Day 2: ngày vào thác (hay còn gọi là ngày hành xác)
)
Cho tới khi hỏi đường một người dân đi đường tui mới biết đường vô thác 7 tầng không hề giống như tui nghĩ. Vì ỷ y nên tui đã không hỏi kỹ sư thầy, trong đầu tui đường đi vẫn là từ thiền viện chạy thẳng vô, hết đường nhựa sẽ tới đường đất, băng rừng vào tới trạm kiểm lâm, tới trạm kiểm lâm mới cần có người chỉ đường vô thác. Đâu có dè con đường nhựa đó chính là tỉnh lộ nối Daksong với quốc lộ 27 - Quảng Sơn, một con đường phát triển du lịch nối Nậm Nung xanh với thành phố ngàn hoa - Dalat.
Ngay những giây phút đầu tiên tụi tui đã phải đối mặt với con dốc đất đỏ ngầu áng ngay trước mặt. Chiếc cào cào xung phong chạy lên trước, tới giữa dốc bỗng khựng lại, bánh xe sau cứ xoạc ngang, xoay vòng. Tui và 1 xe nữa ào lên vượt dốc, cũng không đến nỗi khó khăn, nguyên do chiếc cào cào không đi được là vì khối lượng đồ buộc phía yên sau nặng quá. Lần lượt từng xe từng xe nối đuôi nhau vượt dốc, ôm hì hụi leo dốc bằng chân, xế ì ạch gồng mình lái chiếc xe vượt qua đoạn đường dốc trơn nhão. Lên hết dốc, đến đoạn ngã ba nghĩ ngơi (dù mới đi có cái dốc đầu tiên) một vài tiếng thở dài buông ra, ai đó đã thất vọng não nề vì xe mình chưa mua xích quấn bánh..
Rồi cũng lên đường, tui lúc này rất hồi hộp, tình hình không phải ai cũng sung như tui, như Joe Wang hay vài đồng đội 722 chuyến trước. Theo như lời sư thầy thì rẻ vào con đường đất đỏ phải thấy cánh rừng cao su 2 bên mới đúng đường vào thác, lúc nãy tui cũng hỏi rất kỹ càng 1 bé gái đồng bào đường vô, bé chỉ rất rõ ràng đường này, đường này. Mà giờ cao su không thấy đâu, chỉ thấy cánh rừng thông tái sinh phủ xanh. Lỡ cất công chạy vô mà không đúng đường chắc chủ thớt - tui được lôi ra xử bắn.
Rồi đi, đi với tốc độ rùa đi dù đường không hề khó. Tui, lúc này với một chút ngoan cố cứ nghĩ kệ, cứ đi, không phải đường vô thác thì cũng là con đường ta chưa từng đi tới. Phượt là gì, phượt cũng là những giây phút lạc đường, sai hướng, phượt thì phải chấp nhận những rủi ro phát sinh trên đường đi, quan trọng là chúng ta cùng đi và cùng vượt qua Thì, ta....đi.
Hên quá! Gặp được 1 xe chạy vô, hỏi han xong mới thấy nhẹ hẫng người, anh nói cũng trên đường vô trạm kiểm lâm, thế là cả nhóm gặp may tình cờ có người dẫn đường vô thác. Nhưng anh cứ nhìn xe nào thì vẫn câu nói không có xích không đi nỗi đâu, đường lầy kinh khủng lắm, xe này, rồi xe này vầy, vầy thì sao mà đi nỗi...!!
Quả nhiên con đường đúng là kinh khủng, khi vướng vũng lầy đấu tiên, trừ 3 xe đầu tiên cố gắng đưa xe thoát ra, tất cả xe còn lại quay đầu chuyển hướng xuyên rừng vào thác. Bắt đầu từ đoạn này thì ôm hoàn toàn đi bộ, xe thì toàn để số 1 mà chạy. Cả đoàn đi với tốc độ còn thua đi bộ, cứ hết chạy trong rừng rồi lại ra ven rừng, ì ạch lôi, kéo, lết chiếc xe qua những đoạn đường sình. Tui, lúc này còn có thêm ý nghĩ đi kiểu vầy thì lúc ra sao biết đường mà ra?? Mục tiêu thác 7 tầng chính thức dừng lại ở đây, con đường phía trước là cố sức chạy tới trạm kiểm lâm, dừng, nghỉ ăn trưa rồi quày trở ra. Thác 7 tầng đành phải hẹn vào dịp khác..
Bữa ăn trưa ấy chắc sẽ nhớ mãi, ai cũng sình đất bê bết đầy mình, cái sân trước trạm kiểm lâm bỗng 1 hôm rộn ràng vì đám người chăn êm nệm ấm không muốn, muốn mò vô đây lội sình, hành xác. Cơm trắng sáng nay được mấy ni sư nấu cho mang theo, tôm, thịt, chả má mì BBO chuẩn bị sẳn ở nhà, chúng tôi cứ thế lần lượt từng người lấy cơm, gắp đồ ăn vừa ăn vừa cười nói về quãng đường kinh khủng khiếp vừa qua. Lúc này nắng đã lên cao và con đường trở ra vẫn còn là một sự đánh đố..