What's new

[Chia sẻ] Lệ Giang - Shangri-La 2010: Tìm thấy "Đường chân trời đã mất"

Lệ Giang - Shangri-La 2010: Tìm thấy "Đường chân trời đã mất"

PeterPan và các bạn vừa trở về sau 2 tuần rong ruổi trên các nẻo đường ở phía Tây Bắc của tỉnh Vân Nam. Chúng tôi đã cùng nhau lướt qua hàng loạt địa danh nổi tiếng như Thạch Lâm, Côn Minh, Sở Hùng, Đại Lý, Lệ Giang và đặc biệt là Shangri-La, vùng đất được khai sinh từ tác phẩm "Đường chân trời đã mất" của nhà văn người Anh James Hilton.

Trong Box Diệu kỳ Châu Á đã có rất nhiều topic về Lệ Giang nhưng về Shangri-La thì có lẽ là chưa nhiều. Chúng tôi đặt tên topic là Shangri-La 2010: Tìm thấy "Đường chân trời đã mất" một phần vì thế và một phần lớn hơn là vì chúng tôi thực sự có nhiều khám phá thú vị tại Shangri-La so với tại Lệ Giang.

Lịch trình chi tiết và một số chi phí của chuyến đi (hơi dài dòng và tỉ mỉ 1 chút, vì chúng tôi muốn cung cấp nhiều thông tin cho các đoàn đi sau này tham khảo):

bandoshangrila2010-1.jpg

Bản đồ chi tiết toàn bộ hành trình. Chúng tôi không tới được Đức Khâm nên đoạn đường từ Shangri-La tới địa danh này có màu đỏ, những tuyến còn lại đi được có màu xanh.

Ngày 0 (22/04/2010): Hà Nội - Lào Cai (300km)
Gặp nhau tại ga Trần Quý Cáp lúc 19h30 để bắt chuyến tàu đi Lào Cai (vé 254k/người).

Ngày 1 (23/04/2010): Lào Cai - Hà Khẩu - Côn Minh (450km), Côn Minh - Đại Lý (320km)
- Tới Lào Cai lúc 04h30, hoàn tất thủ tục xuất - nhập cảnh và vào tới bến xe Hà Khẩu lúc 09h00 (từ đây chuyển sang giờ Trung Quốc). Chờ tới 10h40 để lên xe chạy thẳng tới Côn Minh (137Y/người).
- Tới Côn Minh lúc 19h00, đi taxi từ bến Đông sang bến Tây để bắt xe đi Đại Lý lúc 19h45 (100Y/người). Có một kinh nghiệm đó là cứ tìm xe đi Đại Lý và lên ngồi, sau đó mua vé của tài xế thì rẻ hơn (cái này chúng tôi chỉ được nghe khi đã mua xong vé ở quầy, đoàn nào đi sau có thể thử cách mua vé thẳng qua tài xế cho tiết kiệm). Quãng đường Côn Minh - Đại Lý là quãng di chuyển nhẹ nhõm nhất vì là đường cao tốc 320 trên toàn tuyến (đường cao tốc 320 chạy cắt ngang đất Trung Quốc, trải dài từ thành phố Thượng Hải ở duyên hải phía Đông tới tận biên giới Trung Quốc - Myanmar).

Ngày 2 (24/04/2010): Đại Lý
- Cả đoàn tới Đại Lý lúc 01h20 sáng. Do đã đặt phòng trước tại Four Seasons Youth Hostel nên chỉ việc bắt taxi về thẳng đây để nhận các phòng dorm (25Y/người).
- Sau giấc ngủ sâu, chúng tôi dành trọn vẹn cả ngày để khám phá Đại Lý: dạo 1 vòng thành cổ (đi xem đủ 4 cổng thành, xem 1 nhà thờ Ki-tô giáo mang nét kiến trúc đặc trưng Trung Hoa), đi thăm làng cổ Hỉ Châu, đi cáp treo thăm động Thiên Long và ngắm hồ Nhĩ Hải, ghé một cơ sở sản xuất vải ở Châu Thành, ngó qua Tam Tháp. Tất cả nhất trí bỏ qua show "Dream of Butterfly" vì quá... đắt. Chúng tôi dạo thêm một vòng thành cổ Đại Lý vào buổi đêm rồi đi ngủ sớm để hôm sau còn đi Lệ Giang.

Ngày 3 (25/04/2010): Đại Lý - Lệ Giang (190km)
- 07h40: Cả đoàn thuê trọn 1 xe 19 chỗ đi Lệ Giang với giá 33Y/người.
- 11h10: Tới bến xe Lệ Giang. Không thỏa thuận được với 1 hostel đã được giới thiệu từ ở nhà, chúng tôi cùng nhau kéo hành lý đi bộ khoảng 1km vào thành cổ để tự tìm hostel.
- 14h00: Chúng tôi tìm được Free Life Inn rất ấm cúng và thân thiện. Cô chủ Vicky người Trung Quốc nói tiếng Anh khá ổn. Đặc biệt, tài tử nổi tiếng Trương Vệ Kiện của Hong Kong cũng đã từng ghé qua nơi này.
- 14 kẻ lang thang ăn trưa vào giữa buổi... chiều. Sau đó, cả đoàn chia làm 2 nhóm để tự do khám phá Lệ Giang với các điểm đến như Mộc Phủ ("thẻ sinh viên" phát huy tác dụng, được giảm giá vé từ 60Y xuống còn 30Y/người), Vạn Cổ Lầu (15Y/người), quảng trường Tứ Phương, quảng trường bánh xe nước. Đây cũng là một buổi chiều đáng nhớ của trưởng đoàn Yoyo vì một pha đi lạc kinh điển: từ thành cổ phi thẳng ra khu phố mới của Lệ Giang.

Ngày 4 (26/04/2010): Lệ Giang - Ngọc Long Tuyết Sơn (30km)
- Chúng tôi thuê xe của khách sạn để đi Ngọc Long Tuyết Sơn (100Y/xe trọn gói cả ngày). Do chặng cáp treo thứ hai lên độ cao 4506m đang sửa nên chúng tôi chỉ có thể đi chặng cáp treo đầu lên cánh đồng bò Yak để ngắm ngọn núi tuyết nổi tiếng từ khá xa. Tại đây, "thẻ sinh viên" tiếp tục giúp chúng tôi giảm giá vé vào cửa từ 80Y xuống còn 40Y/người.
- Nhưng đó là một ngày thất vọng nhất trong cả hành trình. Chúng tôi gặp một cơn mưa mù mịt ngay khi bắt đầu vào tới chân Ngọc Long Tuyết Sơn và chẳng thể thấy được ngọn núi tuyết từ cánh đồng bò Yak. Thất thểu ra về, cả đoàn cũng bỏ luôn show "Impression of Lijiang".
- Buổi chiều, chúng tôi tiếp tục khám phá Lệ Giang một cách tao nhã: đi mua sách, mua đĩa nhạc và đắm mình trong không khí rất đặc trưng của thành cổ không có... tường thành này.

Ngày 5 (27/04/2010): Lệ Giang - Shangri-La (180km)
- Chúng tôi nhờ Vicky liên hệ thuê xe trọn gói cho 3 ngày để đi Shangri-La với giá 700Y/ngày.
- 10h00: 14 người khởi hành từ Lệ Giang để thẳng tiến Shangri-La.
- 11h45: Tới khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử.
- 12h00: Ăn trưa gần Thạch Cổ Trấn.
- 13h00: Theo tư vấn của 1 đoàn Việt Nam gặp tại quán ăn, chúng tôi vòng lại chỗ khúc quanh để thuê dịch vụ dẫn lên núi xem toàn cảnh địa danh đặc biệt trên sông Dương Tử với giá 200Y/14 người.
- 15h00: Cả đoàn tới Tiger Leaping Gorge. Tại đây, "thẻ sinh viên" lại giúp giảm giá vé từ 50Y xuống còn 25Y/người. Chúng tôi đi bộ 6km trên con đường mới được làm để tới eo Hổ Nhảy.
- Rời Tiger Leaping Gorge, tất cả được nguôi ngoai phần nào sự thất vọng vì được ngắm cả Ngọc Long Tuyết Sơn và Hà Ba Tuyết Sơn, dù chỉ là từ khoảng cách khá xa.
- 20h30: Chúng tôi tới Shangri-La (Hương Cách Lý Lạp hay Trung Điện) và ăn mừng bằng một bữa lẩu bò Yak hoành tráng, một bữa ăn mà cả đoàn vẫn còn nhớ mãi cho tới khi về Hà Nội.

Ngày 6 (28/04/2010): Shangri-La
- Cả đoàn dậy sớm từ 05h00 sáng để đón 3 xe taxi tới tu viện Songzalin trước 06h00 sáng. Cả đoàn trốn vé trót lọt và rất hiên ngang thăm thú tu viện nổi tiếng nhất Shangri-La. Chúng tôi tiết kiệm được mỗi người 85Y - một khoản tiền không nhỏ.
- Buổi trưa, chúng tôi đổi sang một khách sạn khang trang hơn trong khu phố cổ của Shangri-La nhưng chi phí vẫn chỉ là 25Y/người/ngày.
- Buổi chiều, 9/14 người của đoàn chúng tôi cùng nhau lên được đỉnh cao 4500m của núi tuyết Thạch Ca (Shika) nằm trong thung lũng Trăng Xanh (Blue Moon Valley). Đó là sự đền bù cho chúng tôi sau những thất vọng ở Lệ Giang. Giá vé 2 chặng cáp treo để lên đỉnh núi tuyết là 220Y/người, chúng tôi được giảm 50Y so với giá gốc, chẳng rõ vì sao bởi "thẻ sinh viên" không được chấp nhận ở đây.
- Buổi chiều tối, chúng tôi dạo chơi trong khu phố cổ của Shangri-La, thăm chiếc chuyển kinh luân khổng lồ trên đồi cao. Tối đó, chúng tôi ngủ sớm để hôm sau đi chơi hồ Bita.

Ngày 7 (29/04/2010): Shangri-La - Lệ Giang (180km)
- Buổi sáng, chúng tôi vượt 22km đường đèo dốc để tới Công viên quốc gia Potatso. Tại đây, cả đoàn đã có những phút giây thần tiên khi hòa mình vào không gian tuyệt vời của hồ Thuộc Đô (Shudu), hồ Bích Tháp (Bita), núi tuyết Thiên Bảo. "Thẻ sinh viên" tiếp tục giúp chúng tôi được giảm 50% vé vào cửa, từ 110Y xuống còn 55Y/người. Cộng thêm 80Y vé xe buýt di chuyển trong Công viên, mỗi người phải trả 135Y.
- Buổi chiều, cả đoàn ngược về Lệ Giang.
- 19h00: chúng tôi về tới Lệ Giang và tiếp tục nghỉ tại Free Life Inn của Vicky.

Ngày 8 (30/04/2010): Lệ Giang
- Cả đoàn lại chia làm 2 nhóm, 1 nhóm đi xe đạp (10Y/người), 1 nhóm thuê xe riêng (90Y/ngày) để lần lượt khám phá cổ trấn Thúc Hà, công viên Hắc Long Đàm (vào cửa bằng vé bảo vệ môi trường đã mua khi tới Ngọc Long Tuyết Sơn) và thăm thú hồ Lạp Thị (Lashi) trên lưng... ngựa (150Y/người).
- Buổi tối, chúng tôi chia tay 2 người bạn phải lên tàu về Côn Minh để kịp về Hà Nội đi làm vào sáng thứ 2 của tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ dài.

Ngày 9 (01/05/2010): Lệ Giang - Côn Minh (510km)
- Vì không đi được Đức Khâm do đường sửa trên toàn tuyến kể từ Shangri-La, cũng không đi được hồ Lugu vì cả đi cả về sẽ cần tới 3 ngày mới bõ (đi 2 ngày rồi về rất vất vả) nên chúng tôi bị dôi ra 2 ngày tại Lệ Giang. Ngày đầu chính là ngày thứ 8 của hành trình, đi được nhiều nơi. Ngày thứ hai là ngày thứ 9 của hành trình, 14 người chỉ loanh quanh khám phá nốt Lệ Giang đồng thời mua quà cho những người ở nhà.
- 19h40: Chúng tôi thuê xe trọn gói 100Y/14 người để ra ga Lệ Giang bắt tàu đi Côn Minh (tiền vé: 130Y/người, tiền dịch vụ vì nhờ khách sạn mua hộ: 5Y/người).

Ngày 10 (02/05/2010): Côn Minh
- 07h20: Cả đoàn tới Côn Minh, 1 nhóm về ở khách sạn tại trung tâm thành phố (70Y/phòng đôi/ngày), 1 nhóm về ở khách sạn ngay cạnh ga trung tâm của thành phố (54Y/người/ngày gồm cả ăn sáng).
- Buổi chiều, chúng tôi dạo phố đi bộ ở trung tâm thành phố Côn Minh, ghé cổng chào Kim Mã - Bích Kê. Một nhóm 3 bạn nữ tranh thủ đi chơi vườn hoa quốc tế Côn Minh (vé vào cổng 50Y/người, đã được giảm 50% nhờ "thẻ sinh viên").
- Côn Minh đang có Hội chợ văn hóa và du lịch quốc tế nên rất nhộn nhịp, đầy màu sắc và đầy hàng... sale off. Chúng tôi may mắn được xem tiết mục "Trống cơm" và một số tiết mục biểu diễn khác của một đoàn nghệ thuật Việt Nam ngay bên cạnh cổng chào Kim Mã - Bích Kê. Buổi tối, chúng tôi được xem một buổi trình diễn Carnaval tưng bừng trên đường phố.

Ngày 11 (03/05/2010): Côn Minh - Hà Khẩu - Lào Cai (450km), Lào Cai - Hà Nội (300km)
- 09h40: Chúng tôi tụ nhóm tại bến xe Đông của Côn Minh để thẳng tiến về Hà Khẩu (vé: 137Y/người, phí bảo hiểm đường bộ: 3Y/người).
- 17h00: Cả đoàn về tới Hà Khẩu.
- 19h45 (giờ Việt Nam): Cả đoàn lên tàu để ngược từ Lào Cai về Hà Nội (254k/người).

Ngày 12 (04/05/2010): Hà Nội
- 04h20: 14 người về tới Hà Nội an toàn.
- Kết thúc chuyến đi tốt đẹp.

anhcadoan.jpg

Bức ảnh thuộc loại đầy đủ nhất của cả đoàn tại điểm ngắm khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử. Ảnh: PeterPan.
 
Last edited:
Thanks bạn Small Leaf :) mình vì ko rành tiếng Tàu nên vừa check Google Translate, vừa nhờ 1 ku bạn người Tàu dịch ngược chữ "Dry" từ tiếng Anh ra tiếng Trung, 2 kết quả ra giống nhau: chữ 'Dry' tiếng Anh = '干' trong tiếng Trung

Nguồn: http://translate.google.com/#zh-CN|en|干

Mình bảo lưu ý kiến dịch chỗ đó là: Cạn Hải Tử :D nghe có vẻ kỳ cục và ko vần điệu như Cam Hải Tử hay Can Hải Tử, nhưng sát nghĩa tiếng Anh cũng như nghĩa tiếng Trung mà sau này dân gian đặt lại cho vùng này (tên cũ là 甘海子 )

-------

Bổ sung gấp: từ điển Hán Việt online có từ 'can' và nghĩa cùng với từ 'cạn', ý chỉ sự khô kiệt :D may quá, vậy là có cái tên Hán Việt vần điệu cho vùng này: Can Hải Tử

http://annonymous.online.fr/HVDic/onldic_main.php?PronMode=0&Word=can&Traditional=ON&Simplified=ON

(biết thêm nghĩa nữa của từ 'can' trong tiếng VN :p )
 
@ Yilka: thì ngay từ đầu mình đã nói Can nghĩa là khô mà, vì vậy thấy tiếng Anh gọi là Dry Sea và tiếng Trung đọc là Ganhaizi mình mới phiên ra là Can Hải Tử.
Nhưng tên gọi chính thức thì lại viết là Cam, chẳng hiểu họ hàm ý gì
 
@Lá Nhỏ: Cảm ơn ấy nhé, nhiệt tình thật đấy, thỉnh thoảng tớ lại nhờ vụ dịch thuật nhé :).

@Yilka: Dù là cách đọc nào, cách dịch nào nhưng chúng ta đều hiểu đó là một địa danh, thế là ổn, bạn nhỉ :).

@Chị Nheva: Câu hỏi của chị chắc phải có một người thật thông hiểu mới có thể trả lời rành rọt, cả về dịch thuật lẫn kiến thức du lịch. Tạm thời, chúng ta hãy tạm hài lòng với những gì đã bàn trong topic này :).

@all: Chỉ là một tên gọi thôi nhưng cũng có thể trở thành một chủ đề tranh luận sôi nổi, PeterPan thấy vui vì topic của đoàn mình đã mang lại nhiều thông tin để mọi người cùng tham khảo :).
 
Ngày 4 (26/04/2010): Lệ Giang

Những dị nhân của Lệ Giang

Lệ Giang vô cùng đặc biệt. Đó là thành cổ của người Nạp Tây, của nền văn hóa Đông Ba. Đó là thành cổ mà bất cứ ai yêu thích du lịch Trung Quốc đều muốn một lần đặt chân tới. Đó là thành cổ của sự tái sinh sau quá nhiều sự hủy hoại (của thiên nhiên và cả của con người).... Và đó là thành cổ của những dị nhân.

Dị nhân đầu tiên mà chúng tôi gặp ở Lệ Giang là một nhiếp ảnh gia. Ông có một cửa hàng sách nhỏ nhắn trên một con phố gần quảng trường Tứ Phương. Ngoài mặt hàng chủ yếu là sách, cửa hàng này còn bán cả những tác phẩm của ông lão. Đó là những bức ảnh rất đẹp, đẹp đến nỗi bạn khó có thể không trầm trồ thán phục khi nhìn thấy chúng.

Nhưng ngược lại với những cuốn sách thú vị và những bức ảnh tuyệt đẹp, nhiếp ảnh gia có vẻ ngoài vô cùng nghệ sỹ ấy lại có phong cách bán hàng rất... bất cần. Khi chúng tôi hỏi giá, ông đáp gọn lỏn: "Nhìn mặt sau thì biết". Tất nhiên, chúng tôi hỏi giá là cái cớ để mặc cả thôi. Nghe ông trả lời nhát gừng thế thì ý định tắt ngúm luôn.

Ông có lẽ không biết cười hay ít nhất là chúng tôi không thấy ông cười khi bán hàng. Ông cũng vô cùng nguyên tắc. Chúng tôi đề nghị ông ký tặng vào những cuốn sách mà chúng tôi mua nhưng ông lắc đầu mà rằng: "Tặng thì mới ký, bán thì chỉ đóng dấu thôi". Số là mõi cuốn sách ông bán đều được đóng thêm một cái dấu màu xanh với những chữ tượng hình của văn hóa Đông Ba.

Mới đầu, PeterPan thấy ghét ông lão. Ghét cái kiểu gàn gàn ra vẻ... nghệ sỹ. Nhưng chẳng bao lâu sau, PeterPan lại thấy cái kiểu cách đó có một sức hút rất kỳ lạ. Thế là lại trở lại cái cửa hàng sách nhỏ nhắn ấy để mua thêm một cuốn sách nữa, chỉ là để một lần nữa chiêm ngưỡng cái cung cách bán hàng kỳ lạ. Đó phải chăng lại là một nghệ thuật bán hàng khiến những khách hàng như PeterPan phải ấn tượng ư?

Bạn có thể dễ dàng tìm đến cửa hàng của lão nghệ sỹ nhiếp ảnh theo bản đồ này.

legiang140.jpg

Cửa hàng sách nhỏ nhắn trên một con phố gần quảng trường Tứ Phương.

legiang141.jpg

Lão nghệ sỹ đang tính tiền cho khách mua sách.

legiang142.jpg

Đóng dấu "bản quyền" của hiệu sách. Ảnh: huyle.

legiang143.jpg

Đây là cuốn sách mà PeterPan đã mua, "Lost Horizon" hay "Đường chân trời đã mất". Ảnh và... cái tay: huyle :-D.

legiang144.jpg

PeterPan gặp lại ông lão trong công viên Hắc Long Đàm.

legiang145.jpg

Lão nghệ sỹ lúc này trông khác hẳn khi bán sách, có vẻ... hiền hơn.

legiang146.jpg

Sáng tác thôi... Đó là một buổi sáng đẹp trời tại Hắc Long Đàm... (sẽ được nói tới trong phần sau của topic).
 
Những dị nhân của Lệ Giang

Lệ Giang vô cùng đặc biệt. Đó là thành cổ của người Nạp Tây, của nền văn hóa Đông Ba. Đó là thành cổ mà bất cứ ai yêu thích du lịch Trung Quốc đều muốn một lần đặt chân tới. Đó là thành cổ của sự tái sinh sau quá nhiều sự hủy hoại (của thiên nhiên và cả của con người).... Và đó là thành cổ của những dị nhân.

Dị nhân đầu tiên mà chúng tôi gặp ở Lệ Giang là một nhiếp ảnh gia. Ông có một cửa hàng sách nhỏ nhắn trên một con phố gần quảng trường Tứ Phương. Ngoài mặt hàng chủ yếu là sách, cửa hàng này còn bán cả những tác phẩm của ông lão. Đó là những bức ảnh rất đẹp, đẹp đến nỗi bạn khó có thể không trầm trồ thán phục khi nhìn thấy chúng.

Nhưng ngược lại với những cuốn sách thú vị và những bức ảnh tuyệt đẹp, nhiếp ảnh gia có vẻ ngoài vô cùng nghệ sỹ ấy lại có phong cách bán hàng rất... bất cần. Khi chúng tôi hỏi giá, ông đáp gọn lỏn: "Nhìn mặt sau thì biết". Tất nhiên, chúng tôi hỏi giá là cái cớ để mặc cả thôi. Nghe ông trả lời nhát gừng thế thì ý định tắt ngúm luôn.

Ông có lẽ không biết cười hay ít nhất là chúng tôi không thấy ông cười khi bán hàng. Ông cũng vô cùng nguyên tắc. Chúng tôi đề nghị ông ký tặng vào những cuốn sách mà chúng tôi mua nhưng ông lắc đầu mà rằng: "Tặng thì mới ký, bán thì chỉ đóng dấu thôi". Số là mõi cuốn sách ông bán đều được đóng thêm một cái dấu màu xanh với những chữ tượng hình của văn hóa Đông Ba.

Mới đầu, PeterPan thấy ghét ông lão. Ghét cái kiểu gàn gàn ra vẻ... nghệ sỹ. Nhưng chẳng bao lâu sau, PeterPan lại thấy cái kiểu cách đó có một sức hút rất kỳ lạ. Thế là lại trở lại cái cửa hàng sách nhỏ nhắn ấy để mua thêm một cuốn sách nữa, chỉ là để một lần nữa chiêm ngưỡng cái cung cách bán hàng kỳ lạ. Đó phải chăng lại là một nghệ thuật bán hàng khiến những khách hàng như PeterPan phải ấn tượng ư?

Bạn có thể dễ dàng tìm đến cửa hàng của lão nghệ sỹ nhiếp ảnh theo bản đồ này.

Ối, chính là cửa hàng mà mình đã mua quyển hướng dẫn đi Tibet với ý nghĩ là mua sách ở nơi "hơi hơi" gần Tibet thì sẽ có thể đi Tibet sớm =)). Ai dè bị đổ bể vì 1 lý do cực kỳ éo le và chính đáng :))
 
Ngày 4 (26/04/2010): Lệ Giang

@Mr Súng Nhỏ: Em cũng không rõ là máy gì, chỉ dám đứng từ xa, lắp ống tele vào để chụp thôi. Đến gần chỉ sợ lão nghệ sỹ bị đứt mạch sáng tác, lại nổi giận thì mệt :D.
@kotobuki: Sao mà lại không đi Tây Tạng nữa thế :D.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Những dị nhân của Lệ Giang (tiếp)

Dị nhân thứ hai của Lệ Giang là một nhân vật mà có lẽ rất nhiều người từng đến Lệ Giang đã ít nhất 1 lần nhìn thấy. Đó là một ông lão với trang phục Đông Ba và luôn đứng ở trước cửa một quán bar có tên The Dongba Palace (Cung điện Đông Ba). Bạn có thể chụp ảnh ông cụ thoải mái nhưng nếu muốn chụp cùng cụ thì phải mất... tiền.

PeterPan có ấn tượng với nụ cười của ông, một nụ cười rất tươi. Nhưng phía sau nụ cười đó là một cái gì đó gờn gợn. PeterPan nhớ có lần đọc comment của ai đó trong diễn đàn rằng ông cụ trông đã xuống sắc hơn rất nhiều trong một thời gian không dài. Ở cái tuổi đó, đáng ra người ta phải được vui vầy với con cháu. Đằng này thì... Thế mà không xuống sắc thì mới lạ.

legiang147.jpg

The Dongba Palace và ông cụ trong trang phục Đông Ba.

legiang148.jpg

Konica... Một nụ cười rất xì-tin.

legiang149.jpg

Ông cụ quả là hom hem đi nhiều so với những bức ảnh mà các đoàn trước đã chụp.

legiang150.jpg

Mấy ngày sau, khi PeterPan quay lại Lệ Giang, không thấy ông cụ đâu nữa...
 
Ngày 5 (27/04/2010): Lệ Giang - Shangri-La (180km)

Không Ngọc Long Tuyết Sơn, không Đức Khâm...

Nói không thì có thể hơi quá vì chúng tôi vẫn nhìn thấy Ngọc Long Tuyết Sơn trong những ngày sau đó của hành trình. Thế nhưng, cái cảm giác đã lên tới chân núi để rồi chẳng thu được gì thì quả thật rất khó nuốt trôi. Đó là thất bại đầu tiên và nó thôi thúc chúng tôi sớm khăn gói rời Lệ Giang sau 1 ngày rưỡi tới đây.

Chúng tôi sẽ tới Shangri-La, chắc chắn thế rồi, vì đường từ Lệ Giang tới Trung Điện rất tốt (trừ một đoạn ngắn khá xóc ở gần ngã ba rẽ đi Khe Hổ Nhảy). Nhưng Đức Khâm thì không thể. Trước khi lên đường, cả đoàn đã chán nản truyền tai nhau cái tin đường từ Shangri-La lên Đức Khâm đang bị đóng hoàn toàn để phục vụ công tác sửa chữa. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn nuôi hy vọng có thể tới được địa danh giáp đất Tây Tạng để một lần ngắm Mai Lý Tuyết Sơn - đỉnh núi cao nhất của tỉnh Vân Nam. Tuy nhiên, khi bác tài mà Vicky liên hệ giúp chúng tôi tuyên bố rằng ông ta sẽ không lên Đức Khâm dù có được trả bao nhiêu tiền đi nữa, mọi hy vọng tắt ngấm.

Cứ mỗi 3 ngày, đường sẽ lại được thông 2 chiều nhưng các phương tiện sẽ phải mất hơn 10 tiếng di chuyển trong một điều kiện không thể tồi tệ hơn, thậm chí là rất nguy hiểm. Và ngay cả khi chúng tôi lết được tới Đức Khâm, chẳng ai có thể hình dung nổi chúng tôi sẽ làm gì ở đó trong 3 ngày tiếp theo để chờ tới khi con đường được mở trở lại. Thậm chí, ngay cả khi kế hoạch đi Đức Khâm ổn thỏa thì cũng vẫn nảy sinh những hệ lụy. Hầu hết thành viên trong đoàn sẽ về trễ hơn lịch xin nghỉ phép với cơ quan và đó là một rắc rối không hề nhỏ chút nào.

Chúng tôi buộc phải chấp nhận rằng Shangri-La sẽ là điểm xa nhất về phía Bắc mà cả đoàn có thể tới trong hành trình lần này. Giống như các bạn của mình, PeterPan rời Lệ Giang để tới Shangri-La với một chút tiếc nuối về Đức Khâm mà quên mất rằng vẫn còn rất nhiều điều thú vị đang chờ ở phía trước...

legiang152.jpg

Ra khỏi Lệ Giang, xe của chúng tôi đi giữa 2 hàng cây xanh mướt trong khoảng 50km.
 
Ngày 5 (27/04/2010): Lệ Giang - Shangri-La (180km)

Khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử

bandohanhtrinhlegiang-1.jpg

Bản đồ tuyến Côn Minh - Đại Lý - Lệ Giang - Shangri-La - Đức Khâm. Nguồn: learnonline.

Giống như nhiều đoàn khác, chúng tôi ghé qua một vài điểm tham quan trước khi tới Shangri-La. Điểm đến đầu tiên là khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử.

Sông Dương Tử hay sông Trường Giang là con sông dài nhất Châu Á và đứng thứ 3 trên toàn địa cầu (chỉ sau sông Nile ở Ai Cập và sông Amazon ở Nam Mỹ). Bắt nguồn từ cao nguyên Thanh - Tạng (chính xác là điểm thuộc địa phận tỉnh Thanh Hải), sông Dương Tử trải qua một hành trình dài 6.385 km để tìm về biển lớn qua một cửa biển gần Thượng Hải. Đó là một hành trình kỳ vĩ từ Tây sang Đông và chia đôi Trung Hoa đại lục thành 2 miền Hoa Bắc, Hoa Nam.

Trong hành trình cuồn cuộn suốt hàng ngàn năm qua, sông Dương Tử bắt đầu bằng việc đổ xuống từ cao nguyên Thanh - Tạng theo hướng Tây Bắc - Đông Nam nhưng rồi lại đột ngột đổi dòng để ngược lên phía trên theo hướng Tây Nam - Đông Bắc. Nơi mà sông Dương Tử đổi hướng ấy chính là khúc quanh đầu tiên của con sông huyền thoại, nơi mà chúng tôi đã dừng chân sau hơn 1 giờ đồng hồ di chuyển từ Lệ Giang.

legiang153.jpg

Sông Dương Tử. Nguồn: wikipedia.

legiang155.jpg

Toàn cảnh khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử, phía bên trái của khúc quanh là Thạch Cổ Trấn. Ảnh: Mr Súng To.
 
Ngày 5 (27/04/2010): Lệ Giang - Shangri-La (180km)

Khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử (tiếp)

Khoảng hơn 11 giờ trưa, chúng tôi tới được khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử. Xe dừng ở vị trí chỉ cách mặt sông vài bước chân. Tại đó, chúng tôi chỉ có thể phần nào hình dung được khúc quanh thứ nhất của đệ nhất trường giang trên đất Trung Hoa. Vốn dĩ lúc đó cả đoàn cũng tạm hài lòng dù không thể có được góc nhìn toàn bộ khúc quanh từ vị trí gần ngang mặt sông.

Chúng tôi sẽ đi tiếp mà không ngắm được toàn cảnh khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử nếu không tình cờ gặp những người đồng hương tại một quán ăn gần Thạch Cổ Trấn. Đó là những người bạn của Marsman đã đi trước chúng tôi vài ngày bằng đường bay nhờ những tấm vé khuyến mại tới 85% của VNA. Theo tư vấn của các anh chị ở nhóm này, chúng tôi yên tâm đánh chén cho xong bữa trưa rồi ngược trở lại chỗ khúc quanh nhưng lần này là với một phương án khác.

Cả đoàn dừng lại trước một nhà dân ven đường có tấm biển quảng cáo dịch vụ dẫn lên núi để ngắm khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử. Ồ, thế là có dịch vụ, mà dịch vụ ở những vùng kiểu như này của Trung Quốc thì kiểu gì cũng phải mặc cả nếu không muốn bị móc túi một cách ngọt ngào. Y như rằng, các bạn Tàu thông báo rằng chúng tôi phải chi ra 400Y cho 14 người, nếu không thì chẳng cơm cháo gì hết.

Tất nhiên, 400Y là một con số quá ảo để đổi lại việc 14 người chúng tôi được 1 anh trai làng dẫn lên quả núi đối diện với khúc quanh. Vậy là phải mặc cả tưng bừng. 200Y nhé, ok thì lên không thì thôi? Tất nhiên, các bạn Tàu không đồng ý ngay, họ bắt đầu kỳ kèo và rồi cũng hạ dần xuống thành 300Y sau khoảng 5 phút thương lượng.

Nhưng 300Y vẫn là một cái giá quá đắt, 200Y mới là cái giá mà chúng tôi cho là hợp lý. Cả đoàn lúc đó đã nghĩ rằng sẽ khó có thể mặc cả được ít hơn nên quyết định lũ lượt lên xe để tiếp tục hành trình. Ai dè, chiêu này có tác dụng tức thì. Mấy bạn trai làng chạy theo níu xe của chúng tôi lại kèm theo nụ cười giả lả và cái gật đầu cho mức giá 200Y.

Và thế là chúng tôi bắt đầu leo núi để ngắm khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử từ trên cao với cái giá chỉ hơn 14Y/người.

legiang162.jpg

Biển quảng cáo dịch vụ lên núi xem khúc quanh.

legiang156.jpg

Ở gần sát mặt sông, khúc quanh trông thế này.

legiang157.jpg

Chụp chếch bên trái thì thiếu bên phải...

legiang158.jpg

... và ngược lại.

legiang159.jpg

Bến sông có dịch vụ đi tàu xem khúc quanh nhưng tốt nhất là không nên dùng vì đi trên sông không thể có góc nhìn tốt.

legiang161.jpg

Thạch Cổ Trấn nhìn từ quả núi đối diện khúc quanh.

legiang160.jpg

Khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử. Phần bên trái khúc quanh mang tên Kim Sa, phần bên phải là Dương Tử.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,670
Bài viết
1,171,136
Members
192,341
Latest member
Hb88compro
Back
Top