What's new

Hà Giang – nơi “anh tài” tụ hội

Mây núi Hà Giang – “anh tài” tụ hội

Quán đông nghẹt những người, đám bàn ghế chen chúc đặc kín vỉa hè tận mấy hộ, có vẻ như vẫn không đủ chỗ. Đã hơn 8h tối, trời lất phất mưa, chúng tôi chụm vào nhau quanh cái ghế con kê cốc, chia nhau từng bụm không gian chật chội. Cốc trà của tôi đã gần cạn, mà cơn khát vẫn chưa nguôi ngoai.

Có vẻ tôi hơi bị “shock” trước cái thằng đang vung tay chém gió và nhả khói như đầu tàu trước mặt. Ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất, tôi cũng không tưởng tượng nổi một đứa có cái điệu bộ kỳ cục ấy, lại sắp dẫn dắt linh hồn mình trong một hành trình mơ ước. HG, cái ước mơ tưởng đã gần mà lại hóa xa xôi…

Tôi nhìn sang hai cô bé ngồi bên, hai khuôn mặt tươi tắn vừa gặp đã thấy như quen nhau từ lâu lắm. Thêm thằng ku má phính môi đỏ đang hồn nhiên lắp ba lắp bắp bên cạnh. Hiện tại, với con số 6 ôm (gồm cả hai người đang há mỏ chờ từ đầu SG) và 3 xế, chúng tôi có cơ chẳng đi được cùng nhau chuyến này.

Chúng tôi đã uống cạn tuần nước, mưa vẫn thoang thoảng ngoài hiên. Chờ mãi chẳng có thêm ai đến, cũng không một cú điện thoại cáo bận, nhờ giữ chỗ. Thằng Chuối vẫn vừa rít thuốc, vừa ngẳng cổ cò thao thao về những chiến tích đã đạt được, những lần đổ đèo, vượt suối, băng rừng... tôi nghe mà thấy mình vô cảm. Trái lại, Mr. Đạt và Ms. Chuê (sau đây tôi xin trân trọng gọi là Mụ Đạt và Lão Chuê) mang đến cho tôi cảm giác yên tâm phần nào. Chụm gần hơn vào hai cô bé kia, chia sẻ cùng nhau nỗi lo lắng mơ hồ, chúng tôi quyết định tiếp tục chờ đợi...
 
Last edited:
Ối cái bọn củ chuối! =)) Cây viết vừa leo Fan về, thân tàn ma dại, hai bài là đủ mửa mật rồi ạ. Đến giờ vẫn phải cà nhắc xuống cầu thang đây này, nhưng nghe vụ

tiên ông tắm suối trí tưởng tượng tuôn trào, lại thấy khỏe re =)).

Thế mấy tiên ông nằm sõng soài thế, muỗi nó có đốt cho sưng lốm đốm lên không? :D
 
Chết rồi, chị đi hành xác về bị tịt hết cảm xúc rồi, cứ ngồi trơ ra chẳng làm gì được. Khéo phải có màn thị phạm tiên ông tắm suối mới kéo được cảm xúc lên. Làm sao bi giờ??????
 
@hortensia: em viết bài nhiều cảm xúc, nhưng nên chú ý ngôn từ, nhiều thành viên trong đoàn lớn tuổi hơn em rất nhiều. Hi vọng "cái bọn củ chuối" không được dành cho các anh chị trong nhà HG mình.thanks
 
Hà Giang có gì?

Bạn hỏi tôi: “HG có gì?”

Tôi sẽ phải suy nghĩ trước khi trả lời câu hỏi của bạn …

Không phải vì HG trong tôi không có gì để kể. Mà vì, bạn, với tư cách một người có quan tâm, lẽ dĩ nhiên đã hình dung sẵn trong đầu những gì người ta thường nói về HG. Bạn chỉ cần một lời khẳng định.

Quan tâm, nên bạn không phủi toẹt “HG thì có cái gì … !” như bao người khác …

Bạn quan tâm, nên tôi rất muốn có câu trả lời khiến bạn vừa lòng …

Nhưng tôi biết nói sao với bạn về một HG không có hoa tam giác mạch, hoa bạc hà, không cháo ấu tẩu, không có cung đường khốc liệt Du Già – Mậu Duệ từng hộc đá bốc cháy trong nắng rát hay lầy lội sau cơn mưa. Không có lấy một phiên chợ tình, với những sắc áo Mông xanh đỏ đằm thắm nụ cười bẽn lẽn và tình tứ. Cũng không có sắc áo chàm chúi mình bên can rượu ngô, rót ra từng bát lớn cạnh một chảo thắng cố nghi ngút khói. Bát rượu ngô, mà phải là thứ bát chiết yêu cũ kỹ vàng ệch màu đất, sóng sánh chất lỏng đượm mùi ruộng nương, vẫn chập chờn trong giấc mơ tôi nhiều ngày trước khi đến HG.

Tôi biết nói sao với bạn về một HG không rộn rã tiếng khèn, dìu dặt tiếng đàn môi? Cũng không có những người phụ nữ dân tộc cần mẫn ngồi che ô quạt mát cho chồng dưới gốc cây giữa trưa nắng. Người chồng thì say mềm nằm lử lả không còn biết trời trăng ... Cũng có khi nàng sẽ buộc chồng vào yên ngựa, lầm lũi lội suối dắt ngựa về.

Nên chăng tôi sẽ kể với bạn về những cung đường ngập nắng? Nắng trải dài phết mật trên thung lũng mướt xanh, tạo nên một sắc màu mới rực rỡ không tên. Nắng tô thắm thêm cho thửa lúa chín sớm, êm mượt, rì rào trong gió. Nắng đuổi theo người, người đuổi theo nắng, cuộc hành trình kéo dài từ sáng sớm đến tối khuya. Chúng tôi say đi trên những cung đường tưởng như bất tận …

Hay tôi kể bạn nghe về một đêm đổ đèo trong ánh trăng trung tuần bàng bạc? Vẫn là đoạn đèo chúng tôi đã qua lúc chiều, có đoạn dẫn thẳng lên … trời muốn thắt cả tim. Trước mắt tôi, năm cái đèn hậu đều tăm tắp cùng sáng, cùng tắt … thật ấm lòng, gần gụi, như chính mỗi người chúng tôi sau hai ngày đường bên nhau. Người bạn đồng hành nói điều gì đó, ngàn ngạt trong gió thoảng vào tai, tôi lơ đễnh … Con đường đèo về khuya trở nên huyền ảo, không gian xung quanh ngợp trong màu đùng đục của ánh trăng xuyên qua màn sương dày. Đột nhiên tôi nhớ đến mùi vỏ chanh, những quả chanh đào chín vàng lăn nhẹ trên chảo ấm, đã thấm thứ tinh dầu đặc biệt, thơm ngai ngái vào những ngón tay tôi, lưu luyến. Sao tự nhiên tôi lại nhớ về cái mùi đã ám ảnh giấc ngủ của tôi đêm trước ngày lên đường? Phải chăng vì cảm giác bình yên, tôi đang bình yên, thực sự bình yên và thời gian thì trôi chậm lại?

Tôi sẽ kể bạn nghe về con đèo hiểm trở vắt dài từ sườn núi bên này sang sườn núi bên kia, bất tận … Nắng xói trên da thịt tôi, rát cháy. Chúng tôi lao đi trong gió, vẫn thấy cái nắng cười cợt vây bủa trên đầu. Rồi đột nhiên xe lọt vào một vùng mây mù ẩm thấp, cả sườn núi bên kia đẫm hơi lạnh và mặt trời thì tụt hẳn lại phía sau khúc cua. Ấy là một cảm giác choáng ngợp đầy thú vị. Chúng tôi trượt dài trong cơn say tốc độ, để rồi bị hẫng khi con đường dưới chân trở nên bằng phẳng. Đã qua hết đoạn đèo …

Có thể chỉ là một con đường vắng giữa hai sườn đá dốc hoang vu, bạn ngồi im lặng nghe tiếng xe mình xé vào không khí. Rồi đột nhiên xuất hiện hai tà áo trắng thấp thoáng chân núi đằng xa, ung dung, tự tại … Trong một phút cao hứng, bạn đưa tay lên vẫy. Và nhận được cả hai cánh tay nhiệt tình đáp trả. Bạn bật cười thành tiếng. Xe chuẩn bị rẽ, bạn quay lại gật đầu chào, từ khoảng cách khá xa, những cánh tay kia vẫn giơ cao, hồ hởi. Tôi không biết hai người đàn ông đó là ai, làm gì, nhưng đôi khi chỉ những ngẫu hứng cỏn con thế thôi, cũng đủ làm ta ấm lòng trong cả chặng đường …

Hay HG là bản nhạc Trịnh ru lòng bất ngờ cất lên giữa không gian trầm mặc của quán café cũ có những mảng tường đá ong mát rượi? Chúng tôi ngồi bên nhau, say lòng tiếng nhạc ma mị, say cả những nốt ghi ta tình tứ của một em trong đoàn. HG là gì, nếu không phải những phút giây như thế?

HG có những khuôn mặt bình dị, niềm nở nụ cười không toan tính. Những người dân trên đường, trong chợ … phần lớn đều nhìn thẳng vào ống kính, mỉm cười với chúng tôi. Em bé HG không che mặt đòi tiền, không chạy theo tôi, ráo hoảnh: “Chị từ HN đến à, em tặng chị cái này làm kỷ niệm” rồi cũng nhâng nháo xin tiền … Bạn không phải thấy tiếc cho những mai một trong tâm hồn người …

HG có thể là giây phút cả đoàn dừng chân khi nắng đã nhạt, bạn bước những bước xiêu vẹo đến ngả dài trên một thân xe, nghe đứa em nhẹ giọng: “Chị cứ nằm đi, nghỉ cho đỡ mệt …”. Hai cái ba lô bình thường vướng víu bỗng trở thành điểm tựa vững chắc, bạn nằm nghiêng nghiêng nghe cơn buồn ngủ dịu đi trên mí mắt nhắm nghiền. Thời gian không dừng lại như tôi mong đợi, nhưng tôi đã sống những giây phút đó bằng nhiều giờ, nhiều ngày qua cộng lại …

HG phải chăng là cánh bướm mỏng manh đậu hờ hững trên ba lô lấm bụi khi chúng tôi dừng lại sửa xe ven đường, giữa trưa nắng và cơn đói cồn cào xé ruột …

Bốn ngày, hành trình ngắn ngủi không cho chúng tôi nhiều lựa chọn. Chúng tôi đi như một phần không tách rời của những con đường ấy, cảnh vật ấy. Chúng tôi lựa chọn đi và cảm nhận …

Không có khuôn mẫu nào cho việc sống, và cũng sẽ chẳng có chuẩn mực nào cho việc đi. Bạn cứ đi, để thấy mình đang sống. Đơn giản vậy thôi!

HG trong tôi là những cảm nhận riêng biệt, đôi khi vẩn vơ như thế đấy …



Đường đèo
duong601.jpg

duong571.jpg

mai390.jpg


Cánh bướm trên túi bánh kẹo cho các bé dân tộc
mai697.jpg


Bướm đậu trên ba lô lữ hành ...
mai700.jpg
 
Last edited:
bài này đầy cảm xúc. Đọc xong muốn bỏ phứt mọi thứ ở đây lên đó quá.(c)

Đừng em, em Ca Giao lên đó thì anh lo em sướng quá mà quên mất tiếng người, miệng chỉ còn phát ra được 1 âm thanh duy nhất và bất tận: ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi!
:-D
 
Re: Hà Giang có gì?

:)Hà Giang ơi ! núi trập chùng núi, núi lại tiếp núi , đèo lại tiếp đèo hết lên dốc rồi lại xuống dốc, những con đường đèo như những dải lụa mềm mại vắt ngang triền núi như những chiếc khăn trên mũ áo những phụ nữ dân tộc vùng cao nơi biên giới địa đầu tổ quốc nơi mà chúng tôi đã cùng nhau được đặt chân đến một lần trong đời, mà biết đâu được chắc gì đã được trở lại đây thêm một lần nữa . những cảnh đẹp nơi biên cương đất nước hình chữ S của chúng ta thật làm say lòng người nếu đã một lần được đặt chân đến đây ,những thân ngô khẳng khiu mọc xen lẫn trong rừng đá tai mèo lởm chởm rồi cho ta hương vị của những giọt rượu ngô say lòng người ngay từ lúc được nếm thử .Ai đã từng đến nơi này đứng trên triền dốc phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một mầu xám xám của đá và đá mơi hiểu cảm giác của chúng tôi những người ham đi ,ham chơi
Thật vậy nếu không chỉ cần nghe nói đến hai tiếng đi phượt bằng xe moto trên một cung đường xa mà ai nghe thấy cũng phải thốt ra câu (mày điên àh) mình sẽ thấy mình điên thật . Hôm qua điên , hôm nay điên và ngày mai vãn sẽ điên như thế
Vì có như vậy chúng tôi mới được đi được khám phá mọi miền của tổ quốc,những cảnh đẹp của núi rừng, thửa ruộng bậc thang trên triền núi, mái nhà sàn thấp thoáng phía chân mây ,làn khói lam chiều lảng bảng trong bóng chiều hôm vương vất trên mái lá cọ nơi những bản làng mà chúng tôi được đi qua cho dù chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thì cung thoả cái chí tang bồng, những cung đường nếu ban không điên như chúng tôi thì chỉ trong mơ ban mới dám nghĩ đến mà thôi
vài dòng cảm nghĩ của một leader bị đổi tên nhờ cây viết của đoàn và mong cũng xẽ có nhiều người điên như chúng tôi để được khám phá và chinh phục những cung đường tuyệt đẹp ,phong cảnh núi rừng hùng vĩ của đất nước mình
chào thân ái và chúc các bạn phượt nũa phượt mãi(BB)
 
Last edited:
Phố cổ Đồng Văn

Phố có những căn gác nhỏ, liêu xiêu trong ánh sáng nhàn nhạt của một buổi sớm đầy sương. Nắng chưa lên và sương mù đang bao phủ từng lớp ngói cũ kỹ, những cánh cửa gỗ xếp bạc phếch sơ sài. Chếch phía bên kia, mái chợ thấp phủ phục chụp lên một cái nền đá khá cao, thoang thoảng mùi khói, mùi chiên rán. Có những sắc khăn áo dân tộc xanh đỏ đi lại loáng thoáng đầu dốc.

Bước lên những bậc đá cao, chui lọt thỏm vào trong cái mái thấp, phiên chợ sớm cũng tuềnh toàng, giản dị như chính cuộc sống nơi đây. Người ta không bán thắng cố, rượu ngô như tôi mong đợi. Người ra bán bánh rán, bánh lá gai, bánh chuối chiên … Người phụ nữ to béo chìa ra cho tôi cái bánh gai tròn xoe có lớp vỏ vàng rộp che phủ màu bột đen nguyên thủy, bọc trong tờ giấy viết học sinh còn lem nhem mực tím, đẫm dầu.

Tôi dạo vài vòng quanh khu chợ, qua những mẹt rau xanh ngắt tươi giòn bên tấm váy màu chàm giản dị, qua một sạp ổi ương tràn ra giữa lối đi … Qua hai dãy hàng thịt ngồn ngộn những súc lợn bản lông đen còn tươi máu, người ta treo nội tạng lợn trên mấy cái móc sắt toòng teeng. Cụ già bán thịt đầu đội beret cũ có nụ cười hiền hậu rất tự nhiên tạo dáng cho chúng tôi chụp ảnh. Hai bên nhìn nhau, cười xòa, nụ cười xóa nhòa mọi bất đồng ngôn ngữ và chênh lệch tuổi tác. Rồi chúng tôi quay đi …

Bước chân ra khỏi hàng phở, sương đã tan bớt, phố cổ hiện rõ hơn trong ánh sáng đầu ngày. Thứ ánh nắng mỏng manh chiếu rọi những ô cửa lúc trước còn đóng kín, giờ tràn trạt hàng hóa, biển hiệu lô nhô. Quán café đầu dốc cũng lục tục mở cửa, bóng những cây chổi dài khua qua khua lại. Ném cái nhìn đầy luyến tiếc về khu chợ, chúng tôi tiến về ngôi quán có mặt tiền vàng sậm nổi bật trên vách núi phía sau. Những người còn lại cũng vừa kịp dạo một vòng xe, đã trở về.

Quán café có những cổng vòm bao lấy một hành lang trống, mở ra khoảng giếng trời vuông vức những lan can gỗ khép nép dưới vẩy ngói cũ thâm trầm. Không khí phía sau cổng vòm mát lạnh, và yên tĩnh như thể chúng tôi vừa bước vào một thế giới khác, ngăn cách bên ngoài bằng những bức tường đá ong. Từ một góc nào đó, hay từ chính những bức tường thô ráp mộc mạc, bỗng vang lên bản nhạc với ca từ liêu trai và giai điệu dìu dặt. Em Mai chớp mắt: “Không nghĩ lên đến nơi này lại được nghe nhạc Trịnh, bất ngờ quá chị ơi … ”

Quán vắng đìu hiu, mới có hai người khách ngồi khá lặng lẽ bên chiếc bàn thẳng lối cửa ra vào. Chúng tôi tràn vào một góc, cười đùa náo loạn. Mùi café, mùi khói thuốc rộn rã xen lẫn tiếng ghita bập bùng …

Qua khe hở giữa hai nhịp lan can gỗ trên tầng hai, tôi bỗng thấy mụ Đạt và thằng Chuối đã sang nhập hội với hai ông khách có bề ngoài bảnh bao từ lúc nào. Bốn người ngồi đàm thoại, khuôn mặt cùng nghiêm trang. Khói thuốc trong tay thằng Chuối vẫn vẽ những hình thù vô nghĩa vào không khí. Trong một khoảnh khắc, tôi chợt hiểu. Mụ Đạt đang định gửi gắm anh Thiện cho hai bạn phượt độc hành.

Anh Thiện tới giờ phút đó vẫn đi chung với chúng tôi, ăn chung, ở chung, và tuyệt nhiên không ai có ý định xa rời người bạn đường bất ngờ mà thú vị ấy. Nhưng suy cho cùng, việc duy trì một xe chạy ba là quá nguy hiểm, chúng tôi sắp sửa chinh phục con đèo nổi tiếng. Vả lại, anh cũng có những dự định dài hơi hơn, thăm thú kỹ hơn chặng đường lớt phớt của chúng tôi.

Đầy quyến luyến, chúng tôi tâm sự, hẹn hò … rồi chia tay. Cũng phải năm bảy lượt ôm hôn, tạm biệt … từ quán café về đến khách sạn, chúng tôi mới thực sự đi theo hai ngả.

Xốc lại đám hành trang lỉnh kỉnh, cả đám lại lên đường. Đi thôi, đèo Mã Pí Lèng đang nôn nao vẫy gọi, và những tay ga sau một đêm ngon giấc đã ngứa ngáy lắm rồi.

Về sau khi gặp lại anh Thiện, cũng chẳng bao lâu và thật bất ngờ, chúng tôi càng thấm thía câu:

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng … ”


IMG_4753.jpg

mai444.jpg

mai461.jpg




mai502.jpg

IMG_4784.jpg

mai569.jpg
 
Re: Hà Giang có gì?

Quán vắng đìu hiu, mới có hai người khách ngồi khá lặng lẽ bên chiếc bàn thẳng lối cửa ra vào...

Hai người khách cũng là dân phượt thôi, có lẽ ở Đồng Văn họ không uống cà phê sáng nên quán không nhiều khách. Khác hẳn với buổi tối hôm trước tụi mình cũng ngồi đó nhưng quán đông khách hơn nhiều.

Lại nói về Thiện, sau khi nhập đoàn với bọn mình, cùng nhau vượt đèo MPL rồi đi cửa khẩu Săm pu vì đường khá xấu nhiều đoạn lại đang làm nên mất nhiều thời gian. Hơn 12h mới đến Mèo Vạc tìm cả thị trấn có mỗi quán cơm đồng ý tiếp khách, chỉ kịp ăn nhanh bát cơm rồi lại chia tay Thiện để bạn đi ô tô về Hà Giang. Tiếc là sau đó bọn mình đi Mậu Duệ - Du Già nên không thể mời bạn tham gia cùng hành trình hy vọng bạn kip xe đi sang Bắc Hà. Hôm sau tụi mình cũng sang Bắc Hà, tuy nhiên mất nhiều thời gian chờ nổ mìn, làm đường đoạn Xín Mần - Bắc Hà nên đến muộn không thể gặp lại bạn Thiện được.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,316
Bài viết
1,175,116
Members
192,041
Latest member
yyuten
Back
Top