What's new

[Chia sẻ] 35 ngày ở Nhật

35 ngày, thời gian quá dài cho một chuyến đi, ở duy nhất một nước? Nhật mà, đi chi lâu vậy? Tiền nào chịu cho nổi. Nhiều người cứ thắc mắc nhiêu đó làm tôi cũng đắn đo đôi chút nhưng cuối cùng cũng đi. Đến rồi mới thấy 35 ngày có thấm vào đâu, vẫn là chạy nước rút vì những nơi muốn đến tính ra nhiều quá.

Đáng lẽ đã đến Nhật vào 5 năm trước, khi cơn sốt tôi dành cho xứ hoa anh đào đang ở 39.8 độ C. Nóng hực phải chườm đá cả tháng. Đùng một cái sóng thần ập đến, nước Nhật mất mát quá nhiều từ con người, tài sản đến cây cỏ đến không khí sạch. Tôi cũng mất một phần nhỏ xíu so với họ, nhưng lớn lớn so với tài sản trong tài khoản lúcđó. Số là mọi thứ đã đặt trước trả tiền rồi nên dù là thiên tai vẫn không lấy lại 100%.

Bây giờ già hơn, chín chắn và nhiều kinh nghiệm đi hơn. Nhất là sốt đã hạ nhiệt, mát rười rượi nên khi đặt chân lên đất Nhật ít vồn vã hơn tôi tưởng. Có lẽ một phần vì toan tính đi Châu Âu tìm hoa thơm cỏ quen (như đã nói nhiều lần) nhưng bao nhiêu chuyện lùm xùm, sợ lạc đạn nên thôi.

Nhật chẳng hề xa lạ với bạn và nhiều người. Còn tôi, lần đầu. Cái gì đầu tiên cũng bỡ ngỡ và để lại ấn tượng sâu, có đẹp có xấu.

Ghé từ giữa tháng Ba.

Sạch và yên lặng quá. Đó là những cảm nhận đầu tiên khi mới đến. Sau hơn 3 tuần, qua nhiều thành phố, vẫn là sạch và yên. Không phải ở đâu cũng vậy nhưng hầu hết. Tiếng nhắc để điện thoại di động ở chế độ run và tránh trả lời máy vẫn nghe mỗi ngày trên xe lửa. Người ta vẫn dán mắt vào điện thoại nhưng không một âm thanh, người đọc sách, người ngủ, người nhìn tôi trân trân, hay cười mỉm. Ai biết tại sao. Nhà hàng đang có khách rất đông mà nhìn bên ngoài tưởng bữa nay nghỉ bán. Cho đến tông quần áo họ mặc cũng mang một vẻ trầm tối, lặng lẽ. Trừ màu tóc.
Thấy ai mặc xanh đỏ tím vàng khỏi cần họ mở miệng cũng biết người đó chỉ ghé đây chơi. Kinh nghiệm cá nhân nên khỏi nhìn đâu cho xa.

Thời gian rộng. Đủ cho mình trải nghiệm những cách ăn ở, đi lại ( chủ yếu vẫn bằng train) và va chạm với những người khác nhau.

Một Takayama đẹp cổ như người già. Phố nhỏ, yên. Ấn tượng với hai chú khỉ trên cầu gì đó gần chợ. Gì chứ sau tiếng Đức, tiếng Nhật coi bộ khó thứ hai. Khiêng valy mình vào phòng là hai bác gái nhỏ người chắc đã quá sáu mươi. Nặng nha, tự nói tự hiểu. Giằng lại cách nào cũng không xong, thôi buông. Hình như số lượng người sống khỏe sống thọ đông nhất ở Nhật thì phải.

Một Toyama trẻ hơn, ồn ào hơn. Lần đầu ở Airbnb, với tấm bảng nhỏ hình chữ nhật "welcome... " treo lủng lẳng trước phòng đã đạt điểm 90.

Matsumoto castle với tôi cho đến bây giờ vẫn là đẹp nhất dù lúc đến vườn hoa mới lấm tấm nở. Cho điểm nhỉn hơn cả Himeji. Mỗi nơi mang vẻ đẹp riêng. Hơi thiên vị nên sẽ có nhiều người lên tiếng đây.

Manazuru nhỏ như một làng chài thời đại mà tôi chưa từng nghe nhắc đến mặc dù ở gần Odawara và Hakone. Con đường về nhà lên xuống dốc bất chợt, nhà được giấu trong cái hẻm bé xíu lên mấy bậc tam cấp, thêm hàng cây nửa lớn nửa bonsai trước nhà. Vì mấy thứ linh tinh như thế mà tôi đã chọn nơi này. Buổi sáng, kéo vẹt cánh cửa mỏng, cái lạnh thoảng vào nhà mang theo mấy chùm nắng non đầu xuân. Đôi chân dưới bàn được sưởi, tay vân vê ly trà thô ấm. Mùi trà xanh quyện vào với cái trong trẻo sớm mai, ước gì đừng đi nữa.
Vậy mà hai ngày sau lại bùi ngùi kéo valy ra cửa. Bước tới giữa bậc thềm còn quay lại hỏi bạn chủ nhà ở dài hạn chắc rẻ hơn nhiều chứ ha?

Rồi leo núi tìm mây. Lake Ashi hôm đó gần như chìm trong mây. Tuyết rơi lả tả.

Rồi mưa ở Takamatsu, băng qua cây cầu Great Seto Bridge dài ơi là dài, cảnh đẹp trên đoạn này theo tôi nên thêm vào list phải đến nếu ai đi xuống hướng Hiroshima. Rồi còn món mì sanuki udon đặc sản bên đất này cũng thêm vào list ẩm thực nhé. Cảnh đẹp đồ ăn ngon lại thêm vụ bỏ quên máy ảnh trên xe lửa. Nhớ hoài.

Ueno park đẹp, hoa ngập trời người ngập đường. Đi vì hoa mà ồn ào nhức đầu quá bèn qua bên Yokohama ở, cả đường hoa là của riêng mười mấy mạng lác đác. Hoa trèo ngập hai bên bờ sông.

Rồi Yamadera với 1000 mấy bậc thang. Hoa chưa nở cũng chẳng phải thu mà đẹp ngất cần người đỡ. Cheo leo ở lưng núi, lưng đèo. Nói rồi, sau này muốn đi tu vì bất cứ lý do nào cũng sẽ cuốn gói qua đây.

Một buổi xế chiều lạnh teo, mưa lâm râm lại ghé Ginzan Onsen. Làng nằm lọt thỏm giữa núi. Con đường đến đó cũng chẳng êm ái gì, xe bus thuộc loại xe cổ đi như cưỡi ngựa. Hai khách, một tài. Đi về y chang. Tuyết còn nhiều, đã tan cũng nhiều nên lạnh co ro. Hai dãy phố dọc theo dòng nước chìm lờ mờ trong sương, trong khói bốc lên từ đặc sản của vùng là nước khoáng.

Rồi một sáng ở Nara, vừa phơi nắng vừa uống cà phê trong vườn một Airbnb lớn tuổi. Tulip nở đầy, đủ màu. Hồng mới ra đọt nọn, xanh bóng. Chắc là tường vi nhiều hơn. Trong góc lơ thơ mấy cọng hành, mấy ngọn rau húng.

8:45 tối một ngày khác. Ngồi trên bậc thềm trước Notre Dame Kobe xem nhạc nước. Cảm giác không quen. Tôi không rành về nhạc nhưng hôm đó đã nhắm mắt lại một chút (vì mỏi?) , tưởng mình đang ở đâu đó trong “Troy”. Khi hai đối thủ đang cầm kiếm sẵn sàng nhắm thẳng tim đối phương, đằng sau họ là biển quân đang chực xông vào.

Tạm thời chỉ nháp bi nhiêu. Coi bộ ấn tượng đẹp hơi nhiều, phần không đẹp sẽ chi tiết sau.

...Tôi đang đi
Bao giờ bạn bước qua ngạch cửa?
Cứ đi đi mà
Thả hồn vào từng ô cửa lắm lúc đầy hoa.
 
@NhatviD: Onsen trong văn hoá của Nhật là thời gian mà gia đình, bạn bè sum vầy, ở ryokan, tắm onsen ở open air bath, thưởng thức washoku - bữa tối kiểu Nhật, mặc yukata, mang guốc geta rồi đi dạo lòng vòng khu nghỉ dưỡng. Ai đôi có cặp thì khỏi nói, cứ thuê private bath thì thôi y như thiên đường ;). Vì vậy, đi mấy khu onsen như Ginzan mà đi một mình thì buồn tủi lắm lắm bạn Nhatvi ơi. Mình có thử đi môt hai lần một mình và sau đó thì kiên quyết tránh xa, có bạn mới đi :D

Sau này có đi Nhật lại thì bạn nên vượt qua nỗi ghê để thử một lần nha :)

Đúng là những lúc như vậy thấy rõ sự buồn tủi của lữ khách độc hành Naisana nhỉ, mình để dành cho chuyến đi cùng gia đinh!...
 
@NhatviD: Onsen trong văn hoá của Nhật là thời gian mà gia đình, bạn bè sum vầy, ở ryokan, tắm onsen ở open air bath, thưởng thức washoku - bữa tối kiểu Nhật, mặc yukata, mang guốc geta rồi đi dạo lòng vòng khu nghỉ dưỡng. Ai đôi có cặp thì khỏi nói, cứ thuê private bath thì thôi y như thiên đường ;). Vì vậy, đi mấy khu onsen như Ginzan mà đi một mình thì buồn tủi lắm lắm bạn Nhatvi ơi. Mình có thử đi môt hai lần một mình và sau đó thì kiên quyết tránh xa, có bạn mới đi :D

Sau này có đi Nhật lại thì bạn nên vượt qua nỗi ghê để thử một lần nha :)

Đúng là những lúc như vậy thấy rõ sự buồn tủi của lữ khách độc hành Naisana nhỉ, mình để dành cho chuyến đi cùng gia đinh!...

Đồng ý cả hai tay thêm lần nữa :). Nếu chỉ ghé qua mà chưa thử các thứ thuộc về đặc sản ở nơi đó thì coi như chưa trọn vẹn. Tắm suối tắm sông nhiều lần từ nhỏ giờ nhưng hồ bơi với suối nước nóng chưa dám, thôi để lần sau. Bởi vậy mới nói ở trên là ai chê mình quê mình chịu đó mà.

À mà chuyến này NhatviD đi hai mình chứ không solo như mấy lần trước. Bạn kia cũng có tật sợ nước nên mình khỏi áy náy.

Meouhoangcau lần sau đi với cả nhà thì nên ngủ lại Ginzan một đêm nhé, đây đúng là nơi để relax, không nên đi vội :)
 
YAMADERA

Rồi Yamadera với 1000 mấy bậc thang. Hoa chưa nở cũng chẳng phải thu mà đẹp ngất cần người đỡ. Cheo leo ở lưng núi, lưng đèo. Nói rồi, sau này muốn đi tu vì bất cứ lý do nào cũng sẽ cuốn gói qua đây.

Một trong những nơi bạn có thể ghé vào một sáng đẹp trời. Vào đầu xuân mọi thứ ở đây dường như còn chưa thức giấc. Vẫn khô và lạnh. Yên tịnh. Leo lên đến những bậc thang cuối cùng vừa đủ đổ mồ hôi. Và Yamadera làm tôi nhớ đến một nơi khác đã từng ghé qua cách đây mấy năm, Bastei. Một nơi trầm trầm để “tu” và một nơi có vẻ “rocky”. Từ trên cao nhìn xuống quang cảnh có chút ngờ ngợ, cũng là mấy dãy nhà ngói, mấy ngọn núi bao bọc chung quanh, mấy con đường..À mà ở Yamadera không có dòng sông chảy qua.

Mùa thu sẽ đẹp hơn. Tôi chắc thế.

27072439070_a820a06e59_z.jpg


26741163843_80b5bf97ba_z.jpg


27277090281_4afa9070ce_z.jpg


26741052293_67dcffcfc9_z.jpg


27347581975_594696c0e1_z.jpg


26741049713_815f52c570_z.jpg


Cảnh mùa thu lấy từ internet. Cũng vì vô tình thấy bức hình này mà tôi đã ghé đây.
27314170266_fc4925ab1f_z.jpg


Và Bastei vào một ngày cuối tháng Tám

15367272116_7d80d1080f_z.jpg


15367278266_2e0b8d841f_z.jpg


..Có những ngày cuối tháng Tám thong dong
Cố ôm hết những ngày đông còn sót
Cà phê lang thang nắng vàng theo gót
Và sương đêm trên áo với môi son…

Cảm giác của những ngày đi rong năm 2013 nhưng ‘những ngày đông” là viết cho người.. ở nhà.
 
NHỮNG CÂY CẦU THOÁNG QUA TRONG CHỚP MẮT

Đã nhắc lại nhiều lần từ đầu đến giờ là đoạn đường từ Takayama đến Toyama có nhiều cảnh đẹp mặc dù chỉ được nhìn thấy trong vài cái chớp mắt. Có núi, có sông, mây thật thấp, rồi bao nhiêu chiếc cầu nối màu đỏ ngắn dài khác nhau. Trời còn lạnh nên nhiều khoảng trống trơ, cây chắc mới nhú mầm. Nhiều farm họ mới bắt đầu xới đất.

Tôi ngồi trên xe nhìn mọi thứ trôi qua vùn vụt, xoay ly cà phê ấm trong tay nghĩ nếu mình chạy xe tàn tàn đi qua hết những cây cầu kia không biết tốn bao nhiêu thời gian? Với thể lực tàm tạm, với túi tiền khó đoán trước? Chân chạm đất sẽ vất vả hơn, thật hơn và con đường đi qua cứ như dài hơn nhưng sẽ ở lại trong ký ức lâu hơn là điều dĩ nhiên. Có nhiều chuyện nói là nói vậy nhưng có làm được hay không tùy vào vô số thứ có tên và không tên và còn tùy duyên. Biết đâu.

…Mây ôm núi ta đứng giữa trời không
Cứ lần lựa bước đi hay dừng lại
Ước chi thời gian ngưng đây một sải
Quên lo toan đời sau núi vẫn trôi…

27336106722_6c19f198e8_z.jpg


27336106062_667b247a33_z.jpg


27158463430_c21ded44ed_z.jpg


26827681213_4b903e24ba_z.jpg


27435067715_a9b07c0117_z.jpg


27336107432_159a960103_z.jpg


27435035445_e8e31c826c_z.jpg


27336090952_1a62077e00_z.jpg


27336070252_303c15f365_z.jpg
 
Cảnh thật mộc mạc bình dị nàng ạ. Mình ủng hộ đưa hình chân thực lên như vậy lắm, hình long lanh quá luôn bị đánh lừa không hay chút nào.
Trước giờ mình chưa từng nghĩ sẽ đặt chân đến Nhật đâu, nhưng sẽ theo topic này của nàng tới cùng để xem Nhật có những gì hay ho mà thiên hạ ai đã đi rồi sẽ đòi quay lại miết thôi và rất nhiều người bị nghiện Nhật nặng luôn.

Pi ẹt ngoài lề: Mấy câu thơ kia đến giờ vẫn còn ám không thôi nè chứ có phải muốn nhắc đi nhắc lại mãi đâu hahaha sợ thật í chứ, chắc cũng đúng lúc đang cảm nhận nó ngấm, cùng suy nghĩ vậy. Bữa trước mình còn đăng lên FB ghi là ''sưu tầm'' để làm caption cho hình mình chụp những chiếc thuyền trên sông Limmart và bị bác Hahoi bắt giò rằng thì là đó là sông, hem phải biển :D
 
@Meouhoangcau: cám ơn bạn vì mấy tấm hình mùa thu ở Yamadera đẹp quá, chắc chắn đây là mùa đẹp nhất nơi này.

@ hamacon: Gì chứ không qua mặt được bác Hahoi, sáng giờ chắc bác bị át-xì liên tục vì có người nhắc tên :)

Ủa hamacon chưa đi Nhật à? Bạn bay liên lục cứ tưởng đã ghé qua rồi. Theo thống kê gần đây số người Việt du lịch qua Nhật đông đến nỗi đứng thứ 3 trên list, NhatviD đọc ở đâu đó không nhớ. Nhật có nhiều thứ làm khách muốn quay lại.

--
Bạn kia biết mình hay lơ lửng nên vào đây quảng cáo dây cáp điện, hay thiệt :)
 
NARA VÀ CƠM NHÀ

Trên chuyến xe từ Yamagata đi Nara hôm đó phải nói là tôi nhớ nhà và thèm cơm Việt kinh khủng. Tính đến thời điểm đó tôi đã ra khỏi nhà đúng 7 tuần. 4 tuần ở Việt Nam, có nhớ nhà chút chút nhưng cũng là nhà cũng là đồ ăn mình quen thuộc nên cái cảm giác nhớ không da diết như khi đang ở một nơi xa lạ, tiếng nói không quen, và những cuộc nói chuyện tạm bợ.

Buổi sáng hôm đó trời mưa lớn. Có lẽ mưa đâu từ hồi đêm nên mọi thứ ướt sũng. Ngoài đường người ta bước những bước dài, dưới những chiếc dù đen trắng, bước nhanh để mau đến một mái che chắc chắn hơn. Tôi ở cách trạm xe lửa Yamagata khoảng mười phút đi bộ nhưng đành phải kêu taxi vì mớ hành lý lỉnh kỉnh, không còn tay che dù. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đi taxi ở Nhật, 5 phút xênh xang. Phương tiện công cộng đầy ra đó từ xe lửa, bus, tram…rồi đi bộ nữa nên taxi vẫn là lựa chọn cuối cùng. Khi đến Nara ông bà chủ nhà lái xe ra rước nên coi như đã trải qua hầu hết các phương tiện di chuyển ở Nhật.

Trở lại chuyến xe dài, 7 tháng Tư. Mưa suốt từ Bắc chí Nam như dự báo thời tiết. Phải ra đường và đi thôi vì là ngày cuối của JR Pass. Tôi ngồi trên xe nhìn cảnh lờ mờ vụt qua, mưa lúc nặng hạt lúc nhẹ liên tục tạt vào cửa sổ. Khi trời trong trong thấy từng rặng cây trơ lá ở xa xa, mấy mái nhà như rũ xuống trong mưa. Nhìn cảnh đó chắc bạn cũng nhớ nhà như tôi? Thèm một bữa cơm nóng với canh chua, với thứ gì đó kho mặn mặn, thêm một chén nước mắm ớt kế bên. Nhớ từ những thứ đơn giản như vậy, rồi nghĩ chắc giờ này ở nhà trời bắt đầu lạnh, lá bắt đầu chuyển màu, chắc mẹ tôi đang lụm cụm lo che chắn mấy chậu rau cải ở sau nhà. Rảnh quá nên sáng đó là lần hiếm hoi tôi nhớ đến chỗ làm khi đi xa, chắc mọi người đang bận rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị thuốc cho vòng discharge đầu tiên như mọi hôm. Chắc lại có một bệnh nhân nào đó nằm thiêm thiếp rên tôi muốn về nhà chỉ vì cái toilet ở nhà vẫn ấm hơn và tiếng dội nước nghe vui tai hơn.

Đổi mấy chuyến xe cuối cùng cũng đến ga Gakuemmae, cách Nara station chừng 15 phút. Ông bà chủ nhà đậu xe chờ sẵn ngay cổng ra. Họ chắc đã ngoài 60, đã nghỉ hưu và bà có vẻ rành tiếng Anh hơn ông. Con đường về nhà lúc hẹp lúc rộng, lên dốc nhiều, qua một cái hồ nước khá lớn. Các con đường gần nhà họ khang trang, nhà nào ra nhà nấy, kín cổng cao tường và phần lớn là hai tầng. Đi mấy tuần cuối cùng có cơ hội nhìn qua khu dân cư khá rộng, như nhà vườn và xem ra đây là khu khá giả. Ở Manazuru cũng là khu dân cư nhưng chật hẹp, bên trong trang trí đúng kiểu Nhật như tôi từng tưởng tượng. Còn nơi này đúng là giống ở nhà hơn, rộng thênh, vườn trước vườn sau với nhiều loại rau, loại hoa được chăm sóc kỹ.Và chắc mọi người cũng đã biết, ở Nhật phía trước họ không ghi số nhà mà họ để họ của người chủ.

27169624470_eda30bf40c_z.jpg


Một góc vườn trước nhà

27412020526_673ecc3e73_z.jpg


Hai ông bà kỹ đến nỗi khi vào nhà ông nhấc từng chiếc va ly của chúng tôi lên, lấy khăn lau hết mấy cái bánh xe (chắc trời mưa nên họ sợ dơ?). Kỹ, nhà gọn gàng sạch sẽ nhưng điểm trừ là trong nhà và phòng ngủ có mùi hôi đặc biệt. Một mùi chưa từng gặp qua, vào phòng tôi phải mở toang hết cửa sổ dù bên ngoài đang lạnh. Nara đáng nhớ là vì mỗi sáng trước khi ra đường tôi phải xịt nước hoa. Điều rất hiếm xảy ra khi đi xa. Có thể là bao mền gối không được giặt thường xuyên mặc dù có nhiều khách ở? Họ có nuôi chú chó nhỏ nên tôi suy ra một phần mùi chắc từ sinh vật nhỏ dễ thương này. Buổi tối ngồi uống trà hỏi ra mới biết mỗi tháng họ dẫn chó đi salon tắm và cắt lông một lần, vậy thôi. Tắm một lần trong 30 ngày? ừ, loại chó này không ra mùi hôi. À, vậy sao?

Buổi tối đầu tiên họ nấu ăn cho cả nhà. Cả nhà hôm đó gồm có hai chúng tôi, một bạn Pháp và một bạn Tàu từ Thượng Hải. Một bữa ăn ấm cúng với okonomiyaki do ông làm, chiên tại bàn, sushi và phần bà là hái nấm từ đâu đó sau nhà và bánh tráng miệng. Tai nấm to hơn bàn tay họ gọi là shiitake (mình gọi nấm đông cô). Lâu lắm tôi mới được ăn nấm tươi mà ngon như thế. Tráng miệng là bánh táo (apple pie) và trà.
Bữa tối như những buổi tối ở nhà. Mọi người ngồi cùng bàn, nói về những việc mình làm trong ngày, mưa nắng, có gì vui có gì buồn…và bàn về những chuyện trên trời dưới đất. Chuyện chưa từng biết người Nhật thích chơi baseball. Chuyện người nhập cư ở Châu Âu, chuyện khủng bố ở Pháp và di chấn để lại trong lòng người trẻ…Chuyện bạn Pháp được một trung tâm ý tế ở Nam Phi kêu qua làm từ thiện, bạn làm bác sĩ cũng được vài năm đang học chuyên khoa. Chuyện bạn Tàu giỏi tiếng Anh là vì du học ở Chicago sau đó về nước làm việc, chuyện bạn thích Tokyo nhưng để sống sẽ chọn Nara. Chuyện chúng tôi nghỉ làm lâu quá, ở Nhật đến 5 tuần họ hỏi không chán không mệt không nhớ nhà à? Trả lời có hết nhưng không hối hận vì biết đầu đi được một lần rồi không có duyên trở lại?

26838735083_d99cf5dcb9_z.jpg


27411958046_c25ccf78a8_z.jpg


Hôm sau dậy trễ, khi ra đến Nara station cũng đã trưa nên đi lòng vòng con đường kế bên kiếm đồ ăn no rồi mới đi xem cảnh. Đi một lúc mừng quá vì thấy quán ăn có chữ Việt. Gặp lúc đang đói nên nhào vào liền. Tôi không theo đạo nhưng nhớ một câu trong đạo Chúa có ý như hãy tìm sẽ gặp, hãy gõ cửa sẽ mở ra?

Quán ăn bên trong trang trí đậm chất Việt mặc dù nhân viên không thấy ai giống người Việt cả. Họ nói tiếng Anh và Nhật, khác đông nhưng hầu hết cũng là người Nhật. Tôi hỏi cô bé bưng cơm ra mới biết đầu bếp người Việt nhưng chủ lại là người Nhật. Nghe xong chẳng biết nên vui hay buồn. Tất cả các phần ăn đều có kèm theo chén cơm trắng với thịt kho, đặc biệt. Bún bò cũng thường thường không được đủ các thử như ở nhà nhưng hôm đó ngon đặc biệt. Một trong những bữa ăn đáng nhớ ở Nhật và chắc sẽ nhớ lâu.

26836766134_cea95c614d_z.jpg


26836764594_e5b23397e2_z.jpg


Thời gian còn lại trong ngày đã lòng vòng ở Nara Park. Đã nói là ‘cơm nhà’ nên phần cảnh ở Nara tôi sẽ post sau.

Và để kết thúc chuyện ‘cơm nhà’ là món canh chua dã chiến tụi tôi đã nấu vào buổi tối cuối cùng ở Nara, ở đây 3 đêm. Cơ hội cuối cùng có nhà bếp trong thời gian gần 2 tuần còn lại nên phải nấu thôi. Nấu chua bằng chanh, không có quế hay ngò, chỉ nêm bằng muối và đường nhưng tạm ổn. Canh ngon nhất nhì từ đó giờ tôi được ăn, nấu ở một nơi xa lạ. Nhìn vào tô canh bạn biết thứ gì đắt nhất không? Đậu bắp và cần tây.
Tôi đùa bữa ăn này là để refresh vị giác để tiếp tục với đồ ăn Nhật vào những ngày tiếp theo. Cho dù yêu thích món ăn ở nơi nào đó đến cách nào đi nữa thì khi ăn lại đồ ăn Việt vẫn thấy ngon hơn, hạnh phúc hơn. Với tôi là vậy.

27350137662_82419d5484_z.jpg
 
Hôm nay mới biết có người đang viết bài về nước Nhật. Đánh dấu cái lúc nào có thời gian cho mình đọc ké nhá
 
@NhatviD .

NHỮNG CÂY CẦU THOÁNG QUA TRONG CHỚP MẮT

" Đã nhắc lại nhiều lần từ đầu đến giờ là đoạn đường từ Takayama đến Toyama có nhiều cảnh đẹp mặc dù chỉ được nhìn thấy trong vài cái chớp mắt. Có núi, có sông, mây thật thấp, rồi bao nhiêu chiếc cầu nối màu đỏ ngắn dài khác nhau. Trời còn lạnh nên nhiều khoảng trống trơ, cây chắc mới nhú mầm. Nhiều farm họ mới bắt đầu xới đất. ....
Tôi ngồi trên xe nhìn mọi thứ trôi qua vùn vụt,...."

Cám ơn bạn cho mình nhìn thêm một lần nữa đoạn đường từ " trên xe " - vì lần đó mình nhìn " trên tàu " ...Tàu và xe thỉnh thoảng có mấy đoạn song hành...

@ hamacon ..
"...Cảnh thật mộc mạc bình dị nàng ạ. Mình ủng hộ đưa hình chân thực lên như vậy lắm, hình long lanh quá luôn bị đánh lừa không hay chút nào.
Trước giờ mình chưa từng nghĩ sẽ đặt chân đến Nhật đâu, nhưng sẽ theo topic này của nàng tới cùng để xem Nhật có những gì hay ho mà thiên hạ ai đã đi rồi sẽ đòi quay lại miết thôi và rất nhiều người bị nghiện Nhật nặng luôn..."

Lời khuyên chân thành của mình là bạn hamacon " không nên đi Nhật " - bởi đi du lịch ở Nhật dễ gây nghiện như dùng " ma -túy " vậy !
....cho nên không nên thử dù chỉ một lần ...mà hãy thiệt vài lần nhé ! Chúc sức khỏe cho Trekking...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,119
Members
192,379
Latest member
camhuong007
Back
Top