(tiếp)
Sáng sớm hôm sau, mặt trời đốt mí mắt từ lúc 7h sáng nhưng chúng tôi gục như sậy đến tận 9h. Biển ngay đó, xanh mát, cát trắng phẳng lì. Những quán bar trên bờ bầy những chiếc ghế êm ái dưới những hàng ô xanh đỏ. Sâu vào bên trong bạn có thể tìm thấy một chỗ ngồi thỏai mái ăn bữa sáng thịnh soạn với giá 3$ và dành cả ngày để ùa vào làn nước trong xanh mát lạnh. Cả một bờ biển hạnh phúc và thư thả...Chúgn tôi bơi, ngủ, ăn uống... cho đến khi hoàn toàn thỏa mãn thì lên đường về. Hẹn lần sau sẽ dầm dề ở Sihanouk vậy.
Thế là lại buộc đồ và lại lái. 2h chiều, mặt đường chan nắng, chiếc 250cc phóng rì rì 80km/h. Cả hai đứa đều đang cao hứng quay về PNP để mua sắm vớt vát buổi chợ cuối ngày. Xăng đầy trong bình và sức khỏe sung mãn, tuởng chừng ko gì ngăn được chúng tôi về với PNP chậm hơn 5'... Hai bên đường cảnh vật rực rỡ hơn bao giờ hết, chung tôi đi xuôi gió, mặt trời và biển chúng tôi để cả lại ở sau lưng rồi, cả những lo lắng cũng vậy, mọi thứ đã ở phía sau. Nhân lúc vô cùng cao hứng thì chiếc 250cc chợt lạng đi, người đồng hành hơi giảm tốc, vừa được 3' thì xe đang ở tốc độ cao chợt xèo xèo... chiếc lốp sau xịt lét. May mà người đồng hành của tớ là siuper man, he he, nên anh í xử lí tình huống ko chê vào đâu được, bọn tớ vẫn tấp đc vào lề đường an toàn, xuống xe thì thấy lốp vành nóng rực như bốc cháy, Thôi xong... không thể ngờ được những chuyện bất ngờ luôn sẵn sàng rình rập trên xa lộ thế này....
Sau màn phán đoán tình hình và chửi thề um xùm tỏi, anh siuper man quyết định là 2 đứa sẽ cong đít lên đẩy xe tìm chỗ sửa, nhưng than ôi, giữa một Châu Phi rực lửa và miên man núi đồi cộng với cỏ lau hóa vàng thế này, liệu tìm đâu ra ai có thể sửa 1 cái cào cào 250? từ 3h đến 4h chúng tôi gần như ko đưa ra được quyết sách gì ngoài việc đứng đường và giơ ngón tay cái lên như 2 đứa rồ... Những chiếc xe chạy rào rào qua, lãnh cảm... mà 80% xe trên đường là Lexus liệu bọn Lexus thì giúp gì được 2 đứa phượt và 1 con cào cào to tổ chảng gần 100kg? Hơn170km đường còn lại biết tính sao.
Suýt nữa thì 2 đứa tìm rao rựa để bổ em cào cào ra làm đôi vác về thì may sao gặp đc con 16 chỗ nát như tổ đỉa dừng lại. Em 16 chỗ ở Cam được chế tạo với 1 cái xương cá bằng gỗ thòi ra từ cửa sau. Cái xương cá này có thể thòi ra thụt vào và buộc đủ thứ lên, từ hàng hóa xô chậu, vỉ ruồi đến...CÀO CÀO...
Thế là em Degree được 5 thằng đàn ông xách lên đuôi xe chằng buộc lại, cái gía được ra ngắn gọn 40$ cho 2 người và 1 xe, bựa ơi, giàng ơi... bạn lái xe nghĩ chúng con là ai cơ chứ, 2 đại gia trốn sự giàu có bằng cách đi phượt chăc?!!! Không có tiền anh ơi, 20$ nhé, mặc cả qua lại qua lại rồi cuối cùng là OK 20$... Chúng tôi xách mũ bảo hiểm chui vào xe. Gió lồng lộng, chiếc xe đò lồng lên như điên, lao vun vút về phía trước. Cười khành khạch chúng tôi dựa vào nhau, gió thổi tung hết mệt mỏi, em cào cào lúc lỉu sau xe...Đến tận lúc ấy bọn tôi mới tin là mình sẽ về được Pnôm Pênh, còn xử lí em cào cào thế nào thì cứ để đấy đã. Bây giờ phải tranh thủ ngủ 1 giấc.... Và ngủ....
Về đến PNP thì trời đã xẩm tối, Xe đổ người xuống ở Psar Thermey. Chúng tôi quyết sách nhanh gọn 1 thằng phi cào cào, thằng kia đi xe ôm., 2 thằng về gần chỗ thuê xe thì phi xe vào trả xe. Giả như ko có gì xảy ra. Giá thuê xe được ngã nhanh gọn cho 2 ngày, 10$, chúng tôi thi nhau nhảy vào mồm bà cho thuê xe để chửi rủa con xe già nua... rồi sau đó 2 đứa ra cửa, nhìn nhau, ù té.... chạy
Nó mà phát hiện ra cái xăm cà que, đứt lồi rốn cả van thì nó chả chém 2 đứa thêm 10$ là ít. Chạy thôi anh em ơi.... và xì xụp chạy... chui nhủi ở Pnôm Pênh run rẩy sợ bị trả thù. Siuper man chỉ sợ ra đến cửa khẩu thấy nó cầm dao chờ sẵn.... Thành ra đêm ấy chúng tôi phải ra Odersay mà ăn mỗi đứa đến 3 quả trứng vịt lộn và uống 1 chai bia thật to cho đỡ sợ,
Ôi mẹ ơi... thật hồi hộp và ghê rợn
Campuchia mùa khô!!!