What's new

[Chia sẻ] Yêu giữa Chnang, buồn rời Kratie

YÊU GIỮA CHNANG, BUỒN RỜI KRATIE


Campuchia - đất nước của những diệu kỳ, nơi những thân phận nghèo khó đã cho tôi rất nhiều yêu thương mà cả cuộc đời này tôi sẽ mang theo như một mối nợ tình không bao giờ trả hết.

Chuyến xe rời Kampong Chnang về Việt Nam mang theo biết bao dự định của một kẻ lang bạc về một ngày trở về. Tôi gọi đó là ngày trở về mà không phải là một sự quay lại bởi cái khoảnh khắc hoàng hôn mưa giăng khắp lối trên dòng Tonle Sap, ngồi bên những người bạn ướt đẫm trong mưa trên boong thuyền, lòng tôi đã rơi rớt lại tự bao giờ!

TRONGMUA1.jpg


TRONGMUA2.jpg
 
Last edited:
"Đường" nối bờ cát với đảo - Những mảng tre chuyên chở hồn quê, đưa tôi về một miền ký ức xa lắm...

KOHTRONGDUONGVAO1.jpg


KOHTRONGDUONGVAO2.jpg


Lẻo đẻo theo sau mấy cô chuồn chuốn lửa

KOHTRONGCHUONCHUON-1.jpg


TBC
 
Last edited:
KOH TRONG - NƠI CHỐN ĐI VỀ (2)

“TRUNG TÂM THÔNG TIN DU LỊCH” VÀ WAT CHONG KOH

Toàn Koh Trong có khoảng hơn 200 hộ gia đình sống thuần túy bằng nghề nông, đánh bắt và nuôi cá. Người dân trên đảo hẳn là biết hết mặt nhau và một kẻ lạ mặt như tôi mới bước lên đảo thì người ta đã biết là dân từ nơi khác đến.

Một tổ chức phi chính phủ với mong muốn mang đến cho người dân Koh Trong một ít thu nhập từ du lịch đã phát triển trang web Mekong Discovery Trail, in ấn các tờ rơi giới thiệu về điểm đến cùng với việc giúp họ dựng lên một trung tâm thông tin du lịch “nông thôn thứ thiệt” với cánh cửa khi tôi bước đến đã bị khóa. Có chăng là ở phía trước cửa có vài chiếc xe đạp thế thôi.

Đang lóng ngóng không biết phải hỏi ai để mướn một chiếc thì một nhân viên “văn phòng du lịch” chậm rãi bước đến. Đó là một ông lão gầy nhom, mặc độc nhất chiếc sarong và mang đôi dép Lào. 4000Riel là số tiền tôi gửi ông để sở hữu chiếc xe trong một ngày mà về sau này thực tế tôi chẳng cần dùng tới.

Koh Trong có tất cả 3 ngôi chùa: hai ngôi chùa Khmer và một ngôi chùa Việt. Tôi chỉ ghé thăm hai trong ba số đó. Và ngôi chùa đầu tiên mà tôi viếng thăm chẳng ở đâu xa, nó nằm đối diện “văn phòng du lịch”, có tên là Wat Chong Koh.

Một bóng cà sa vàng rực bước ra rồi lại từ từ đi vào, tôi thủng thỉnh bước theo sau trong một lối nhỏ nhiều cây xanh và sắc đỏ hoa dâm bụt. Xung quang thật sự bình lặng, chỉ có những đàn én chao nghiêng giữa bầu trời xanh ngắt.

Dân đảo không giàu và Wat Chong Koh thật bé nhỏ. Dưới những tia nắng vàng óng ánh là chính điện với mái ngói có một lổ hổng để mặc mưa gió xuyên qua. Ở một góc tường là một chiếc trống đã nhuốm màu thời gian với cái sàn phủ đầy bụi đất. Có cảm giác như thể rất ít người vào viếng thăm chùa.

Tôi rời chính điện và bước về hướng các nhà sư trẻ. Họ không nói tiếng Anh như nhiều vị sư mà tôi đã gặp ở các vùng và thành phố khác. Ở họ còn đó một lớp màng mỏng tự nhiên của sự “ngại ngùng” với kẻ lạ mặt mà khi đã đánh thông thì bạn chắc chắn sẽ có được những nụ cười rất thân thiện và cởi mở…

TBC
 
Last edited:
KOH TRONG - NƠI CHỐN ĐI VỀ (3)

ẤM LÒNG MÂM CƠM NƠI ĐẤT KHÁCH

Rời Wat Chong Koh trong cơn khát, tôi tìm đến một chiếc xe nước mía bên cạnh chùa nơi có hai đứa bé hồn nhiên đang chơi trò bắn bi. Chúng ngạc nhiên nhìn tôi như thể từ đâu rơi xuống còn tôi thì tìm mãi cũng chẳng thấy chủ xe nước mía ở đâu. Một hồi sau khi hỏi và ra hiệu với hai đứa bé thì chúng mới hiểu ra và nhanh nhảu chạy đi gọi cô chủ đến.

Xong không phải được uống ngay nước mía đâu nhé. Cô chủ bắt đầu cạo mía – một cách cạo thủ công của vùng quê nghèo như thể muốn nói với “ngài”thời gian rằng: ”để tôi có chuyện làm chứ. Đi đâu mà vội…”

Những làn gió mát từ Mekong thổi về. Tôi ngồi nhắm nháp nước mía dưới bóng mát của những hàng cây và ngắm nhìn về phía xa xa mà cảm nhận vị ngọt của vùng đảo nguyên sơ.

Trong cuộc đời có biết bao chuyến đi. Lần đầu tiên đứng trước Angkor tôi gần như sửng sờ, trầm trồ, thán phục… Nhưng nếu được chọn, tôi nguyện được sống trong tình yêu mà những con người của vùng đất tôi đến đã trao cho tôi.

Và đây Koh Trong chính là nơi tôi đã có được những cảm xúc như thế.

Vòng xe từ từ quay tròn trên con đường đất cát giữa buổi trưa mà cái bụng đã cồn cào. Koh Trong chỉ có một nhà nghỉ của dân do tổ chức phi chính phủ giúp đỡ cách làm homestay. Tôi chắc là hiếm hoi lắm mới có khách trú ngụ. Nhà hàng ư, một tiệm ăn cũng chẳng tìm thấy.

Vòng xe tiếp tục quay và tôi chợt thấy một mái nhà với khu vườn đầy bưởi. À, tôi có nghe là bưởi ở đây rất ngon, nên không chần chừ tôi lập tức lái xe vào. Và dưới mái nhà sàn hôm ấy tôi đã được ăn một bửa cơm mà cả đời này chắc tôi khó mà quên đi được cái chân tình của gia đình ấy.

Bà mẹ của hai đứa con học ở Phnom Penh với nụ cười hiền hậu đã dọn lên cho tôi một mâm cơm với canh chua cá lá me và một quả bưởi. Tôi ngồi ăn trên ván tre một cách ngon lành và cả gia đình họ nhìn tôi ăn mà tôi cảm nhận như thể đã là gia đình của mình! Ôi bưởi Koh Trong ngọt mà con người ở đây còn ngọt ngào và đáng yêu hơn.

Bất ngờ hơn là cậu con trai út còn lấy xe Honda ra chở tôi đi khắp vòng quanh đảo trong suốt buổi chiều, từ làng nổi Việt Nam với ngôi chùa Tây An nằm bên bờ Mekong lộng gió, tới những ruộng vườn xanh mướt một màu ngô, những con đường rợp bóng những hàng xoài đại thụ, điểm chơi bóng chuyền của thanh niên con nít của làng…

Và vì thế tôi đã phụ lòng chiếc xe đạp, bỏ mặc nó dưới mái nhà sàn bên những vườn bưởi xanh trĩu quả…

TBC
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,051
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top