What's new

Thềm nhà nở hoa

Em biết chăng em, đã bao đêm rồi...
Vắng lạnh lòng anh, trai đi ngàn phương
Mỗi khi sương chiều, xóa nhòa phồn hoa...
Đêm nao trăng chờ, tôi vẫn còn thương
...
 
Được rồi, sẽ có một buổi chiều ngồi...say mơ mộng nào đó, chú sẽ thấy anh đọc thơ...nhưng sợ lúc đó chú cũng chẳng còn tỉnh nổi để mà nghe ấy chứ...
:D

Phải làm tí rượu vào mới máu mơ mộng nổi lên chứ !
 
Lâu rồi anh mới làm thơ
Chẳng qua cóc nó vỡ bờ nhảy lên
Ngày mưa con nước lênh đênh
Bao nhiêu phiền muộn bập bềng...trôi đi

Thế nên trong cái sự đời
Không có tí tửu nó lại say ra
Say ra thì lại bê tha
Bê tha ta lại gật gà làm thơ...
 
Nghe Bích Phương hát bài hát Có khi nào rời xa

Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình..
Và môi hôn rất ướt,dư âm giấu trong mưa.
Cơn mưa kéo dài…

Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo,
Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất.
Vì tình yêu mong manh,tay em quá yếu mềm..
Người yêu ơi,anh có biết?

Chorus:
Em yêu anh hơn thế,nhiều hơn lời em vẫn nói.
Để bên anh em đánh đổi tất cả bình yên
Đêm buông xuôi vì cô đơn,còn riêng em cứ ngẩn ngơ
Có khi nào ta xa rời…

Anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lối,
Đến nơi đâu em có thể bên anh trọn đời,
Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai.
Quá xa xôi không, anh ơi
Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai.
Biết không anh ,em yêu anh...
 
...
Anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lối,
Đến nơi đâu em có thể bên anh trọn đời,
Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai.
Quá xa xôi không, anh ơi
Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai.
Biết không anh ,em yêu anh...

Thế này là thế nào vậy ta?

Ai đem rắc bướm lên hoa
Rắc mưa xuống đất, rắc ta vào nàng?
Ai đem nhuộm lá cho vàng
Nhuộm đêm cho bạc, để nàng chờ ta?


(Kẻ hậu nhân mượn tạm lời thơ cụ Nguyễn Bính...)
 
Sông có sâu đo sao cho đặng
Sợi dây dài, vẫn đến đáy giếng thôi


Bởi chăng đo nổi lòng người
Để giờ cảm xúc biết trôi hướng nào?
Sau một chuyến đi dài, từ Cà Mau đến Hà Nội, đặt chân lên rất nhiều vùng đất của nước Việt Nam mình, tôi cũng gặp rất nhiều người, tốt có, xấu có, thật thà có, dễ thương có, đáng yêu có, thẳng thắn có......

Tôi cũng không biết là mình may mắn hay mình không may, chỉ biết rằng thân con gái lang thang phiêu bạt, cố gắng tự bảo vệ mình đến đâu hay đến đó, tôi cũng là thành phần điếc không sợ súng, cứ coi như cái chết nhẹ tựa lông hồng. Nhiều người nói tôi khó, nhiều người lại kêu tôi khó hòa nhập, nhiều người lại bảo tôi già so với tuổi. Dù tôi là gì đi chăng nữa, tôi vẫn biết, mình là mình và sống đúng nguyên tắc của mình.

Có thể tôi khó hòa nhập với bạn bè đồng lứa, với họ tôi không ồn ào sôi động được như họ, tôi luôn tránh các ống kính và thích sự riêng tư một mình. Tôi tôn trọng các nguyên tắc của họ và của chính tôi, có người nói với tôi, cái gì không minh bạch thì đều có chiều hướng xấu, tôi không nghĩ rằng cứ phải công khai các bức ảnh của mình trên cộng đồng nghĩa là minh bạch, xưa nay, tôi không lừa tiền hay lừa tình của ai mà phải trốn tránh hoặc không minh bạch điều gì.

Tôi gặp rất nhiều người nhiệt tình và yêu quý mình hết cỡ, từ bác bảo vệ mang xe chở mình ra tận bến, tiễn mình đi mà như ba má mình tiễn mình, từ cả chị giúp việc nhiệt tình chạy theo, nhét vào tay tôi một gói bánh, nói em biếng ăn thế sức đâu mà làm việc, họ thật sự thật thà và chân thành đến cảm động.

Đúng là ở đời, càng học cao, hiểu biết nhiều, thì mức độ nguy hiểm càng lớn.

Sông dù sâu vẫn có thước để đo, giếng dù sâu vẫn có dây tới đáy, nhưng lòng người thì chẳng thước nào đo cho đặng.

Thôi thì cứ sống sao cho lương tâm thanh thản, và để phúc đức cho con cháu được nhờ.
 
Phận gái lang thang, thì mặc nàng
đâu cần kể lể rồi minh oan
đời người nhiều thứ đếu đỡ được
nàng than, thì cũng kệ mẹ nàng.....
 
Sông có sâu đo sao cho đặng
Sợi dây dài, vẫn đến đáy giếng thôi


Bởi chăng đo nổi lòng người
Để giờ cảm xúc biết trôi hướng nào?
Tôi gặp rất nhiều người nhiệt tình và yêu quý mình hết cỡ, từ bác bảo vệ mang xe chở mình ra tận bến, tiễn mình đi mà như ba má mình tiễn mình, từ cả chị giúp việc nhiệt tình chạy theo, nhét vào tay tôi một gói bánh, nói em biếng ăn thế sức đâu mà làm việc, họ thật sự thật thà và chân thành đến cảm động.

Đúng là ở đời, càng học cao, hiểu biết nhiều, thì mức độ nguy hiểm càng lớn.

Sông dù sâu vẫn có thước để đo, giếng dù sâu vẫn có dây tới đáy, nhưng lòng người thì chẳng thước nào đo cho đặng.

Thôi thì cứ sống sao cho lương tâm thanh thản, và để phúc đức cho con cháu được nhờ.

Em cũng nhận ra rằng sự chân thành và thật thà sẽ làm lòng người cảm động uh ? Chị ước gì em cũng được như họ.
 
Tôi cũng không biết là mình may mắn hay mình không may, chỉ biết rằng thân con gái lang thang phiêu bạt, cố gắng tự bảo vệ mình đến đâu hay đến đó, tôi cũng là thành phần điếc không sợ súng, cứ coi như cái chết nhẹ tựa lông hồng. Nhiều người nói tôi khó, nhiều người lại kêu tôi khó hòa nhập, nhiều người lại bảo tôi già so với tuổi. Dù tôi là gì đi chăng nữa, tôi vẫn biết, mình là mình và sống đúng nguyên tắc của mình.

Có thể tôi khó hòa nhập với bạn bè đồng lứa, với họ tôi không ồn ào sôi động được như họ, tôi luôn tránh các ống kính và thích sự riêng tư một mình. Tôi tôn trọng các nguyên tắc của họ và của chính tôi, có người nói với tôi, cái gì không minh bạch thì đều có chiều hướng xấu, tôi không nghĩ rằng cứ phải công khai các bức ảnh của mình trên cộng đồng nghĩa là minh bạch, xưa nay, tôi không lừa tiền hay lừa tình của ai mà phải trốn tránh hoặc không minh bạch điều gì.

Tôi gặp rất nhiều người nhiệt tình và yêu quý mình hết cỡ, từ bác bảo vệ mang xe chở mình ra tận bến, tiễn mình đi mà như ba má mình tiễn mình, từ cả chị giúp việc nhiệt tình chạy theo, nhét vào tay tôi một gói bánh, nói em biếng ăn thế sức đâu mà làm việc, họ thật sự thật thà và chân thành đến cảm động.

Đúng là ở đời, càng học cao, hiểu biết nhiều, thì mức độ nguy hiểm càng lớn.

Sông dù sâu vẫn có thước để đo, giếng dù sâu vẫn có dây tới đáy, nhưng lòng người thì chẳng thước nào đo cho đặng.
Thôi thì cứ sống sao cho lương tâm thanh thản, và để phúc đức cho con cháu được nhờ.


Em là con gái lang thang phiêu bạt, nhiệt tình tham gia với những người không quen biết cả một chặng đường dài, nhưng lại giữ nguyên tắc là không hòa nhập, không công khai hình ảnh, vậy thì chị không biết gọi em là cổ hủ hay phóng khoáng nhở, chị nghĩ mãi mà không ra, hại não thật ấy........

Chi cũng có những nguyên tắc hết sức nghiêm khắc, nhưng cũng tôn trọng nguyên tắc chung của cộng đồng và xã hội. Chẳng phải người ta có câu "nhập gia tùy tục" đó sao, chủ nhà mến khách, tiếp đón nồng hậu, thiết đãi rượu thịt, rồi khách bảo tôi không thích chủ nhà làm thế này, tôi không thích chủ nhà đãi tôi món kia à, vì đó là nguyên tắc của tôi......

Ôi...............nếu mọi người đều đồng ý vậy thì sau này mềnh tình nguyện làm khách, hông có làm chủ nhà đâu.......
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,469
Bài viết
1,176,123
Members
192,125
Latest member
tiemquaxinh
Back
Top