What's new

Côn đảo - cuộc hành trình đầy sóng gió

Có những năm tháng đi qua mà chẳng để lại những ấn tượng hay hồi ức đáng nhớ, nhưng cũng có những ngày ngắn ngủi khi trãi nghiệm cùng nhau lại cảm thấy cuộc sống thật đẹp và đầy ý nghĩa. Đó là những cảm nhận của Di khi mà Di có 1 chuyến đi có 1 -0- 2 mà không phải ai cũng có may mắn sống sót trở về nguyên vẹn.Khi cả nhóm phải vượt đại dương trong màng đêm thăm thẳm, trước những cơn sóng dữ cao 7 -8m, lênh đênh 16h trên biển không ăn, không uống để đến được Côn đảo. Nhờ sự trợ giúp của những con người chưa 1 lần biết nhau, cảm nhận được tình người ấm áp, thêm yêu quê hương đất nước và con người Việt Nam.
Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu chuyến đi đầy chất phiêu lưu mạo hiểm, mọi người theo chân Di bắt đầu cuộc hành trình nhé


Sau khi chốt đoàn là 11 người, chia làm 2 team
- 2 người ra CĐ = máy bay
- 9 người ra CĐ = thuyền hơi (Tp.HCM – Sóc Trăng – Côn Đảo)
Ngày 7/3/2013
Xe khởi hành lúc 0g30 nên cả nhóm tập họp lúc 7g30 tại bến xe miền Tây.

01_zps810be674.jpg

2 thuyền đã được chuyển đến bến xe miền Tây

02_zpsdc72e21f.jpg

Mọi người đang kiểm tra lại những vật dụng còn thiếu để mua thêm

03_zps6d32ad7f.jpg

Mua thêm mấy can đựng xăng để thuyền ra khơi

04_zpsa689de63.jpg

Mọi việc đã hoàn tất, giờ chỉ còn chờ đến giờ lên xe xuống Sóc Trăng thui

05_zps08fd8650.jpg

12g30 Xe cũng khởi hành ..sau mấy giờ ngồi chờ đến sốt cả ruột ^^

06_zps38654d31.jpg

Dừng chân tại nhà chờ xe Phương Trang tại Tiền Giang

07_zps1384b968.jpg
 
Last edited:
Tôi thấy các bạn trẻ GIỎI, ngon hơn tôi nhiều.

Nếu các bạn sửa soạn kỹ hơn thì đẹp hơn.

Và các bác khác cũng đừng ném đá quá, chuyện đã rồi, họ đã thành công rồi. Các bác có gì hay viết ra chứ đừng "anh hùng bàn phím".
 
11_zpsa0a4279f.jpg

Cứ ngỡ biển đã êm...nhưng càng đi xa thì sóng càng cao hơn..chứ không giảm được tí tẹo nào cả...


10_zps03605d7b.jpg

Các bạn có thể thấy lúc thì mặt biển cao hơn thuyền, lúc thuyền cao hơn mặt biển...có lẽ chụp hình khó hình dung được con sóng thế nào...

08_zpsd1771bb2.jpg

Lúc này đang trưa...nắng lúc sáng ấm áp lắm, nhưng giờ nắng nóng rát người, cháy cả da...biết thế nhưng mình cũng ko lòng dạ nào mà tìm cái chai kem chống nắng để bôi cả...

16_zps9c9e62b9.jpg

Thiên nhiên cũng thật khó hiểu và khắc nghiệt, trời hết nắng thì lại những đám mây đen giăng phủ... nhìn mây là lòng cứ lo. Nếu mưa trong thời tiết thế này thì là...bão. Sức cả nhóm cũng phần nào suy giảm vì ói hết...tức là chẳng còn gì trong bụng cả. Mà gặp bão nữa thì....

00_zps4630af29.jpg

Mình thì ngồi ủ rũ vì mệt mõi, có thể gọi là "tự kỷ" nhìn trời, nhìn mây, nhìn biển và nhìn...anh Vũ. Anh thì từ lúc rời tàu cá có vẻ phấn chấn hơn nhiểu, lúc này còn bảo bé Linh em chụp hình con sóng kìa em...chụp anh nữa..(potay). Mọi lời nói, cử chỉ, hành động và cả nét mặt của anh rất quan trọng với mình lúc này, thế mà lâu lâu anh còn "phán" những câu nghe như chết đi sống lại...đại loại như" Chết rồi em ơi, anh không biết đây là đâu cả, mình lạc đường rồi", "Động cơ bị gì rồi, máy không nổ nữa", "Di ơi, Côn Đảo kìa em?" với vẻ mặt hết sức...nghiêm trọng. Làm mình hốt hoảng hả, hả, anh nói sao, thật hả anh. Rồi anh mỉm cười...điểu cáng. Thiệt muốn "đá" hắn xuống biển dễ sợ...Nhưng trong lòng thấy vui lắm. Anh chẳng phải đang rất ổn đó sao, còn có sức trêu ghẹo bọn mình được, còn cho bọn mình thấy được ..hy vọng. Anh ép bọn mình uống nước, dù cả bọn chẳng thấy khát, chẳng thấy đói...anh bảo cố uống vào cho có sức, trời nắng mà ói hết rồi thì cơ thể mất nước nhiều lắm. Có 1 cái bánh scotti thuyền trưởng tàu cá cho anh cũng bảo ăn, moi mấy cục socola còn từ hôm tết (ặc) bắt 3 đứa ăn...mà mình thì nuốt không nổi, uống không vô...có ăn hay uống cũng ói cả ra thôi mà..hic

13_zps4724b692.jpg

Con bé Linh thì ....cũng tươi tắn hơn hôm qua (cứ nghĩ "2 đứa nó" là anh em cơ đấy, giống nhau thấy ớn)

05_zps8536ebf0.jpg

Và kia....Hòn Đảo linh thiêng đã hiện lên, hòn đảo mà cả bọn đã rất khó khăn mới đến được....
 
Last edited:
Phạm Vũ ơi,chưa thấy bao giờ 1 topic đang có cùng lúc 24 thành viên và 116 khách đang xem thế này. Mình cũng vừa xem xong bài phỏng vấn trên báo Thanh Niên, kết nhất câu phóng viên miêu tả vẻ mặt của cậu, :)
Mình cũng đồng ý với bác dota, dù sao thì cả đội cũng đã cập bến an toàn. Không riêng gì Phạm Vũ,mà bất cứ ai khi quyết định thực hiện một việc gì đó mạo hiểm thì chính bản thân mỗi người đã có sự cân nhắc,tính toán. Họ tự tin vào sự quyết định của mình, loại trừ những yếu tố nguy hiểm. Và đến khi đã gật đầu thì họ cũng có cơ sở của họ. Dù rằng chưa chắc tất cả những tính toán, cân nhắc của mỗi người đều chính xác, nhưng chính lúc đối mặt với nguy hiểm là lúc bản lĩnh của họ được thể hiện.
Sau những gì vừa trải qua, chính Phạm Vũ và các bạn trẻ cũng đã rút ra được nhiều kinh nghiệm quý báu cho những chuyến hải hành sau này. Và chính mỗi người đang ngồi "ném đá" ở đây,các bạn có dám nói các bạn không học được chút gì tù những thực tế mà họ vừa trải qua?
Cái chúng ta cần là kinh nghiệm, để có được những chuyến đi an toàn. Hãy nhìn vào những gì họ thu được sau chuyến đi có vẻ "điên khùng" này. Và tự hỏi chính bản thân mình có học được gì từ họ không
 
Nhìn thấy Côn Đảo...anh Trực như sống lại...lúc này cầm giúp tay lái cho anh Vũ nghỉ ngơi 1 chút
02_zps69bc954b.jpg


03_zps66bf090e.jpg

Có thể thấy gương mặt hồ hởi, hạnh phúc của anh Trực

14_zps10b8c173.jpg

Anh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm...nhìn từng thành viên lúc này mà mình muốn ôm họ quá đỗi, muốn nói 1 lời cảm ơn với anh Vũ, muốn chia sẽ niềm hạnh phúc với 2 người kia...phải rồi 2 người kia...lúc này mon men lôi cái hộp cứu hộ ra, kiểm tra điện thoại, có 1 tin nhắn của Huệ gửi cho mình "Mọi người sao rồi, liên hệ GẤP nhé"...xem lại vẫn không có sóng, vẫn dịch vụ khẩn cấp. Nhắn lại cái tin báo: "Cả bọn an toàn, khoảng 2-3g chiều ngày 9/3 sẽ đến Côn Đảo", tin vẫn treo chứ không gửi được...thôi thì cứ nhắn đại, mong nó đi sớm để mọi người còn an lòng.
Lúc này đã ổn, anh Vũ cho dừng thuyền lại và nói có 1 chuyện quan trọng hơn lúc này cần phải làm. Hút thuốc (~.~). Moi trong hộp cứu hộ ra hộp thuốc ướt nhẹp, gãy vụn, cũng vớt vát được 1/2 điếu còn hút được. Bé Linh thì bắt đầu thấy đói + đau bụng. Mình thì lôi mắt kiếng ra đeo để nhìn cho rõ Côn Đảo. Anh trực thì lôi máy ảnh ra chụp hình típ. Giờ thì cả bọn dưỡng da chống nắng được rồi.

Vẫn còn cách Côn Đảo 20km - lúc này là 11h40' ...Sao khi đã lấy lại tinh thần, cả bọn đi típ....


15_zps7e1bedab.jpg


16_zps9c9e62b9.jpg


18_zpsf237440a.jpg
 
Last edited:
Ôi , đọc xong topic chỉ muốn hét , AAAAAAA đầu nhảy số lung tung tơi bời luôn, máu Phượt nổi lên điên loạn, nhưng có điên thì cũng ko bao h dám nghĩ, sẽ dám làm một điều như các bạn. Mình từng rất thích , rất thích biển, và chỉ 1 lần duy nhất đi biển đêm , nhìn màn đêm tối mịt, đối mặt với đêm đen mình mới cảm nhận rõ trải qua cảm giác ko biết điều gì ở phía trước đang đợi mình nó đáng sợ như thế nào. Vượt qua thử thách này, cũng chính là vượt qua được nỗi sợ hãi chính bản thân mình, dám làm, dám nghĩ và dám đối mặt , dám tin tưởng vào người đồng hành. Thật sự quá nể phục các b, vì đối mặt với sự nguy hiểm mà các b vẫn 1 lòng, cùng nhau chung 1 mục đích đến cùng quả là qá khâm phục, vì hoàn toàn khi lên được tàu cá, các b cũng sẽ có quyết định đi tiếp hay ở lại của riêng mình. Đất thiêng, có duyên với tới được. Định mệnh sắp đặt các ở bên nhau cùng vượt qua sóng gió. Ơn trời vì sự bình an của các b và chúc cho tình bạn giữa mọi người sẽ gắn kết dài lâu.
 
Vừa đọc bài viết này : http://news.zing.vn/nhip-song-tre/4-ban-tre-di-thuyen-vuot-bien-dem-ra-con-dao/a309403.html
Vội vàng lên phượt để tìm đọc topic, đọc một mạch hết mấy trang đầu đúng là điên rồ thiệt nhưng đúng là chỉ cới dân phượt mới liều như thế thôi. Mình cũng làm nhiều điều điên rồ như các bạn (mình cũng không biết bơi và mạng Hỏa nên cũng ngán món này chỉ dám đạp xe và leo núi thôi). Nhưng sau mỗi chuyến đi là một lần học hỏi và rút kinh nghiệm, chỉ nhắn gửi đến các bạn trẻ muốn đi hoặc sắp đi : "Hãy chuẩn bị cho mình một hành trang thật đầy đủ, và luôn đặt vấn đề an toàn của bản thân lên hàng đầu"
 
19_zps0d2e34f9.jpg

Niềm vui sướng, niềm hạnh phúc đang ùa về trên từng gương mặt...thổi bừng sức sống, thắp sáng cả niềm tin và niềm hạnh phúc

22_zpscbe93ba9.jpg

Từng bước tiến gần hơn Côn Đảo là từng bước sự sống như quay về với mọi người, mọi người bắt đầu có cảm giác về sức khỏe bản thân:
- Anh Vũ: cần 1 điếu thuốc lấy lại tinh thần, thả lỏng tinh thần và 1 chút thư giãn ...anh đã cố gắng đến thế cơ mà.. (không cổ vũ cho những ai hút thuốc nhá)
- Bé Linh: cứ bảo con bé "Linh lì lạnh lùng" vô cảm nhưng lúc này em nó bắt đầu thấy đau bụng và mệt. Khi tinh thần đã được nghỉ ngơi là lúc các cảm giác của cơ thể lên tiếng (có lẽ em nó không nhận ra mình cũng căng thẳng như mọi người)
- Anh Trực: Anh như người vừa mới được hồi sinh, mặt cũng tươi tỉnh hơn...
- Còn mình: Bắt đầu thấy bình yên, bao nhiêu mệt mõi tan biến và thấy rát...chân (cháy nắng đấy ạ)

Dù rằng còn 20km nữa nhưng niềm vui như vỡ òa trong tim mỗi người, cảm giác lúc này rất khó diển tả được thành lời. Chỉ biết cổ họng nghẹn lại, lòng nôn nao, ....

Mọi người cứ đùa nhau chắc hôm qua tới giờ 2 người kia khó mà ngủ được...mà ngủ sao được, chắc thức trắng đêm, đi ra đi vô ôm điện thoại mà ngóng....không chừng mang mền ra ngủ tại bờ biển vừa chờ điện thoại vừa chờ bọn mình luôn ấy chứ. Vì bọn nó "dụ dỗ" mà bọn mình ăn không được, ngủ không được, bầm dập như vầy thì sao bọn nó ăn ngon, ngủ ngon được. "Bọn tao" mà có bề gì thì sẽ ám "bọn mày" suốt kíp....hhaha...Cả nhóm cười vang...Tiếng cười hòa tan vào tiếng sóng, tiếng gió vang động cả con thuyền bé nhỏ....ôi, giờ mới nghe được mọi người cười, niềm vui long lanh trên từng khóe mắt cay cay ..
Chắc 2 người kia nhìn thấy bọn mình sẽ hạnh phúc lắm, còn niềm vui nào hơn thế này. Trong lòng thầm nghĩ: khi đặt chân lên bờ chắc 2 người kia sẽ chạy ào ra đón, cả đám sẽ ôm chằm lấy nhau mà khóc, khóc cho thỏa những nổi mong chờ, những lo lắng và cảcho niềm hạnh phúc khi gặp nhau (dù rằng chỉ gặp Huệ 1 lần duy nhất ở bến xe miền Tây, thậm chí còn không biết Sơn là ai), sẽ nói mọi chuyện qua rồi, tụi tui bình yên rồi, đừng lo nữa.. Những người bạn xa lạ nhưng sao nghĩ đến lòng lại thân quen và ấm áp đến lạ kì..cố nén niềm xúc động đang dâng đầy trong lòng, mỗi người chờ đợi giây phút tương phùng...
.....20km....
...........
.......
.....
...
 
Last edited:
Thật sự là khâm phục ý trí của các bạn, mặc dù tôi vẫn phải nói chuyến đi của các bạn thật điên rồ. Tuy nhiên, nếu những ai có những trải nghiệm tương tự thế này trong cuộc đời thì chắc chắn sau này sẽ rút ra được nhiều chiêm nghiệm và ý nghĩa sống trên cuộc đời này hơn. Mình thấy trong diễn đàn này nhiều bạn cho rằng các bạn trẻ này chỉ thích thể hiện mình là hơi quá và có vẻ chụp mũ cho người khác. Nếu bạn nào đã từng đi bộ đội (tham gia thời chiến hoặc tham gia diễn tập bắn đạn thật), hoặc những bạn trẻ nào đã từng tham gia đánh trận (sử dụng súng sơn) ngoài thực địa thì sẽ đồng cảm ngay với 4 bạn trẻ này. Đây thực sự là một trận chiến, chiến đấu với kẻ thù (ở đây là thiên nhiên) không khoan nhượng, nhưng chiến đấu với bản thân mình còn khó hơn. Khi bạn ra trận, khói đạn mù mịt, tiếng đạn rít bên tai, tới tấp xung quanh, trúng vào người, lúc đó bạn có hai lựa chọn: 1 là nằm im hoặc quay lại không tiến công; 2.Cố gắng, khéo léo tiến lên kết hợp cùng đồng đội để tiến công và chiến thắng. Tôi thấy 4 bạn ở đây vẫn có 2 lựa chọn này khi họ lên tàu cá, nhưng họ vẫn lựa chọn tiến lên, dũng cảm như những người lính chiến đấu trên chiến trường, vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân để tiếp tục dấn thân vào lựa chọn khó khăn hơn, nguy hiểm hơn, điều này chỉ có thể thực hiện bởi: hoặc những người thật sự dũng cảm, có hiểu biết và tự tin vào bản thân mình (như bạn Vũ), hoặc những người cực ngây thơ không biết được hết những khó khăn, nguy hiểm trước mắt (tôi đoán giống như kiểu ngây thơ, vô tư của bé Linh). Nhưng dù là ai họ cũng rất đáng khâm phục khi quyết định từ tàu cá đi tiếp.
Cá nhân tôi thật sự cũng không đồng ý quyết định của các bạn khi đi trong đêm tối khi chưa chuẩn bị đầy đủ. Nhưng một khi đã quyết dấn thân thì không lùi bước, đó mới là cái đáng phục của các bạn.
Chúc mừng các bạn đã trở về bình an và hy vọng qua trải nghiệm này các bạn thấy cuộc đời này thật đẹp nhưng quá ngắn và mong manh, vì vậy mình phải sống có ý nghĩa hơn.
 
Đồng ý với Vĩnh và một số bác, mình cũng không phản đối nếu có những chuyến sau, "điên rồ" hơn, "máu lửa" hơn, mới lạ hơn.. gì gì đó của bất kỳ ai, mình cũng từng nghĩ ra nhiều điều "mới lạ" nên cảm nhận đc, hãy hành động thôi, chứ không cần nói :)

Nhưng tóm 1 điều, là chuẩn bị kỹ những gì cần thiết nhất và an toàn nhất để có thể đạt mục đích
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,305
Bài viết
1,174,995
Members
192,033
Latest member
cmd368vnccloud
Back
Top