Tàu shinkansen chạy khoảng 1 tiếng thì tới được ga Utsunomiya, tôi phải chuyển qua tàu khác để đi Nikko. Tôi đến ga NIkko khoảng tầm 3 giờ chiều, như thường lệ, cũng ra quầy thông tin tìm bản đồ. Ga Nikko yên tĩnh hơn ga Kawaguchiko, chắc là vì gần đó có ga Tobu Nikko chia tải bớt.
Từ ga Nikko tôi đi bộ về guesthouse Sumica. Tôi ở phòng dorm 2900 Yen/đêm . Nhà nghỉ này nằm trên con đường chính trước mặt 2 nhà ga, chỉ đi bộ khoảng 2 phút là tới. Đây là 1 căn nhà nhỏ, bằng gỗ, là 1 trong những chỗ ở tôi thấy thú vị nhất trong hành trình mình. Tôi đến nhà nghỉ vẫn chưa tới giờ checkin , thấy cửa đóng. Dạng cửa kéo, tôi đang đi qua đi lại, suy nghĩ có nên mở hay không thì thấy người trong nhà mở cửa ra, là chị chủ nhà nghỉ. Chị là người hiền lành , nói tiếng Anh tương đối thôi , nhưng rất nhiêt tình. Chị hướng dẫn tôi qua nhà ga Tobu Nikko để mua vé bus. Ờ nhà , tôi có tra thông tin trướvề việc đi bus ở Nikko . Có nhiều tuyến xe buýt ở Nikko, mọi người thường mua 2 loại vé phổ biến là vé 1 ngày hoặc 2 ngày, tuỳ theo giới hạn tuyến xa nhất mà giá khác nhau Tôi đi qua nhà ga Tobu Nikko, chọn mua vé đi 2 ngày , tuyến có thể đi xa tới hồ Yumoto luôn, giá 3000 Yen. Chị nhân viên chỉ tôi cách đọcc sơ đồ tuyến xe, chị nói không tốt lắm, nhưng nói chậm nên vẫn nghe được. Tôi ra trạm số 2 trước cửa nhà ga để chờ xe . Tôi sẽ đi đến trạm gần hồ Chuzenji , từ ga đến đó khoảng 45 phút. Chuyến gần nhất là 3 giờ 30 , xe số 3 , tôi sẽ đến hồ Chuzenji khoảng tầm 4h hơn. Tôi nghĩ vẫn kịp chụp hình hoàng hôn trên hồ, như lời gợi ý của chị chủ nhà nghỉ. Trong lúc chờ xe, tôi gặp một ông bác lớn tuổi đứng chờ chung. Bác thấy tôi lơ ngơ nhìn bảng tuyến xe , thì hỏi thăm. Tôi ngạc nhiên khi nghe bác nói tiếng Anh khá tốt, lưu loát và rõ. Bất ngờ hơn khi bác nói đã từng đến Việt Nam, Hồ Chí Minh city. Tôi nói với bác đó quê tôi . Tôi tưởng bác đi du lịch ở Việt Nam , bác nói đến Việt Nam làm ăn, nhưng giờ lớn tuổi rồi, không làm được nữa. Bác không ở Nikko, ở Tokyo lên đây thăm mẹ. Mẹ bác 93 tuổi rồi. Định hỏi chuyện thì bác phải lên xe, còn nhắc tôi là chờ chuyến sau 5 phút nữa . Nghĩ cũng vui khi gặp được người biết về Việt Nam.
Từ ga đến hồ, đi qua nhiều trạm, có chạy ngang khu di tích gần đền Toshogu , tấp nập du khách. Tôi dự định sáng mai sẽ đi chỗ này. Đường lên đến hồ là đường đèo, giống kiểu đường đèo lên Đà Lạt, chỉ có khác là hai bên đồi núi lá đỏ nhiều . Trước khi đi 1 tuần , tôi có theo dõi japan-guide, thì thấy Nikko đầy lá đỏ . Nên tuần này, nhiều cây đã chuyển qua màu nâu, nhưng cũng may màu đỏ cũng còn kha khá, nên nhìn vẫn đẹp.
Đến hồ thì thấy không còn chút nắng nào nữa. Hơi thất vọng vì tôi biết trời sẽ tối nhanh thôi. Tôi tranh thủ lúc còn sáng đi dạo lòng vòng và chụp hình dọc bờ hồ. Cảnh đẹp, mà buồn, khá vắng người. Gió lại thổi , lạnh teo. tôi lại phải kéo nón áo khoác trùm lên đầu. Đi một đoạn khoàng tầm 1 cây số , thấy không còn ai , trời nhá nhem. Tôi phải quay về trạm xe bus số 24, chờ xe bus để quay xuống núi trở lại. Trên xe buýt gặp 3 bạn trẻ người Myanmar, nhưng thình thoáng lại nói tiếng Nhật với nhau. Tôi đoán là sinh viên đang học ở Nhât.
Tôi về đến nhà nghỉ gần 6 giờ tối, gặp lại chị chủ để check in. Phòng tôi ở khá nhỏ, chỉ để được 3 giường, nhưng sạch sẽ , ấm cúng. Trên tấng 1 thi hình như còn 2 hay 3 phòng nữa. Hai bạn cùng phòng đã đi ra ngoài. Chị chủ tên là Kumiko, chị lại nhiêt tình chỉ tôi chỗ ăn tối xung quanh. Tôi đi bộ dọc con đường chính hướng về đền Toshogu, có nhiếu quán ăn với nhiều phong cách khác nhau. Có cả quán ăn Ấn Độ , nhưng vắng khách. Tôi đi qua nhiều quán , thấy cũng khá ổn , nhưng muốn đi tiếp để dạo luôn. Đi tới lúc thấy 2 bên đều đóng cửa, không còn ánh đèn nào nữa thì quay lại. Tôi thấy 1 quán ở giữa đoạn đường, có đèn sáng, bên trong không đông lắm, đang nhìn thực đơn suy nghĩ thì thấy có 2 bạn gái bước vào, tôi cũng bước vào luôn. Gọi phần thịt bò được ghị trong thực đơn là thìt bò nướng kiều Nikko, 1 bình rượu sake nhỏ, thêm phần cơm cho no bụng. Hai em gái lúc nãy nói tiếng Hoa với nhau, nhưng khi nhân viên quán ra thì họ lại nói tiếng Nhật. Tôi nghĩ sao có nhiều người nước ngoài biết tiếng Nhât ở đây vậy nhỉ.
Ăn tối xong, tôi về nhà nhỉ , chị Kumiko hỏi tôi ăn gì , tôi kể chị nghe trải nghiệm lần đầu uống rượu sake và ăn bò kiều Nikko . Chị cười tôi , vì lúc nãy tôi hỏi chị quán nào rẻ thì chỉ tôi. Tôi gặp 2 bạn cùng phòng, người Hong Kong, trong đó 1 bạn đang sống ở Canada, ở Nhật du lịch gần cả tháng rồi. Tôi hỏi, đi vậy rồi công việc sao. Bạn nói bạn thân lâu ngày mới có dịp nghỉ nên vì bạn thân, đ chợi bất chấp công việc luôn. Wao!
Buổi tối, chị chủ hẹn gần hết khách đang ở trong nhà nghỉ ra phòng khách , ngồi nói chuyện và chơi . Tôi gặp rất nhiều bạn trẻ. Ngoài 2 bạn Hong Kong cùng phòng tôi thì tất cả đều đi 1 mình, ngoại trừ 1 bạn người New Zealand, các bạn còn lại đều là người châu Á. Và tất cả đều biết tiếng Nhật. Một sự trùng hợp khíến cho chị chủ rất bất ngờ. Bạn người Hong Kong , đem chai rượu sake mới mua ra mời mọi người uống. Tôi cũng lấy vinamit ra mời mọi người thử đặc sản Việt Nam
Lát sau có 2 người Nhât , bạn của chị chủ, ghé chơi. Họ làm giáo viên tiểu học, nên cũng thân thiện và vui tính.
Tối đó là 1 bữa nói chuyện vui , tôi học hỏi và ngưỡng mộ các bạn rất nhiều, dù các bạn còn trẻ hơn tôi. Tụi tôi ngồi nói chuyện, chơi tới hơn hơn 11 giờ đêm mới chịu đi ngủ.