What's new

[Chia sẻ] Đường xa vạn dặm

Hoang vu như thế này có thằng nao nó mà chất lột thì Em cũng bỏ xe luôn
Con đường nhầy nhụa và chơn như đổ mỡ. Nhưng đến đoạn ở Thượng Lâm này, hắn tự hào là chưa bị ngã cái nào. Đường dốc lên núi, xung quanh không có dân cư sinh sống. Cả một đoạn dài hầu như không thấy người đi. Thỉnh thoảng có những lối rẽ và hắn muốn hỏi đường nhưng chả có ai. Thôi cứ chọn đường nào to nhất, nhiều vết bánh xe nhất mà đi thì chắc ăn hơn.

Mưa đã ngớt nhưng các con suối bên đường bắt đầu đầy nước và đổ tràn qua đường. Trời vẫn xám xì và cảnh vật buồn bã. Lúc này hắn đã ướt quá rồi nên cũng chẳng cần cởi áo mưa nữa, cứ để vậy đi. Trên con đường hưu quạnh hắn nhớ đến thân phận của kẻ lang thang và thật sự thấm thía với hai chữ lang thang.


Đường về đêm nay vắng tanh
Dạt dào hạt mưa rớt nhanh
Lạnh lùng mưa xuyên áo tơi
Mưa chẳng yêu kiếp sống mong manh
Lầy lội qua muôn lối quanh
Gập nghềnh đường đêm tối tăm
Ngập ngừng dừng bên mái tranh...​



IMG_0988.jpg



IMG_0989.jpg



IMG_0991.jpg


IMG_0992.jpg
 
Phía cuối con đường mòn heo hút quanh co là một con dốc nhỏ đầy đá xít, tuy có khó đi nhưng còn hơn đoạn dốc đất trước đó rất nhiều. Lên được đến đây hắn còn chưa hoàn hồn với đoạn dốc đất trước đó. Xe cài số một tốc hết ga còn người thì méo mặt đẩy. Thế mà xe cứ xoay ngang, bánh trước lún sâu vào bùn như đâm đầu xuống đất vậy. Đã phi cả ra sát mép vực, tuy có đỡ chơn hơn nhưng đất lại lún hơn, bánh xe quay tròn mà nhích thật khó khăn. Người thì thở gấp mệt muốn đứt hơi còn xe thì khét lẹt.

Nhìn trước nhìn sau mãi mới có một cậu bé đi học về. Cậu nhìn thấy hắn thì tránh xa và đi rất nhanh. Hắn nhình cậu thèm thuồng vì nếu có thêm một tay đẩy, cái xe này chắc tiến lên dễ hơn. Hắn thì mệt mà cậu bé đi nhanh quá, hết cơ hội nhờ đẩy xe...Phải tự thân vận động thôi. Những lúc bi quan nhất hắn cũng chưa bao giờ nghĩ mình bị giời đầy:)).


IMG_1141.jpg




IMG_1143.jpg




IMG_1144.jpg


Qua con dốc đá cua tay áo, hắn đi vào một thung lũng với lơ thơ mấy nóc nhà. Đầu bản nhỏ, bên những thân cây đổ chỗ ngã ba, có một bọn trẻ con lam lũ đang chơi đùa. Nhưng khi nhìn thấy hắn, cả lũ trẻ ù té chạy như gặp ma vậy. Với nhiều năm lang thang ở vùng cao, lắm cũng không ngạc nhiên về điều này. Vấn đề là giờ chả còn ai để hỏi đường. Hắn cứ đánh liều rẽ trái sau một hồi quan sát, phán đoán. Và hắn đã đúng.
 
...Một người vào thành phố
Đếm từng bước buồn tênh
Một người vào thành phố
Không còn ai người quen
Người tìm về đồng xanh
Nhưng đồng đã bỏ không
Rồi người bỗng thấy buồn
Bỗng thấy buồn
Rồi chợt nghe xót xa đất mình...



Độc hành trong khung cảnh như này khiến hắn có thể sống thực với chính mình, đối diện với chính mình. Cảm giác buồn mênh mang xâm chiếm tâm hồn khiến hắn lặng đi trước thiên nhiên, phong cảnh xung quanh.​



IMG_1146.jpg




IMG_1147.jpg




IMG_1148.jpg
 
Có người hỏi hắn độc hành thâm sơn cùng cốc có sợ không? Sợ chứ sao không! Đó là sợ không vượt qua được chính bản thân mình thôi chứ thực ra những nơi heo hút này ngoại cảnh đâu có gì làm hắn sợ được. Trong bài Thế lộ nan có câu:

Cao sơn lộ hổ chung vô dạng
Bình lộ phùng nhân khước bị giam.​

Vậy là sợ "gian nhân" thôi, những nơi hoang vắng thế này toàn người tốt cả, làm gì có gian nhân vì họ gian với ai cơ chứ? Những nơi phồn hoa đô hội bon chen mới phải đề phòng. Còn những vùng mà hắn qua thì không có chút băn khoăn gì về "nhân gian" cả....


Con đường nhỏ trơ khấc toàn đá lớn đá nhỏ là thứ rất sẵn ở những nơi như thế này. Vốn cho dễ đi, nó cũng đã từng được đắp đất lên mặt. Nhưng giờ mưa xói hết rồi, nên hắn chỉ có thể bò trên con đường này thôi. Con đường nhỏ đi ven suối và đến một vách đá dựng đứng. Chắc xưa kia nó bị nước bào mòn chân nên giờ tạo thành một hàm ếch lớn và con đường mòn có thể đi men vào đó. Đoạn này, mưa không vào được vì vòm đá nhô ra như mái che. Hắn ước ao giá mà cái nơi này gần gần phố thị hay chí ít là đi lại dễ dàng thì sẽ là nơi cắm trại tuyệt vời.



IMG_1150.jpg




IMG_1149.jpg




IMG_1153.jpg
 
Last edited:
Phía sau làng bản đã xa dần, phía trước thì không biết con đường đi còn bao xa. Hắn muốn hỏi thăm đường cho vững dạ đi tiếp mà chẳng gặp ai. Lúc này cũng đã hơn 2h chiều, trời tháng 5 mà vẫn còn âm u lạ. Có đường ắt có người đi và nó phải dẫn đến đâu đó, thôi cứ đi vậy.

Lúc này mưa đã tạnh hẳn. Hắn rất phấn chấn và bỏ áo mưa ra. Cái quần đi mưa giờ bên ngoài đã khô nhưng bên trong lại xũng nước. Hóa ra, mồ hôi không có chỗ thoát đọng nước lại làm cho quần ẩm hết cả. Bỏ được ra chỉ một thoáng là dễ chịu ngay. Từ sáng đến giờ, đôi giày ngâm nước hết khô lại ướt, giờ cũng đã khá hơn.

Hắn vui hơn với khung cảnh xung quanh. Qua con suối trong vắt khi những trận mưa đầu hạ chưa làm vẩn đục, hắn biết khi lũ lên, con đường này sẽ không thể đi lại được. Và bà con phía trong này sẽ bị cô lập với bên ngoài. Nhưng với nền kinh tế tự cung tự cấp, cách biệt với bên ngoài vài tuần chắc cũng không ảnh hưởng nhiều.



IMG_1154.jpg





IMG_1155.jpg





IMG_1156.jpg





IMG_1157.jpg
 
Vượt qua một con dốc đất, hắn lọt vào một thung lũng rất dài, nằm kẹt giữa hai dãy núi cao. Đã có dấu hiệu của dân cư với những mái nhà lá cọ và ruộng lúa. Sau này lúc gặp dân ở đây, hắn biết đây là thôn Nà Kiềng, xã Phúc Yên, Huyện Na Hang. Đây là một trong những thôn cực bắc của tỉnh Tuyên Quang.

Hai dãy núi đá, cơ nơi vách dựng đứng, trắng tinh đến rêu cũng chẳng mọc được. Những vách trắng như này tiếng Tày gọi là Đán Khao (Đán là vách núi, Khao là trắng). Có rất nhiều nơi, địa danh lấy luôn là Đán Khao mà hắn đã từng qua. Một nơi ở Hà Quảng-Cao Bằng. Một nơi ở trên dãy Tây Côn Lĩnh mà lần trong chuyến độc hành này hắn cũng từng qua và hút chết.

Rừng núi đá, cây cối tuy không tốt tươi, to lớn nhưng có rất nhiều loài đặc hữu. Tất cả rừng núi đá đều được xếp vào loại xung yếu vì tốc độ tái sinh cực thấp. Nhà cửa quanh đây hầu hết là nứa lá. Muốn có gỗ to, chắc phải đi xa...



IMG_1159.jpg




IMG_1161.jpg





IMG_1163.jpg





IMG_1164.jpg
 
Ở trong thung lũng thì có cái hay là có suối ở giữa và ruộng nước hai (hoặc một) bên. Tuy nhiên, để vào được thung lũng phải đi qua hai đầu đều là những đèo khó đi khiến thung lũng thêm biệt lập, khó tiếp cận. Hầu như phương tiện lớn không vào được đây. Do đó giao thương không thuận lợi. Hắn thấy bà con ở đây trồng được rất nhiều xoan to nhưng phải cắt khúc để bán mà không mang cả cây ra được. Điều đó càng khiến cho cuộc sống thêm cự cung tự cấp.


Rồi trước mắt hắn cũng là ngôi trường cắm bản. Nó gồm mấy lớp tiểu học và mẫu giáo tranh tre cũ kỹ. Thấy người lạ, mọi người lấp ló ra xem nhưng không ai lại gần. Mọi người có vẻ cảnh giác. Chắc chắn rằng rất ít người lạ đến nơi này.


IMG_1165.jpg




IMG_1166.jpg




IMG_1167.jpg
 
Cuối cùng hắn cũng gặp những người dân đầu tiên ở đây. Đó là một anh vừa đi nương về, quần còn xắn cao. Hắn đang chụp ảnh cho anh thì một người phóng xe máy tới. Anh này rất cảnh giác và hỏi hắn là ai, đến đây làm gì, chụp ảnh làm gì với giọng không mấy thân thiện. Hắn rất vui vẻ trao đổi với anh và mời anh chụp ảnh. Cái hay của máy ảnh bây giờ là có thể xem ảnh ngay. Hắn thoải mái đạo diễn để chụp cho anh này tấm ảnh. Cuối cùng bảo anh đứng trên đường nhỏ đi vào khu trường học. Anh xem ảnh thích quá bèn mời về nhà chơi. Giá mà có thời gian, thì về liền chứ, nhưng con đường độc hành còn dài, hắn lại sốt ruột nên chỉ cám ơn.

Hắn có một thói quen là đã hứa gửi ảnh cho ai thì thế nào cũng gửi. Chụp ảnh song thì hì hụi ghi địa chỉ. Hóa ra anh đi xe máy đến sau là phó thôn kiêm công an thôn. Thảo nào, lúc đầu anh cảnh giác thế. Anh phó thôn tên Nguyễn Văn Trường, anh còn cho hắn số điện thoại liên lạc. Anh còn cẩn thận dặn hắn nếu đi mà ai hỏi thì cứ bảo người quen anh Trường. Thế là hắn được bảo lãnh rồi còn gì. Sau khi kết thúc chuyến độc hành, hắn đã gửi ảnh cho hai anh này và tất cả những người hắn chụp và đã hứa gửi.

Quả thật với sự bảo lãnh của anh Trường và hướng dẫn tận tình cho đoạn đường còn lại trên đất Tuyên Quang, hắn rất tự tin tiếp tục lên đường.



IMG_1169.jpg




IMG_1170.jpg




IMG_1171.jpg
 
Hắn lại mải miết đi về phía cuối thung lũng với ngô và lúa xanh mướt bên con đường mòn. Trước mặt chắn ngang một dãy núi cao với con đường đất ngoằn nghèo như sợi chỉ nhỏ lần lần đi lên.


IMG_1172.jpg



Những mái nhà lá nép dưới rặng núi dù nhỏ bé nhưng rất nổi bật giữa các mầu xanh núi rừng và nương rãy. Hắn thấy tiếc là đã không có thời gian để ở lại nơi này dù chỉ một đêm theo lời mời của anh Trường. Anh là người Tày và đã sinh sống ở đây nhiều đời. Nếu ở lại, có thể hắn đã có cơ hội biết thêm nhiều điều về cuộc sống và con người nơi thung lũng hẻo lánh xa xôi này.



IMG_1173.jpg



Dù không biết con đường sẽ luồn lách như nào để vượt qua rặng núi cao, hắn biết chắc đỉnh giông kia sẽ là đường phân định địa phận tự nhiên giữa hai tỉnh Hà Giang và Tuyên Quang. Nhưng để lên được đến đó còn biết bao nhiêu là đường đất.


IMG_1174.jpg
 
Con đường vượt đèo mờ ảo, lẫn vào núi và cỏ. Những đám cỏ xanh ngắt phủ gần hết lối đi. Chỉ những nơi đá lổn nhổn cỏ mới không mọc được làm con đường mờ mờ hiện ra. Hắn tiếp tục đi lên, đi mà không biết phía trước sẽ như thế nào. Chiều cũng đã buông trên vùng núi và người dân cũng đang lục tục quay về, vì từ đây về đến bản dưới thung lũng cũng xa. Độc hành khiến hắn cứ lầm lũi đi.

Khung cảnh xung quanh mới hùng vĩ làm sao. Con đường cứ xuyên qua những hẻm núi mà tiến lên. Chỗ vách đá dựng đứng, chỗ xen núi đất mướt ngô non. Không gian yên ắng và bình lặng đến nao lòng. Khung cảnh khiến gã độc hành muốn đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa để ra khỏi thung lũng này.



IMG_1175.jpg




IMG_1176.jpg




IMG_1177.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,687
Bài viết
1,135,268
Members
192,410
Latest member
vietjin
Back
Top