Cột cờ lũng cú
Sau khi tham quan Dinh vua Mèo, chúng tôi được ngả ngớn vài chục phút trước thảm cỏ xanh rì ngoài thềm cửa trong khi chờ ôm của tdhai đang thấp thỏm trên một chiếc ô tô nào đó để đuổi theo đoàn. Hình như lúc này các xế tôi chỉ cần đặt lưng một cái là đã chìm trong giấc ngủ mộng mị, các ôm tôi thì mơ màng bên bóng nắng về những chuyện rất xa xôi.
Ngoài kia, bỏ lại sau lưng những bộn bề lo toan, những công việc và gia đình, Nikio của chúng tôi đã sốt sắng chuyển hết chiếc ô tô này sang hành trình của chiếc ô tô khác để cố bắt kịp xế trẻ trai của mình. Thế mới thấy cái tình cảm giữa xế ôm nhà tôi cũng không đơn thuần chỉ thoảng qua như một cơn gió, mà đâu đó trong họ cũng mênh mang và cũng chẳng nỡ để ai đó đi độc hành trên suốt chặng đường dài.
Chúng tôi bắt đầu hành trình leo Cột cờ Lũng Cú sau khi đã đầy đủ xế ôm. Con đường chúng tôi đi vẫn là những đèo dốc quanh co, vẫn những thửa bậc thang còn trơ đất và thi thoảng vẫn là những luống ngô non mới trồng.
Đến bãi đỗ xe khi chiều đã tắt nắng. Ngước lên vòm trời, lá cờ đỏ sao vàng to gần bằng chiếc chăn đơn đang phất phơ bay trong gió, những bậc thang còn mới màu vôi trắng như dang tay vẫy gọi. Rạo rực trong lòng lắm, Tổ quốc là đây, đường biên giới cũng là đây! Xốc lại những chiếc ba lô, xế ôm tôi cùng hành trình đến chân cột cờ Lũng Cú.
Tôi đã đứng dưới chân cột cờ Hà Nội. Tôi đã đi men theo những viên đá ong màu đỏ óng và cũng lơ đãng nhìn xuống đường phố ngày cuối tuần. Nhưng cảm giác ấy khác xa so với lúc này, khi tôi đang đứng nơi địa đầu Tổ quốc. Gió thổi bay những xúc cảm đời thường. Vẫn trụ cột hình vuông, góc cạnh; vẫn những bậc thang dẫn lên đỉnh cột cờ, và cũng vẫn màu đỏ- màu máu trong tim trên chiếc lá cờ Tổ quốc, nhưng sự hùng vĩ thiêng liêng lại nhân lên gấp bội. Có lẽ gió quá mạnh nên người ta phải xây trụ cột thật to và thật vững. To đến nỗi nếu cả hội Hà Tây chúng tôi đứng nắm tay nhau chưa chắc đã ôm trọn. Rồi gió cũng quá to, to đến nỗi người ta phải dự trữ hàng chục lá cờ tại đồn Biên phòng để sẵn sàng thay thế mỗi khi chiếc lá cờ khẳng định chủ quyền kia chẳng may bị rách. Và nếu như trước đây, khi cờ hiệu còn chưa có, những chàng trai H’Mông lại thay nhau túc trực bên chiếc trống đồng để cứ mỗi canh giờ trống lại được gióng lên ba hồi vang xa như thông báo cho toàn thiên hạ biết, chúng tôi vẫn ở đây, vẫn luôn canh gác tại nơi này, và rằng, vùng đất này đã thuộc chủ quyền của chúng tôi! Đơn giản lắm tiếng trống đồng vang dội! Đơn giản lắm hình ảnh lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió! Nhưng bạn biết không, đó là biết bao xương máu mà thế hệ cha anh tôi đã hy sinh quên mình trong chiến đấu để bảo vệ chủ quyền, bảo vệ lãnh thổ toàn dân tộc. Và hôm nay, đứng tại nơi này, ngước lên nhìn lá cờ Tổ quốc, nhìn những hoa văn trống đồng và cả những cảnh sinh hoạt đời thường của đồng bào dân tộc tôi cá rằng không chỉ riêng tôi mà tất cả bạn bè của tôi, tất cả những ai đang có mặt tại đây cũng sẽ thấy tự hào và trân trọng biết bao!