵn. Một bữa sung túc hợp khẩu vị.
 
Last edited:
Trên tường của nhà hàng phía tầng 1 khách sạn có treo một cây đàn với đầu cần đàn là hình đầu ngựa rất sống động. Đây chính là Mã đầu cầm (tiếng Anh: Matouqin / horse-headed fiddle), tiếng Mông Cổ: Morin khuur) là một nhạc cụ truyền thống đầy chất thơ của người Mông Cổ.

page37_zps2fbeb24f.jpg

Âm nhạc truyền thống của các Khuur Morin nổi bật trong nền văn hóa du mục Mông Cổ hơn bảy thế kỷ qua. Nó đã được công bố một kiệt tác của UNESCO: Di sản văn hóa truyền khẩu và phi vật thể của nhân loại vào năm 2003 và được chỉ định là một di sản phi vật thể theo Công ước về Bảo vệ Di sản văn hóa phi vật thể. Một kế hoạch hành động để bảo vệ kiến ​​thức văn hóa và âm nhạc kết hợp với Khuur Morin đã được xây dựng. Để thực hiện kế hoạch hành động, Chính phủ Mông Cổ, với sự hỗ trợ tài chính từ Chính phủ Nhật Bản và được hỗ trợ bởi UNESCO đã thực hiện một dự án mang tên "Thực hiện Kế hoạch Hành động Quốc gia về Bảo vệ âm nhạc truyền thống Khuur Morin của Mông Cổ, một kiệt tác của UNESCO Di sản văn hóa truyền miệng và phi vật thể của nhân loại "trong giai đoạn 2004-2007.


Người Mông Cổ xưa là một dân tộc du mục, sống trong những chiếc lều tròn gọi là “yourte” và rong ruổi vó ngựa trên khắp các thảo nguyên bao la. Loài ngựa gắn bó với họ như hình với bóng, góp phần đưa Mông Cổ trở thành một đạo quân bách chiến bách thắng từ năm 1206 thời Gengis Khan (Thành Cát Tư Hãn) và mở rộng lãnh thổ của mình từ Á sang Âu.

Âm thanh của Mã đầu cầm khá lạ, cảm tưởng như nó pha trộn giữa đàn Nhị và đàn Vĩ cầm, hơi não nề, da diết mà lại rất phóng khoáng, mênh mang như tâm hồn dân du mục vùng thảo nguyên bát ngát.

Mã đầu cầm còn là một nhạc cụ có nhiều giai thoại. Bác Trần Văn Khê có nói: “Các bạn có dịp đến Mông Cổ, trong một buổi trình bày văn nghệ, thế nào bạn cũng nghe những bài trường ca urtiin duu, có tiếng đàn trầm hơn đàn gáo (ngoài Bắc gọi là đàn hồ), tương tợ như đàn violoncello của phương Tây – phụ hoạ. Đó là đàn “morin-khuur” (đọc là “mô rin khua”, morin là con ngựa, khuur là cây đàn, viết theo chữ Hán đọc là “Mã đầu cầm” 马头琴 – nghĩa là cây đàn có hình đầu con ngựa).

Đàn thuộc loại nhạc khí có cung kéo trên hai sợi dây trước kia bằng lông đuôi ngựa, ngày nay bằng ni-lông. Thùng đàn bằng gỗ, hình thang, cần dài, đầu cần chạm hình đầu con ngựa. Vì vậy đàn mang tên là “Mã đầu cầm”.

Và bác kể lại một câu chuyện rất hay và…lãng mạn về Mã đầu cầm là:

Ngày xửa ngày xưa, trên Thiên đình có 28 vì sao, gọi là Nhị thập bát tú. Đêm đêm, thường xuống phàm trần, dưới dạng 28 tướng kim giáp, kim bào, cưỡi ngựa chạy rong chơi, ngắm xem phong cảnh, xuyên qua đồng rộng, lên đỉnh núi cao, khi hưởng gió mát trăng thanh, khi nếm rượu bên bờ suối. Nhưng luôn luôn phải nhớ, khi nghe gà gáy canh ba thì phải trở về trời, trước khi vừng ô ló dạng. Nếu không kịp, cửa trời sẽ đóng và phải bị đọa mãi mãi dưới trần.

Vị tướng lãnh của 28 vì sao, nhờ có con Thiên lý mã, chớp mắt chạy xa ngàn dặm, nên trời vừa nhá nhem tối đã đến hồng trần, và có thể nấn ná đến khi gà gáy canh năm trở về trời cũng kịp. Đến sớm về muộn nhờ con Thiên lý mã, chàng có đủ thời gian gặp một nàng thôn nữ, và đã cùng nàng trao đá đổi vàng. Đêm đêm, người thiếu nữ đợi chờ người yêu…

Khi màn đêm buông xuống, nghe tiếng vó ngựa, người tình đã hiện ra trước cửa lều . Nàng không còn cảnh cô phòng chiếc bóng, có bạn vàng để pha trà đối ẩm, ngâm thơ xướng hoạ.

Một đêm, tò mò nàng hỏi:

– Chàng từ đâu đến?
– Ta đến tự Thiên đình.
– Rồi mỗi sáng chàng đi về đâu?
– Ta trở về thượng giới.

Nghe qua, nàng bán tín bán nghi. Lén chàng, nàng chuẩn bị một con tuấn mã. Khi chàng từ giã nàng, leo lên lưng ngựa, nàng cũng giục con tuấn mã chạy theo để xem chàng đi về đâu.

Nhưng làm sao một con tuấn mã ở hạ giới theo kịp con Thiên lý mã chốn Thiên đình?

Trong nháy mắt chàng đã khuất dạng và nàng trở về lều đợi chàng đến hôm sau.

Nàng băn khoăn tự hỏi: “Con Thiên lý mã của chàng trông gầy còm, mà sao có sức chạy như bay?”.

Đêm nay, khi chàng say giấc điệp, nàng lén ra ngoài lều đến cạnh Thiên lý mã… “À thảo nào! Như vầy mà chẳng chạy mau sao được!”. Thì ra phía sau mỗi chân ngựa có một cặp cánh nhỏ.

Đã bao lần, nàng năn nỉ chàng ở lại với nàng, mà chàng chỉ vuốt má nàng và nói: “Công việc của ta rất nhiều trên Thiên đình, ta không thể bỏ cả để ở lại dưới trần. Mỗi đêm, chúng ta được gặp nhau như vầy đã là hạnh phúc lắm rồi!”.

Vì quá yêu chàng, nàng nghĩ rằng: “Nếu không có cặp cánh, ngựa thần không thể đưa chàng về trời. Nàng sẽ giữ chàng ở mãi cạnh bên nàng”. Không nghĩ thêm xa xôi chi nữa, nàng lấy dao cắt cả 4 cặp cánh nhỏ.

Chàng đâu có ngờ chuyện chi đã xảy ra lúc chàng đang an giấc nồng. Đến sáng, như thường lệ, khi gà gáy canh năm, chàng từ giã nàng và lên ngựa để về trời.

Nhưng… sao lạ quá? Hôm nay, Thiên lý mã không còn vượt qua ngàn dặm trong nháy mắt. Mặc dầu đã cố hết sức phi mau, nhưng đường về Thiên đình thấy còn diệu viễn, và chân trời đã bắt đầu “thoa son thắm” rồi!

Chàng vuốt lưng Thiên lý mã và hỏi: “Tuấn mã ơi! Sao hôm nay, ngươi không còn sức phi mau như gió? Cố gắng lên đi! Ngươi có thấy vừng ô sắp ló dạng rồi chưa? Khi “đêm biếc sẽ tàn, vừng hồng sẽ tắm nắng chân mây xa” thì chúng ta sẽ không thể đến kịp trước khi cửa trời khép kín. Mau đi tuấn mã!!! Cố gắng thêm đi! Cố gắng thêm nữa đi!…”.

Thiên lý mã đã đem hết tàn lực phi mau phi mau… Nhưng mặt trời đã lên. Nắng vàng đã chiếu! Người ngựa rơi trên bãi sa mạc!!! Chàng ôm Thiên lý mã vào lòng, lấy áo lau mồ hôi đầm đìa trên thân ngựa quí.

Thiên lý mã kiệt sức, nhìn chàng bằng đôi mắt u buồn, rồi khép hẳn mắt lại, trút hơi thở cuối cùng trên cánh tay chàng.

Chàng khóc lớn và kêu to: “Thiên lý mã ôi! Thiên lý mã…..ôi!” Vừa khóc chàng vừa nhìn lên trời, trời xa vòi vọi. Nhìn sa mạc, cát trắng trùng trùng! Người yêu ơi! Giờ nầy nàng ở nơi nao?

Chàng khóc Thiên lý mã, ôm đầu ngựa vào lòng. Khi giọt lệ của chàng rơi trên mình ngựa, ngựa biến thành đàn. Đầu ngựa thành đầu đàn. Đuôi ngựa thành dây đàn. Lấy lông đuôi làm bả cung kéo lên dây đàn phát ra những tiếng kêu thương.

Từ ấy đến giờ, Mã đầu cầm đã vượt thời gian, được cha truyền con nối, đến nay thanh niên Mông Cổ còn biết đàn Morinkhuur. Nhưng mỗi khi tiếng đàn cất lên phụ hoạ cho những bài trường ca “urtiin duu”, ai có thể dằn lòng xúc động khi nghe tiếng đàn ai oán hòa theo giọng hát như khóc như than?”

Có một truyền thuyết khác được tóm tắt lại là:

Một người chăn cừu tên là Kuku Namjil nhận được món quà của một con ngựa có cánh huyền diệu, ông sẽ gặp gỡ ngựa vào ban đêm và được bay đi gặp người yêu quý của mình. Một người phụ nữ ghen tuông đã lén cắt những cánh nhỏ của ngựa, làm cho ngựa rơi xuống và chết. Người mục tử đau buồn đã làm một cây Mã đầu cầm xương chú ngựa bị cắt cánh, và sử dụng nó để tấu lên những ca khúc cảm động về con ngựa của mình.

Mọi người nghe giai điệu của Mã đầu cầm và ngắm nghía phong cảnh nhé


P/s: Tớ ko biết up cái clip này lên dư lào, hic
 
Last edited:
Khi bọn tớ tìm được khách sạn ở đây thì hoàng hôn buông xuống khu dân cư với nắng mật ong và trời ngăn ngắt thế này đây. Ảnh chụp lúc 20h10 nhá

IMG_7314_zpsbcd5ff03.jpg

Tớ có tí ham hố nhưng không dám đi sâu vì chó cứ sủa ngậu xị, hic, có tí hèn, chẹp

IMG_7308_zpsc09cf6f4.jpg

Nhà có số và đường có tên đầy đủ nhưng đúng là cho tớ thì tớ cũng nghệt mặt ra mà chả biết vẽ chữ với ghép chữ dư lào để tìm. Lốp ô tô được dùng như để oánh dấu lãnh thổ và ngăn xe cũng như gia súc chạy lung tung. Và lại túc tiệp kem súc cù là với vỏ giòn béo ngậy, kem bên trong mềm xốp, êm êm được bọn tớ lao bổ vào nhặt nhạnh ăn như mất trí khi được giao nhiệm vụ mua đồ. Lần này Thúi đã được cho gia nhập hội cá lẻ, hê hê

page38_zps5df1e8ec.jpg

Sáng sớm tớ tranh thủ đảo 1 vòng khi mọi ng còn chưa dậy và mất thời gian xếp hàng đợi nhau ở cái nhà vệ sinh chung, hia hia.

IMG_7325_zps7430655a.jpg

Cây xăng gần đấy, cách tầm 15 phút đường chim đi bộ. Bọn tớ chạy xăng 92 ná, giá khi ở khu dân cư đông đúc đấy

IMG_7332_zps6b2c9819.jpg

Nhà văn hóa với mái vòm màu xanh dương cơ bản, tưởng của các đô vật với tư thế chào và chuẩn bị chiến đấu. Tớ nhìn thấy 1 nhóm các em tập trung ở trước cửa nhà văn hóa để chuẩn bị đi đâu xa thì phải, y chang như giang hồ nhà mình tụ tập tại điểm hẹn trước lúc lên đường

IMG_7336_zps16fb6bf3.jpg

Tí hoa cỏ sớm mai cho đỡ nhàm nhá

IMG_7345_zps3345f702.jpg
 
Last edited:
Kiểu này mà có dịp đi Mông Cổ chắc phải thủ theo vài kg rau củ sấy khô (cải khô, su hào khô). Lúc mình đi tâph huân ở xứ Phù Tang rau quả thì không thiếu nhưng ăn hạn chế vì nó đắt và kết quả của 1 tháng ít ăn rau thì bạn chủ topic biết và đồng cảm rồi nhỉ. Bật mí là mình cũng có quan tâm giống bạn khi đi công tác và du lịch- Chợ của nơi mình đến và Phòng tắm nơi mình ở - đặc biệt là cái này hehehehehe :)
 
@Claymore: Đồng cảm đồng cảm(beer).

Bạn có biết thay vì câu chào hỏi lịch sự hàng ngày bọn tớ thường hỏi nhau câu gì không. Đấy là sau khi nhìn mặt rồi thẽ thọt với sự quan tâm chân thành hỏi luôn "Có ra sản phẩm không" =))=)). Nói chung một vài bạn thì tế nhị, nghe thế có vẻ nhăn mặt chứ bọn tớ xác định tinh thần bờ bụi và triệt để nên đấy là những thứ rất tầm thường nhưng cực kỳ quan trọng, ảnh hưởng lớn đến sức khỏe và tâm lý tận hưởng luôn chứ đùa đâu. Mà đi với nhau chừng ấy ngày, những chuyện đấy nó là tự nhiên và thiết thực vô cùng, tớ thì thiết nghĩ chả giữ giá làm nộm, he he
Của đáng tội tớ nông dân chính hiệu, mắt to hơn mồm nên quán triệt câu các cụ dạy "có thực mới vực được đạo". Vì thế rất quan tâm đến ẩm thực. Mà ẩm thực cũng là một phần của hành trình đấy chứ nhờ. Nó thể hiện văn hóa và đời sống một cách rất rõ nét chứ không dễ bị lai tạp như kiến trúc hay một số dịch vụ khác. Thế nên cứ phải lao vào nhìn ngó săm soi trình bày khi có hiện vật mới mong được ăn uống tử tế và thoải mái. Vụ phần hậu thì rũy nhiên, là nơi mà thư giãn tự do nhất còn gì, hia hia:D
 
Last edited:
Sáng sớm hôm sau cả bọn ngồi xoạc chân ở cái khoảng sảnh trống trước mặt phòng nghỉ, mỗi đứa 1 bát cơm trắng được đặt trước với khách sạn, xới vào lô bát giấy mang theo ăn với mắm tép chưng thịt, tương ớt và dưa chuột bao tử còn lại. Bữa sáng an toàn và đủ chất, cơm thì cứ đếm bát trả tiền (hình như 2-3000/bát Tugruk). Có đệm thêm ít bánh mỳ gối và mứt cho các thanh niên đang tuổi ăn :D. Rồi tiếp tục hành trình trong nắng trong.

Đường chúng ta đi

IMG_7362_zpsbeb0dfb9.jpg

Trên cao vút tung cánh đại bàng

IMG_7381_zps1801a013.jpg

Bên cạnh bóng nước lung linh

IMG_7355_zps56013407.jpg

Dưới đất hoa cỏ ngập tràn

IMG_7388_zpsb7561f1e.jpg

Ngựa sắt thong dong chờ sẵn

IMG_7398_zpsfd84a76c.jpg

Ngựa cỏ lững lờ thả dáng ngoái đầu "Chú nhìn giè anh"

IMG_7407_zps7ee08a84.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,132
Members
192,380
Latest member
camhuong007
Back
Top