MinhHai78
* HEll0_VIETNAM
๑۩۞۩๑: Thu vàng mấy độ..๑۩۞۩๑lebinh ๑۩۞۩๑
Từ khi nguyệt lão giận hờn
Duyên ta hai lối ..khg còn mùa xuân
Sầu tình dạ luống bâng khuân
Đêm về ảo mộng bao lần ...tương tư ..
Thú thiệt là ..chẳng hứng thú thi thơ
Khi đời thật... nhiễu nhương hoài ảo mộng
Cũng tại em ..làm hồn anh sáo rỗng
Lạc vô bờ ..nên mượn bút.. đăng tâm./
MÌNH trong đêm lệ nỗi sầu..
CHIA vầng trăng nửa, nỗi đau theo cùng..
TAY ai hứng lệ rưng rưng..
RỒI vần thơ đó, gửi chung vạn sầu
Ta say theo hạt nắng Người đem lại
Giăng mơ màng trải gối nệm chơi vơi
Cho Ta ghé môi hôn trên tóc vội
Khi hoàng hôn trong ánh mắt lần rơi
Tượng ông Hiệu trưởng trường Đại học
Ta điên cuồng ... khi vô tình Người thả
Hương nguyên trinh gió thoảng để môi chờ
Giữa hoang đàng Ta gầy một cơn mơ
Phơi khờ dại trên hình hài rực nắng./
Xa mới đó ...mà dường như vô lệ.
Người chẳng còn lưu luyến chút gì sao ??
Chừ gặp lại..môi ngoan còn gượng gạo
Đối mắt ta ..mà cảm giác vô bờ..
Ngó vào sân Thư viện Quốc gia
Ta mê mang tựa mình trên da trắng
Nghe nhịp tim rung rẩy khúc đợi chờ
Dấu đam mê hiện lần theo tiếng thở
Sưởi nóng tình cho hồn xác ngẫn ngơ/
Em về ôm gối tương tư
Mãi thương lá úa vàng thu mong chờ
Yêu trong năm tháng đợi chờ
Anh như cánh nhạn xa mờ chân mây /
Nắng đổ dần trên suối tóc sợi tơ
Trải cái bóng chờ bàn tay ve vuốt
Dây ân tình cuộn vào nhau thắt buộc
Để treo mình trên con nắng đong đưa.
Chợt mơ thấy....hẹn thề trong tiền kiếp
Em ngã đầu ..tựa vai xiết không buông
Anh vuốt tóc..cài hoa trong chiều muộn
Đượm ân tình...nghiên cả nắng hoang sơ.
MÌNH nay chia ngả duyên rồi..
KHÔNG còn cảnh sống chung đôi thủa nào..
BÊN cầu lệ kẻ buồn trào..
MÀ đơn cảnh lệ gửi vào nét mi/
MÌNH còn hai nửa không em..
XA hay gần hỏi, mà bên lệ sầu..
PHẢI người! người bảo xa nhau..
KHÔNG còn chung cảnh bên cầu duyên ta ?
Anh vẩn mong đừng tàn phai nhung nhớ
Phương trời xa tạc đá mãi hẹn thề
Em là em...Nơi nào anh cũng nhớ.
Áo lụa gầy ..thoáng gió tóc bay bay.
Từ khi nguyệt lão giận hờn
Duyên ta hai lối ..khg còn mùa xuân
Sầu tình dạ luống bâng khuân
Đêm về ảo mộng bao lần ...tương tư ..
Thú thiệt là ..chẳng hứng thú thi thơ
Khi đời thật... nhiễu nhương hoài ảo mộng
Cũng tại em ..làm hồn anh sáo rỗng
Lạc vô bờ ..nên mượn bút.. đăng tâm./
MÌNH trong đêm lệ nỗi sầu..
CHIA vầng trăng nửa, nỗi đau theo cùng..
TAY ai hứng lệ rưng rưng..
RỒI vần thơ đó, gửi chung vạn sầu
Ta say theo hạt nắng Người đem lại
Giăng mơ màng trải gối nệm chơi vơi
Cho Ta ghé môi hôn trên tóc vội
Khi hoàng hôn trong ánh mắt lần rơi
Tượng ông Hiệu trưởng trường Đại học
Ta điên cuồng ... khi vô tình Người thả
Hương nguyên trinh gió thoảng để môi chờ
Giữa hoang đàng Ta gầy một cơn mơ
Phơi khờ dại trên hình hài rực nắng./
Xa mới đó ...mà dường như vô lệ.
Người chẳng còn lưu luyến chút gì sao ??
Chừ gặp lại..môi ngoan còn gượng gạo
Đối mắt ta ..mà cảm giác vô bờ..
Ngó vào sân Thư viện Quốc gia
Ta mê mang tựa mình trên da trắng
Nghe nhịp tim rung rẩy khúc đợi chờ
Dấu đam mê hiện lần theo tiếng thở
Sưởi nóng tình cho hồn xác ngẫn ngơ/
Em về ôm gối tương tư
Mãi thương lá úa vàng thu mong chờ
Yêu trong năm tháng đợi chờ
Anh như cánh nhạn xa mờ chân mây /
Nắng đổ dần trên suối tóc sợi tơ
Trải cái bóng chờ bàn tay ve vuốt
Dây ân tình cuộn vào nhau thắt buộc
Để treo mình trên con nắng đong đưa.
Chợt mơ thấy....hẹn thề trong tiền kiếp
Em ngã đầu ..tựa vai xiết không buông
Anh vuốt tóc..cài hoa trong chiều muộn
Đượm ân tình...nghiên cả nắng hoang sơ.
MÌNH nay chia ngả duyên rồi..
KHÔNG còn cảnh sống chung đôi thủa nào..
BÊN cầu lệ kẻ buồn trào..
MÀ đơn cảnh lệ gửi vào nét mi/
MÌNH còn hai nửa không em..
XA hay gần hỏi, mà bên lệ sầu..
PHẢI người! người bảo xa nhau..
KHÔNG còn chung cảnh bên cầu duyên ta ?
Anh vẩn mong đừng tàn phai nhung nhớ
Phương trời xa tạc đá mãi hẹn thề
Em là em...Nơi nào anh cũng nhớ.
Áo lụa gầy ..thoáng gió tóc bay bay.
Last edited by a moderator: