Lưu Mai Mai
Phượt gia
Ngước mặt lên cho anh nhìn vào mắt.
Anh hộ em lau những hạt cô đơn.
Sông ân ái chưa tìm nguồn hạnh phúc.
Đời ly hương chất chứa những đau buồn.
Hai chúng ta là hai vì sao lạc.
Không bay trên vũ trụ đại đồng....
Anh có lúc nào tự nhìn vào mắt em chưa nhỉ? Có khi nào anh đọc được sự cô đơn, có khi nào anh đọc nên những niềm chất chứa...
Run....
Có một ngày nào đó, anh nhận ra, anh đang vì chính bản thân, vì chính niềm vui của mình, vì mình mà anh đã lấy mất niềm vui của bao nhiêu người khác?...
Hôm nay em nhận ra, em chỉ là một con người, một người yếu đuối, nhỏ bé, một người mà thôi, nếu để bắt ai đó chờ mình, nếu để bắt ai đó đợi mình, em không muốn....
Em cũng muốn giơ tay lau giúp anh từng giọt buồn, cũng muốn xòe tay ra để xóa hết những cô đơn, em cũng muốn anh chờ em....
Đợi chờ là khắc khoải, đến bao giờ em sẽ trở về, em không muốn những người chờ đợi mình mất đi những tháng ngày tươi trẻ, đừng vì em mà anh đợi chờ.
Lang thang....
Có những câu thơ em đã đọc:
Em muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Em muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi
Anh ạ, là em sai rồi, em đáng lý không nên hỏi anh câu hỏi đợi chờ, em đáng lý không nên chỉ nghĩ đến bản thân mình mà bắt anh phải chờ đợi, vậy anh đi đi, đi và đừng ngoái đầu nhìn lại.
Giá có thể tắt được nắng, giá có thể buộc gió được, giá có thể làm nước mắt em ngừng rơi, giá có thể nói với anh đôi lời....... Giá có thể quàng cho anh chiếc khăn ấm.....
Nước mắt cũng chỉ là những giọt nước đậm đậm đọng lại bờ môi thôi anh ạ, nhưng đợi chờ thì đọng nhiều nước mắt không chỉ ở bờ môi, nó đọng lại từng góc khuất, từng ngóc ngách, dai dẳng, từng ngày, từng ngày....
Em không muốn anh chờ em nữa, hãy đi bước đi của anh, hãy sải cánh bay về chân trời, nơi có những gì của anh đang đợi chờ anh, em sẽ đi con đường riêng của mình, em sẽ chọn nơi dành cho em.
Ngước mặt lên cho em nhìn vào mắt
Lau hộ em những hạnh phúc đời anh....
Anh hộ em lau những hạt cô đơn.
Sông ân ái chưa tìm nguồn hạnh phúc.
Đời ly hương chất chứa những đau buồn.
Hai chúng ta là hai vì sao lạc.
Không bay trên vũ trụ đại đồng....
Anh có lúc nào tự nhìn vào mắt em chưa nhỉ? Có khi nào anh đọc được sự cô đơn, có khi nào anh đọc nên những niềm chất chứa...
Run....
Có một ngày nào đó, anh nhận ra, anh đang vì chính bản thân, vì chính niềm vui của mình, vì mình mà anh đã lấy mất niềm vui của bao nhiêu người khác?...
Hôm nay em nhận ra, em chỉ là một con người, một người yếu đuối, nhỏ bé, một người mà thôi, nếu để bắt ai đó chờ mình, nếu để bắt ai đó đợi mình, em không muốn....
Em cũng muốn giơ tay lau giúp anh từng giọt buồn, cũng muốn xòe tay ra để xóa hết những cô đơn, em cũng muốn anh chờ em....
Đợi chờ là khắc khoải, đến bao giờ em sẽ trở về, em không muốn những người chờ đợi mình mất đi những tháng ngày tươi trẻ, đừng vì em mà anh đợi chờ.
Lang thang....
Có những câu thơ em đã đọc:
Em muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Em muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi
Anh ạ, là em sai rồi, em đáng lý không nên hỏi anh câu hỏi đợi chờ, em đáng lý không nên chỉ nghĩ đến bản thân mình mà bắt anh phải chờ đợi, vậy anh đi đi, đi và đừng ngoái đầu nhìn lại.
Giá có thể tắt được nắng, giá có thể buộc gió được, giá có thể làm nước mắt em ngừng rơi, giá có thể nói với anh đôi lời....... Giá có thể quàng cho anh chiếc khăn ấm.....
Nước mắt cũng chỉ là những giọt nước đậm đậm đọng lại bờ môi thôi anh ạ, nhưng đợi chờ thì đọng nhiều nước mắt không chỉ ở bờ môi, nó đọng lại từng góc khuất, từng ngóc ngách, dai dẳng, từng ngày, từng ngày....
Em không muốn anh chờ em nữa, hãy đi bước đi của anh, hãy sải cánh bay về chân trời, nơi có những gì của anh đang đợi chờ anh, em sẽ đi con đường riêng của mình, em sẽ chọn nơi dành cho em.
Ngước mặt lên cho em nhìn vào mắt
Lau hộ em những hạnh phúc đời anh....