What's new

[Chia sẻ] Không đổ xăng mà chỉ cần ăn

thuơng con DOG mao nhà bác quá, bác đừng đẻ thất lạc nó nhé, tội nghiệp nhìn nó dẽ thuơng quá,. nó với bác và chiéc xe dạp bay giờ dã trở thành 1 khói rồi đó. trông con mao của bác nó có vẻ hiẻu được mọi thứ nhỉ.
 
IMG_7315.JPG


IMG_7317.JPG

Đúng là Bến Tre có biệt danh là xứ dừa. Nào là cơ sở mứt dừa, kẹo dừa, xơ dừa, than dừa, dừa sấy khô...

IMG_7323.JPG

Nếu nói về mực độ an toàn vệ sinh thực phẩm, thì đất nước ta còn lạc hậu quá. Quày thịt này trông sạch sẽ thật, nhưng các bác có biết, trong môi trường ẩm thấp và nhiệt độ nóng, từ 1 con vi khuẩn có thể nảy nở thành 1 triệu con trong vòng 6-7 tiếng. Đó là tôi chưa đề cập vấn đề xông khói băng bụi bặm của xe cộ đấy.

IMG_7329.JPG

Bánh bò nướng.

IMG_7333.JPG

Với nhân dừa.

IMG_7334.JPG

Tìm được phòng trọ tôi cũng chẳng biết đi đâu, khi ngoài trời còn mưa. Khoảng 2 giờ trưa tôi mới ra khỏi phòng và lúc này ngoài trời đã tạnh mưa. Tôi đạp xe ra khu chợ để tìm hiểu và không thấy gì lạ.

IMG_7341.JPG

Tôi thấy chợ Bến Tre mới xây dựng rất khang trang, nhưng chỉ phía ngoài thôi. Bên khu hàng cá, thịt và rau thì phía trong chợ dơ lắm, họ không xây được đến cái nền nhà.
 
Last edited:
IMG_7342.JPG


IMG_7345.JPG

Gà ác.

IMG_7349.JPG

Tôi nghe nói về món bún bì và tôi đã từng ăn món này qua do mẹ tôi làm, hôm nay tôi phải thử món này tại quê hương của món ăn này. Tôi thấy những nơi bán món này là những hàng ăn nho nhỏ, chứ không có một quán nào khang trang. Tôi ghé ăn tại một xe đẩy phía trước chợ.

IMG_7356.JPG

Món này nói đúng ra thì cũng giống như món bún thịt nướng hay bún chả giò. Trước tiên bà bán hàng cho ít rau sống dưới đấy tô như: giá, dưa leo, xà lách va rau húng thơm. Phía bên trên là bún, rồi tiếp theo là bì (gọi là bì nhưng cũng có thịt nạc luộc sắt chỉ rồi trộn với thính). Cuối cùng là rắc thêm ít đậu phộng rang giã nhỏ và hành lá phi. Món này thì ăn với nước mắm chua ngọt và đồ chua. Tôi chỉ kêu tô nhỏ thôi, vì tôi còn để dành bụng ăn những món khác.

IMG_7358.JPG


IMG_7363.JPG

Ăn rồi tôi ra mé sông ngồi uống ly nước me. Tại đây có những tàu hàng chuyên vận chuyển hàng tuyến Bến Tre - Trà Vinh và ngang qua Mỏ Cày. Tôi hỏi ra thì mới biết họ xuất bến mỗi ngày vào lúc 8 giờ 30 sáng, hễ ai muốn phiêu du dọc theo bờ sông thì có thể thưong lượng với chủ ghe. Thật có lý, tôi cũng thích đi theo ghe dọc theo bờ sông lắm, có thể phải để lần tới thôi.

IMG_7371.JPG
 
IMG_7378.JPG

Bánh ít lá cẩm với nhân dừa.

IMG_7379.JPG

Muốn nhậu, chỉ cần ném chài là có cá.

IMG_7380.JPG

Nhưng anh này xui quá, đã không bắt được cắ, mà còn bị vô nước cái điện thoại.

IMG_7381.JPG


IMG_7385.JPG

Bà bán hàng nước cho tôi biết là bá ta đã đứng bán nơi đây lâu năm lắm rối. Bá chỉ đủ kiếm sống qua ngày mà thôi.

IMG_7389.JPG

2 ly chè thập cẩm bà ta mới làm, trông hấp dẫn quá.

IMG_7391.JPG

Bò Đun, Bò Nướng Lá Lốt.
 
IMG_7400.JPG

Rồi tôi đạp dạo phố tiếp, tôi thấy món Bò Đun. Món này tôi đã ăn qua ở Chấu Đốc rồi, nhưng hôm đó không có mang theo máy chụp hình. Vì thế mà tôi phải ăn lần này là để chia sẻ lại cho các bác. Món này tôi thấy cũng ít bán lắm, bởi thế cho đến hôm nay tôi mới gặp lại. Kiểu ăn của tô bún này là cũng y chang như lúc nãy tôi ăn tô bún bì.
Bò Đun là miếng bò mỏng có ướp gia vị, được cuộn một miếng mỡ heo bên trong, rồi đem nướng. Quán này họ không dùng chung với bún mà dùng chung với bánh hỏi. Tiện thể tôi kêu luôn một tô vừa bò đun và bò cuộn lá lốt (đúng gu là bò nướng lá lốt là ăn cùng với mắm nêm, nhưng bò đun thì lại ăn với nươc mắm pha).
Bò cuốn lá lốt là thịt nạc bằm ướp với gia vị và dùng lá lốt cuộn lại. Khi nướng là phải nướng lò than mới thơm và phải trét mỡ hay dầu ăn thường xuyên, để tránh bị khô.
Theo tôi thấy thì món Bò Đun là một phát minh không hay cho lắm, bởi vì để chờ cho miếng mỡ heo bên trong chín, thì miếng thịt bò mỏng dánh bên ngoài chuẩn bị thành bò khô.
Tôi thấy một món tương tự như món Bò Cuốn Mỡ Chài vừa dễ làm và ăn lại ngon hơn nhiều, có thể thay thế cho món Bò Đun.

IMG_7401.JPG


IMG_7407.JPG

Sông nước Miền Tây vẫn còn nhiều cá mắm, nhưng không có dồi dào như xưa.

IMG_7424.JPG

Nhờ thiên nhiên ưu đãi, người dân ở đây không bao giờ sợ đói, trừ những kẻ lười biếng.

IMG_7426.JPG

Tôi cũng chẳng nhớ món này tên gì nữa. Chuối ép mỏng, đem nướng và dùng với nước cốt dừa hơi mặn mặn.

IMG_7429.JPG

Hành trình của tôi là chỉ lùng kiếm những món ăn lạ mà các địa phương khác không có. Nên ăn xong, tôi lại đạp tiếp theo những con đường mà tôi chưa từng ghé qua và lúc nào mắt tôi cũng quan sát các quán ăn dọc theo hai bên đường.
Rồi đạp mãi, tôi cũng phát hiện một món mới, Hủ Tíu Patê. Như tôi đã nhận xét là nước lèo của các loại hủ tíu đều phải dùng xương heo để hầm lấy nước ngọt. Còn tôm khô, cải bắp thảo muối, mực khô, sá sùng và thậm chí cá khô… đó là những phụ gia thêm tùy theo người thợ nấu. Quán hủ tiếu này thì có nhiều món lắm, nhưng chủ yếu là sản phẩm từ chú lợn, nào là bao tử, phèo, gan, xưong, thịt nac và đặc biệt là patê. Kiểu làm Patê ở đây cũng y chang người Bắc làm Giò Thủ, chỉ có khác là không có nấm mèo, không có tai heo và họ cũng không xào mà chỉ bó lại rồi mang hấp.
Tôi cho đây cũng là một phát minh kém cỏi, vì miếng patê cắt ra và bỏ vào trong tô hủ tíu nóng. Thì nó sẽ bị mềm và không ăn liền thì sẽ bị vữa ra. Bạn cứ thử bỏ miếng giò thủ vào tô phở nóng, thì bạn sẽ nghĩ sao?
Coi như hôm nay tôi thưởng thức được 2 món lạ, Bò Đun và Hủ Tíu Patê mà theo tôi nghĩ là họ đã làm sai theo kỹ thuật nấu nướng.
 
IMG_7435.JPG

Hôm nay tôi sẽ đi thăm quan lãng rượu Phú Lễ ở Ba Tri và trên đường đi tôi sẽ ghé thăm quan làng Bánh Tráng Mỹ Lồng. Tôi đạp theo TL885 và khi tôi vừa vượt qua khỏi cầu Chệt Sậy là khi xuống dốc, 2 bên đường là làng nghề Mỹ Lồng. Vì ảnh hưởng bão và trời âm u, nên không ai làm bánh. Tôi ghé lai một quán ngay đầu dốc và được người chủ quán rất thân thiện trao đổi cho tôi ít bí quyết của làng nghề.
Để làm ra được một sản phẩm bánh này thật gian nan và họ cho biết thu nhập cũng không có khả quan cho lắm, nhưng dẫu sao họ tự làm chủ và không phải vất vả như là đi làm công. Ở làng có khoảng trên 50% hộ dân là gắn bó với nghề này và họ làm bánh suốt năm, chỉ vào dịp Tết là hàng bán chạy nhất. Nhưng công việc của họ còn ảnh hưởng vào thời tiết, nếu trời mưa, họ không thể phơi bánh được.
Họ bắt đầu công việc vào khoảng 11-12 giờ khuya, lúc này họ bắt đầu vo và ngâm gạo trong vòng 2 tiếng. Đến 1 giờ sáng họ bắt đầu xay gạo, ngâm tiếp gạo cho mẻ tới và nhóm lò bằng củi. Khi xay gạo họ dùng nước cốt dừa để xay chung, nước cốt dừa thì họ đã nấu trước chung với đường và muối từ chiều hôm qua. Mỗi lần xay 10 lít gạo là họ phải dùng 12 kg dừa nạo dể vắt lấy cốt. Trong bột họ trộn thêm ít mè và họ bắt đầu tráng bánh. Nếu người nào lẹ tay thì họ có thể tráng 2 lò một lúc, trung bình thì trong 3 tiếng đồng hồ họ có thể tráng khoảng 250 cái bánh. Tráng bánh xong họ xếp bánh lên liếp, cái liếp được đan bằng lá dừa và có thể tận dụng đến 1 năm. Khi liếp đầy bánh họ mang ra phơi. Tùy theo độ dày của bánh và ánh nắng, họ phơi bánh từ 3 đến 5 tiếng. Khoảng 11 giờ trưa là họ ngưng tráng bánh và đợt bánh sau cùng họ phơi xong là khoảng 1-2giờ trưa, vào lúc trưa nắng gắt, phơi bánh lẹ hơn. Nếu bành để lâu không phơi nắng, bánh sẽ đổ nhựa.
Khi bánh khô, họ phải mang vô nhà và chờ đến khoảng 5 giờ chiều khi nắng dịu, họ mang ra phơi tiếp khoảng 15 phút, gọi là phơi sương, nếu trời mưa thì không khí có độ ẩm thì họ khỏi phải thực hiện giai đoạn này. Quá trình phơi sương là giúp bánh cho dẻo lại, khi đó họ mới gỡ được bánh ra khỏi liếp, nếu bánh khô khi gỡ ra khỏi liếp bánh sẽ gãy. Phần cuối là chùi bánh cho sạch bụi, rồi sếp bánh mỗi sấp là 10 cái, xong còn phải cắt viền cho tròn chịa và mới cho vào bịch. Coi như sản phẩm hoàng tất và có thể bảo quản như thế là 3 tháng.
Ngoài sản phẩm bánh tráng dừa truyền thống hay là còn gọi bánh tráng béo, họ còn chế biến thêm những sản phẩm mới như bánh tráng sữa hột gà, bánh tráng gừng…
Họ cho tôi biết là nghề làm bánh có từ lúc nào họ không biết, nhưng bà nội của người tráng bánh mà tôi được trò chuyện, làm bánh này từ hồi bà còn trẻ và năm nay bà mà còn sống thì bà đã hơn 100 tuổi.

IMG_7437.JPG

Lúc trò chuyện với họ thì ngoài trời bắt đầu đổ mưa và tôi cứ phải ngồi lại đây trò chuyện mãi. Chương trình ghé thăm quan làng rượu Phú lễ tôi đành hủy bỏ, cũng may ông chủ lò cho tôi biết làng rượu tại xã Bình Phú, nằm gần TP. Bến Tre. Theo ông ta nghĩ nới đó vẫn còn lãm rượu theo kiểu truyền thống và ngon hơn. Tôi đợi khi tạnh mưa, tôi sẽ tới đó thăm quan.
Đợi mãi mà mưa vẫn chưa tạnh, tôi đành phải mặc đồ mưa và lên đường tiếp thôi.
Tôi quay trở về lại Bến Tre trong lúc trời vẫn còn mưa lách tách. Tôi đạp ngang qua đường Đoàn Hoàng Minh và dừng lại một quán cơm gần khu bệnh viện. Quán cơm này vừa rẻ mà khách ăn cơm thêm là miễn phí. Tôi kêu một dĩa cơm đặc biệt với giá chỉ 15 ngàn mà thôi, cộng thêm ly nước đá. Trong khi đó họ tiếp khách rất lẹ làng và ân cần.

IMG_7443.JPG

Sau bữa cơm trưa, tôi đạp tiếp sang xã Bình Phú để thăm quan lò rượu tại đây. Tôi hỏi thăm đường đến lò rượu, thì được người dân hỏi lại là tôi muốn ghé thăm lò rượu nào, họ sẽ chỉ. Tôi giải thích cho họ là tôi chỉ cần muốn ghé thăm một lò rượu truyền thống nho nhỏ, vì tôi biết, không giấy tờ giới thiệu và là kẻ vô danh, thì các lò rượu nổi tiếng sẽ không tiếp tôi đâu.

IMG_7444.JPG

Tôi được hướng dẫn tới lò rượu của ông Hai Cô, chắc là ông này có 2 bà hay sao đây? Hihi mà có danh hiệu như thế này. Tôi đạp vòng vo theo lộ đan, rồi phải hỏi thăm và đạp tiếp trên một con đường mòn eo hẹp. Tiếp theo tôi phải hỏi thêm 2 lần nữa, tôi mới tìm thấy đến lò rượu Hai Cô.
Ông chủ lò rượu tiếp tôi một cách rất nhiệt tình. Ông ta cho tôi biết là ông hành nghề này trên 30 năm và được học lại từ ông cha truyền lại.

IMG_7449.JPG

Ông cho tôi biết ông chẳng có bí quyết gì cả, men thì ông mua lại của lò men Tám Điệp, ở Sơn Đông, gần chân cầu Sân Bay. Nếp thì ông mua tấm nếp với giá thành rẻ và ông cũng bán sản phẩm giá bình dân cho người tiêu dùng. Loại rượu bình dân nhất ở tại lò ông bán với giá 14 ngàn một lít, còn loại mắc nhất với nồng độ cao hơn thì ông bán với giá 25 ngàn một lít.
Theo kinh nghiệm của ông, ông chỉ làm rượu dưới 40 độ cồn để người ta uống thôi. Còn rượu với nồng độ cao hơn thì các lò khác người ta làm. Loại rượu đó theo ông biết dùng để ngâm thuốc, dùng để ướp thịt hay dùng làm bánh trung thu….
Ông ta vẫn nấu rượu theo kiểu cổ truyền là nấu nếp cho chín, sau đó với trải ra nia cho nguội, rồi mới vô men. Thời gian ủ rượu là từ 5 đến 6 ngày còn tùy theo thời tiết. Giai đoạn cuối là cất rượu và sản phẩm coi như xong.

IMG_7455.JPG

Cây Sơ Ri.

IMG_7456.JPG

Ông Hai Cô cho tôi biết tại xã Bình Phú có khoảng 200 ha. cây Sơ Ri.
 
IMG_7459.JPG

tôi đạp tiếp tục đến Tân An Thượng, vì tối hôm qua tôi tìm được một thông tin trên mạng về khu du lịch sinh thái Tân Phú. Mục đích mà tôi tím tới đây là để thưởng thức món cơm nấu trong trái dừa.
Tôi phải vất vả hỏi đường rất nhiều lần, có người thì không biết, có người thì chỉ tôi phải đạp ngược lại và cũng có người chỉ lộn tôi vào những khu du lịch khác. Xong tôi cũng tìm được tới nơi, hỏi ra tôi mới biết là họ chưa hề bán món này qua bao giờ. Không sao, tôi cũng đã mệt, tôi hỏi là họ còn phòng nghỉ cho tôi dêm nay, thì họ cho tôi biết rằng các phòng của họ, đều đã được đặt hết rồi. Ôi sao lại xui đến thế, tôi phải đạp tiếp qua Mỹ Tho thôi.

IMG_7461.JPG

Cây đậu bắp.

IMG_7465.JPG


IMG_7466.JPG

Lần đầu tiên trong khu vực Miền Tây tôi thấy có một quầy hàng bán bánh gai.

IMG_7469.JPG

Cô bé này mới bán xong đám vé số. Cô ta phải dùng chiếc xe đạp con nít để làm điểm tựa, chứ gia đình cô ta không đủ khả năng mua chiếc xe cho người khuyết tật.
Tôi mời cô ta cùng ăn chiếc bánh gai.

IMG_7475.JPG

Tôi cứ đinh ninh là mình đi phà ngang qua cũng không sao. Nào ngờ bến phà đã đóng cửa từ ngày chiếc cầu Rạch Miễu được khánh thành. Rồi lại thêm một cú chock mới cho tôi, khi tôi hay là con đường dọc theo mé sông từ bến phà Rạch Miễu đến phía chân cầu không đi được, vì đang sửa chửa. Thế là tôi phải đạp ngược lại ngã tư Châu Thành, rồi rẽ phải qua TL 883 và sau đó mới có lối cho tôi lên cầu.

IMG_7486.JPG

Đến Mỹ Tho thì trời vừa sụp tối, tôi tìm đến lại nhà trọ mà tôi đã nghỉ qua hồi năm ngoái, giờ này trở thành quán Karaoke khá tấp nập. Tôi lại phải mất thời gian để lùng mò chổ nghỉ qua đêm mới.
Tôi được người chủ khách sạn chỉ tôi tới một quán hủ tíu khá nổi tiếng nằm trên đường Phan Thanh Giản. Tuy là một quán lụp xụp và nhỏ bé núp dưới bóng của một cây bàng, nhưng quán lại rất đông khách. Họ làm cho tôi một tô đặc biệt chỉ với giá 27 ngàn mà ngon tuyệt, phải nói là quá ngon.
 
IMG_7496.JPG

Nhưng một tô như thế không thể phục hồi đủ năng lượng mà tôi đã mất mát cho ngày hôm nay, tôi lại phải đạp qua bên khu dân cư Hùng Vương, vì bên ấy có quán Hủ Tíu Sa Tế ngon. Quán này có luôn cả thịt nai, tôi cũng chẳng biết rằng họ mua thịt ấy ở đâu. Tôi cũng tò mò gọi thử, thật tế là không ngon, họ chỉ xào một ít thịt nai, rồi để lên trên tô hủ tíu với ít nước sốt sa tế. Trong tô cũng có thêm nào là giá, khế lát, dưa leo lát, đậu phọng và húng quế.

IMG_7503.JPG

Tô Bún Gỏi Già, đây là một món mà tôi đã được ăn thử tại Sóc trăng. Nươc lèo để chan lên bún cũng là từ nước hầm xương có nêm thêm vị chua của nước me. Nhưng trong tô bún ở Mỹ Tho, tôi thấy ngoài thịt heo thái mỏng, họ còn có thêm phèo, cuống họng heo va 2 con tôm. Nươc chấm ở đây họ không dùng tương ma lại dùng mấm nêm. Món ăn này không phải là món khoái khẩu của tôi, và theo cảm nhận của tôi, tôi vân thích tô bún tại Sóc Trăng hơn.
Tôi được nghe kể rằng, vì sao tô bún lại có tên ngộ nghĩnh đến thế. Thay vì người ta cuốn mọi thứ lại với bánh tráng như gỏi cuốn, người ta đã cho hết các hỗn hợp trên vào tô và chan nước lèo bằng xương hầm lên, rồi dễ dàng và vào miệng. Bởi sự phát âm của ngươi Nam, họ đọc trại món này thành Bún Gỏi Già và ở Sóc Trăng, họ lại phiên âm là Bún Gỏi Dà.

IMG_7506.JPG

Ản xong tô bún, rồi tôi ghé lại một quán cà phê yên tĩnh tại công viên bên kia đường để suy nghĩ là mình nên đi đâu? Mãi một lúc, tôi mới quết định là hôm nay tôi phải tìm cho ra được chỗ bán món cơm nấu trong trái dừa, tôi mới hài lòng.
Tôi đạp qua bên cù lao Thái Sơn, nhưng rồi tôi mới biết là chỉ có bên Cồn Phụng, người ta mới có bán món này. Để khỏi phải vất vả tìm kiếm, tôi mua tour chỉ đi Cồn Phụng tại Phòng Điều Hành du Lịch Mỹ Tho.

IMG_7526.JPG

Hôm nay sao mà tôi hên quá, tôi đươc một cô hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp đưa tôi xuống đò để đi thăm quan ông Đạo Dừa bên Cồn Phụng.

IMG_7529.JPG

Thật tình là cách đây 20 năm, tôi có ghé nơi này, nên tôi chẳng cần biết thêm về một anh chàng lừa đảo này, mà tôi rất hài lòng đã học hỏi được cách làm kẹo dừa và nấu cơm trong trái dừa.

IMG_7538.JPG


IMG_7552.JPG

2 cái thúng to nhất VN.
 
IMG_7556.JPG

Ông Đạo Dừa cho rằng mình là con rồng đực ở giữa sân vườn.

IMG_7557.JPG

Cô hướng dẫn viên xinh đẹp đang thuyết giải về lịch sử của Ông Đạo Dừa, nhưng tôi đâu có nghe gì đâu. Chiêm ngưỡng cô ta thú vị hơn.

IMG_7563.JPG

Đây là cây chuối ngàn quả.

IMG_7569.JPG

Ngoài ra tôi cũng được dịp ăn thử luôn món, Đuôn Lội Sông, có nghĩa là con đuôn thả vào chén nước mắm, bơi lòng vòng trong đó, sau đó thực khách gắp lấy con đuôn và cho nó vào mồm rồi nhai, nhớ là phải cắn bỏ 2 cái răng cứng trước nhá. Tôi chẳng thấy ngon lành gì cả, một chú đuôn nho nhỏ trị giá là 15 ngàn.

IMG_7581.JPG

Khoảng 15 phút chờ đợi, là món Cơm nấu trong Trái Dừa và Cá Kèo Kho Tộ với Thịt Ba Chỉ đã nấu xong. Rất tiếc là tôi cố gắng mời mãi, mà cô hướng dẫn viên xinh đẹp vẫn từ chối dùng bữa cơm thật là ngon miệng cùng với tôi.

IMG_7588.JPG


IMG_7590.JPG
 
IMG_7602.JPG

Dùng xong bữa cơm, tôi không có nhu cầu thăm quan các điểm du lịch khác. Chúng tôi xuống lại đò trở về lại Cù Lao Thái Sơn.

IMG_7615.JPG

Rất tiếc là phải chào tạm biệt vói người đẹp Tiền Giang.

IMG_7620.JPG


IMG_7622.JPG

Tôi hăng hái một lần nữa đạp qua câu Rạch Miễu và vừa lúc trở lại Mỹ Tho thì trời sụp mưa tầm tã. Cũng may cho tôi là tôi vừa kịp trú mưa trong một quán cà phê ven đường. Cơn mưa kéo dài gần 2 tiếng mà vẫn chưa dất, lúc này mưa đã nhỏ lại dần và tôi phải tiếp tục lên đường, vì không thể đợi đến khi mưa tạnh được. Nếu tôi đạp về hướng Gò Công, thì tôi sẽ không đạp kịp tới nơi vào chiều tối nay. Tôi quyết định đạp về Tân An và sáng mai tôi sẽ đạp về Sài Gòn.
Tôi biết là vẫn còn nhiều điểm ẩm thực dân dã mà tôi vẫn chưa biết tới, nhưng chuyến đi đầy thú vị này tôi tạm ngưng vào ngày mai, và Miền Tây, tôi sẽ quay trở lại.
Từ Mỹ Tho tôi đạp theo con đường 828, tuy xa hơn nhưng cũng yên tĩnh hơn. Hôm nay tôi mới biết sử dụng hệ định vị trên máy Iphone mà anh bạn tôi mơi mua cho tôi. Có máy định vị cũng là một lợi điểm lớn cho tôi là tôi biết đươc mình đang ơ đâu. Nhưng lại có một yếu điểm là tôi lại sẽ không cần hỏi đường nữa, và như thế cơ hội trò chuyện với người dân địa phương cũng sẽ giảm đi.
Đến Tân An lúc này trời cũng vừa sập tối và vẫn còn mưa lí tý. Tôi tìm được một nơi nghỉ cho đêm nay cũng không mấy khó khăn, chỉ gặp một vấn đề nho nhỏ, là nhà nghỉ đầu tiên họ không chấp nhận cho chó vào phòng.

IMG_7630.JPG

Tại một quán cà phê trên đường, thấy ông già này còn phong độ quá, nên xin ông ta làm kiểng một chút.

IMG_7632.JPG

Tôi không thể tìm được một con lộ nào tiện lợi hơn ngoài QL1 để về lại SG nhanh chóng. Tôi chỉ đạp được một chút, là tôi đã thấy không khí quá bụi bặm, tôi phải tấp vào lề mua một cái khẩu trang. Khổ nổi lúc tôi đạp lên dốc cầu Bến Lức tôi không thể thở nổi. Tôi đành bỏ khẩu trang và hít khói còn hơn là ngộp trở. Cũng vào thỏi điểm này bên phía bên kia đường, có 2 vận động viên người Việt và một ông Tây đang chạy bộ ngược hương vơi tôi. Cùng tháp tùng họ nào là cảnh sát giao thông trên xe mô tô và có thêm cả 2 xe cứu thương nữa. Tôi nghĩ trong đầu, họ cứ chạy bộ tren QL1 như thế này, e rằng họ sẽ mau chết sớm vì phải hít toàn khí độc, không biết họ có thấy thế không?
Tôi chỉ muốn đạp cho lẹ để về lại SG, khi đạp qua khu Gò Đen, tôi cũng chẳng thiết dừng lại để tìm hiểu về loại rượu ở đây làm gì.

IMG_7639.JPG

Đến quá trưa là tôi trở về SG và chiều nay trời lại đổ mưa.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,675
Bài viết
1,135,065
Members
192,362
Latest member
8xbettco
Back
Top