Lưu Mai Mai
Phượt gia
Anh tưởng là người ta theo em...thế mà: em đi theo một người dân tộc để vào chợ tình hà hà...
Câu này của bác làm em buồn cười quá, thì có người dẫn đường đi cho mình thì mừng quá, chứ em đi đường không biết, vừa đi vừa hỏi vừa sợ lạc, đi đến chỗ nào ngã ba, lại dừng lại, nhìn quanh xem có ai không để hỏi đường, không có ai thì lại rút điện thoại ra alo alo chỉ đường cho em, em phải đi đường nào
Em là cô gái người Kinh
Leo lên đỉnh núi chợ tình Khâu Vai
Đường đi muôn nẻo rất dài
Ngã ba, ngã bốn, chọn hai con đường
Thật may có bác tỏ tường
Chỉ đường, dẫn lối cho đường em đi
Đúng là lần đầu đi chợ tình nên cái gì cũng lơ ngơ, ngó ngang ngó dọc, trải nghiệm đầu tiên gặp nhiều người dân tộc, họ thật thà như đếm, cái chân chất mộc mạc lại là nét đáng quý của người dân tộc.
Ăn thử một nắm xôi của họ, xôi còn nguyên đầu trấu do đãi gạo chưa sạch, sát lúa còn chưa kỹ, xôi có 2 màu, xôi trắng và xôi tím, đứng hỏi họ có muối vừng hay muối mè không? Họ cứ nghĩ mình xin thêm xôi, nên họ lại xúc nguyên 1 muôi xôi nữa nén vào túi cho mình, hic, ăn chỉ 1 xíu đâu có ăn nhiều được đâu, ra rồi mới nghĩ chắc họ không biết tiếng Kinh của mình