Sự phấn khích bù lại chút năng lượng giúp bước chân có vẻ hăng hái hơn. Tuy nhiên một đợt sóng cảm xúc khác lại dâng trào khi quay sang nhìn nhau và rít lên khe khẽ mà nếu ở dưới xuôi cái tông giọng có thể là sấm sét khi thấy hồ hiện ra trước mặt: "hồ đây á, Ice lake đây á, trông lởm thế này á (dù cũng biết nó lởm thật từ trước đó), vớ vẩn thế này á..." Quả thật lúc ấy trời bị mây đen kéo lên âm u nên nhìn cái hồ - có thể gọi là chỗ chứa nước lớn trông thập phần thảm hại và trơ trụi trong ánh nhìn và những câu cảm thán rất tiêu cực của đội rùa. Can tội nhìn cái bảng lưu ý ngay đầu hành trình có ghi nào là giữ vệ sinh, không bứt lá bẻ cành, không xâm hại động vật tại hồ...vưn vưn và vưn vưn... nên dù biết hồ rất lởm cũng mong có ít cành cỏ khô để giả vờ thành linh chi ngàn năm hay đôi ba con vật cho sinh động. Thế là đội rùa tức khí bắt đầu ngồi xế cạnh hồ làm mấy động tác múa may vớ vỉn cho bõ tức (dĩ nhiên vừa làm vừa lẩm bẩm dằn vặt cái hồ:gun). Khổ thân đôi chim (mà bọn tớ hạ cấp xuống thành vịt) màu đen và cam xám lơ ngơ góc hồ bị phát hiện và nhận sự "miệt thị" hết lời kiểu giận cá chém thớt của bọn rùa vì: hồ xấu thế mà cũng bơi
Sau khi tỉnh cơn tức thì mới nhìn quanh và...chả thấy ai. Bắt đầu ngơ, lên đỉnh rồi mà, mọi người đâu, bỏ rơi bọn mình à, thế là chết đói à, giờ đi đâu, xuống thế nào...ơ hay. Tớ dốt phương hướng nên bắt đầu cuống, nhìn 360 độ thấy duy nhất trước mặt hướng từ đường vào hồ có 1 cái stupa trắng đứng lon chon trên đỉnh dốc, à, đấy, lại là trên dốc nhé. Cái tâm trạng đến đích rồi xong lại không xác định được có phải là đích không đã nản, lại còn không thấy đồng đội và đói thì mới gọi là hoang mang. Theo định hướng của kẻ cùng cảnh ngộ, có duy nhất cái chỗ kia thì ta cứ lên đấy xem sao, ở cao sẽ quan sát được xem đường xuống ở đâu. Thế là đã xác định là bị bỏ rơi rồi đấy. Lê bước bò lên...dốc có tí tức tưởi, hic, tớ đóiiii.
May thế, đang đi thì thấy bóng người: Achut đang co ro cuộn 2 tay vào người đi xuống, ngó thấy bọn tớ vẫy vẫy rồi đứng chờ, tớ mừng rơi rụng, hóa ra mọi người ở trên đây. Và cũng vì thế phát hiện ra cái hồ mình vừa mắng mỏ không phải là Ice lake mà cái hồ sau đó khi đi qua triền dốc có cái stupa trắng duy nhất này mới là nó.
Đây là điểm đánh dấu, ảnh này chụp ngược từ phía Ice lake lại
Gặp được bạn đồng hành là mừng rơn, hỏi han tíu tít mới biết mọi người đã đợi bọn tớ khá lâu rồi và bắt đầu bị ngấm lạnh. Lúc đội rùa vừa đến nơi thì tuyết bắt đầu rơi, nhiệt độ giảm mạnh kèm với gió hun hút khiến cho mấy anh chị em phấn đấu mãi mới đứng chụp được kiểu ảnh đánh dấu lãnh thổ. Một số bạn tây bên cạnh vẫn còn tung tăng nhờ chụp ảnh...nhảy yomost được trong khi bọn tớ dúm vào nhau co ro vì lạnh. Miếng bánh trao tay vừa nhai trệu trạo vừa run. Chưa kịp ngồi được vài phút đã bị giục xuất phát, có đứa vừa bỏ miếng trứng luộc vào miệng đã phải đứng lên nên đành vừa chống gậy vừa...nhai vì nếu ngồi thêm chút nữa sẽ bị ngấm lạnh và không thể đi xuống được vì tuyết rơi và gió đang ngày một tăng tốc.
Có chút đồ ăn lót dạ nên tớ mới ngoái đầu nhìn lại cái hồ khi nãy, à, thấy cũng không đến nỗi tệ như cái nhìn đầu tiên nhỉ. Còn Ice lake thì langthang up ảnh rồi, tớ chả có ảnh ở đây mấy vì còn bận...ăn
Có câu chuyện bên lề:
Lúc đội rùa đang hì hục leo dốc, tập trung mọi sức lực để nâng chân và cơ thể ở đoạn khá hẹp thì nghe tiếng "Namaste" đằng sau (câu chào của người Nepal). Biết là có người nhờ câu chào chứ tịnh không nghe tiếng bước chân hay tiếng thở. Biết chắc bạn này muốn vượt qua nên đội rùa tự động nghiêng người nép sang 1 bên, không cả ngẩng đầu hay chào lại chứ đừng nói là ngoái nhìn. Bóng bạn đó lướt qua, tớ nhắc lại là LƯỚT QUA nhé, nhẹ bẫng. Và rất nhanh sau 3 bước sải chân bạn ấy đã ở trên đầu dốc cách bọn tớ khoảng 5p lẫm chẫm theo tốc độ đội rùa. Đội rùa sốc toàn tập, treo máy 5s sau mới thảng thốt "nó nhất định không phải là người"=)). 1 cái áo phông cộc tay, quần vải loại để tập yoga mỏng mảnh rộng thùng tình xắn cao như quần đùi, hai tay khoanh trước ngực, balo vải bé tẹo đeo sau, mái tóc xoăn bồng lên như cái nấm...và bạn ấy rất trẻ. Bọn rùa ko dám nghĩ đến tốc độ và một đống thứ quấn quanh người. Đội rùa mất thêm 5p đi trong trạng thái mơ hồ nghi hoặc và bất nhẫn. Ngay lúc gặp đồng đội đã vội vã buôn thì chưa dứt nhời đồng đội đã "kia hả, phải kia không..." rồi kèm theo những câu bình luận còn choáng hơn cả đội rùa vì chứng kiến bạn ấy lên hồ chạy nhảy, đứng tập yoga, nhúng chân xuống hồ đang đóng băng và...làm vô vàn các động tác của kẻ thừa năng lượng như ở đồng bằng. 4600m đó nha, điên mất.