Hồi ức Phanxipang (P...)
Hờ, sau 2 tuần, lại tái xuất giang hồ với tập hồi ức mang tên:
Hành trình leo núi..
Ban đầu, nhóm mình dự định leo Phan cũng bắt đầu khởi hành vào tối ngày 29/4 như những nhóm khác.. Nhưng bạn của bác gà chọi tư vấn là lên tới đỉnh chỉ để ôm lấy cái cột inox mà chụp ảnh thoai, nên đi vào ngày đông đúc như thế thì sẽ phải xếp hàng dài mà chụp ảnh đấy.. Thế là nhóm mình chuyển ngay hành trình vào tối 28/4 để đi trước thiên hạ được 1 ngày, tận hưởng cái niềm sung sướng ở trên đỉnh sớm được 1 ngày..
Chuyến tàu đêm..
Và thế là, tối 28/4 - cả đàn gà khởi hành trong mưa gió.. May mà gọi điện hỏi bác gà trưởng rằng chính xác là mấy h tàu chạy, nên mình không bị bơ vơ lạc lõng như bác CC ^^ Lên được tàu rồi mà mình sung sướng tới mức cả đêm ko ngủ được.. Thế là mình tự phong cho mình cái chức tổ trưởng tổ trông coi hành lý để đề phòng đồ ăn mang theo mà bị bác nào xách nhầm thì cả đoàn chết đói trong rừng Hoàng Liên mất .. Chao ôi, sao mà lúc ấy mình thấy mình vĩ đại thía
) 3h sáng, đã có một vài người xuống tàu.. Trong bóng tối lờ mờ, tự dưng mình thấy có một bóng người dỡ hành lý thuộc khu vực ghế đoàn nhà mình xuống.. Mình yên lặng theo dõi.. thấy nó bắt đầu mở khoá balo và lấy ra cái gì đó, mà lúc ý mình nghĩ là phải cực kỳ giá trị đấy.. Theo dõi tiếp mình thấy nó chạy về phía cuối toa tàu.. Mình bật ngay dậy, tiến ra kiểm tra cái balo, nhìn thấy bác gà già (bác Hà) vẫn đang say sưa ngủ.. mình gọi bác dậy thì thầm với bác hình như có đứa nào vừa ăn trộm đồ đạc nhà mình.. Bác Hà nhình quanh một lúc, bảo: Chắc là Hoàng đấy, nó vào nhà vệ sinh.. Ối giời ơi!!!
Sapa..
Lần đầu tiên tới Sapa, buổi sáng, mình ko ngờ Sapa mà lại nắng thía.. thế mà có ai bảo là đi Sapa vào mùa hè cho mát.. giờ thì mình biết là thiên hạ toàn lừa nhau roài nhá !! ^^
KL: Càng lên cao, càng gần mặt trời... Càng nắng.. Càng nóng
)
Đường lên rừng Hoàng Liên..
Lâu, lâu lắm rồi, kể từ khi làm bạn với các bác xe bus đi học, mình ko còn biết cái cảm giác say xe nó thế nào nữa.. Ấy thế mà trên chuyến xe từ Sapa tới Trạm Tôn, cái cảm giác ấy đã ùa về.. Và mặc dù mọi người đang cực kỳ phấn khích bởi cảnh đẹp bên đường, thì cái mặt em cứ ngày một tái xám.. Và mặc dù ngồi bên cạnh người - tự - xưng – là - đẹp – trai - nhất – đoàn, thì cái mặt em cũng cứ phải ngó ra ngoài cửa sổ, mong được hít thở ít khí trời, chứ chẳng dám nhìn bác lâu, híc híc
--->> khuyến cáo ai bị say xe, hoặc chưa bao giờ say xe thì cũng cần chuẩn bị tâm lý rằng “có thể mình sẽ say đấy” nếu đang có kế hoạch leo Fan
Trạm Tôn..
Các bạn poster ko thể vác hết nước uống cho đoàn, vì thế mỗi người phải tự xách 3 chai, tương đương với 1.5 ký đấy ạ.. Tại đây, lần đầu tiên mình, và có lẽ cũng rất nhiều gà khác, biết tới lọ chanh muối dùng để pha nước uống ngày hè.. Ôi ôi, nhắc tới nó lại thấy nhớ lọ chanh muối của Hảo tỷ quá.. Sau một hổi bon chen để pha được lọ chanh muối, mình nhìn cái chai nước có pha cái gói gì để chống bù mất nước của mình thật là thừa quá.. Mất công đeo từ tận BN sang, híc.. Nhưng vì tiếc công đeo đi, mình kiên quyết xách nó đi cùng, để roài ko dùng tới và sáng hum sau thì vất đi vì ko còn dùng được nữa !! Một bài học.