What's new

[Chia sẻ] Lúc này cần đổ xăng, nhưng vẫn phải ăn

IMG_6245.JPG

Củ của cây bông chuối này sẽ làm thành sản phẩm Miến Dong. Gần Sapa có một khu vực họ chuyên làm loại miến này.

IMG_6253.JPG

Đèo lên Sapa đẹp, mà tôi cũng không biết ngọn núi Phan Xi Păng nằm ở đâu nữa.

IMG_6262.JPG

Khu vực phía dưới đèo là một con suối trong vắt, nơi đó họ đang nuôi cá Tầm và cá Hồi, một loại đặc sản ở đây đấy. Con cá họ nuôi tại đây, không phải là cá hồi để ăn sống đâu, nó chỉ chung dòng họ với cá hồi thôi. Các bác ca ngợi món này, chẳng khác gì mấy bác đang chê con gà bản mà lại khen con gà nông nghiệp là ngon đấy. hihi, thế là người ta gọi, chê tôm ăn cá lù **.

IMG_6274.JPG

Sapa cũng nổi tiếng với các món rau sạch, như su su chẳng hạn. Theo tôi biết là người dân tộc họ không trồng rau quả, mà toàn là người kinh thôi. Vậy các bác có dám nghĩ là rau sạch không? haha.

IMG_6292.JPG

Tôi chạy ngang qua thác tình yêu, mà chỉ ngồi ngoài uống nước thôi. 2 chân tôi đang cà thọt đâu có mò vào đó làm gì.

IMG_6294.JPG

Tới Sapa tôi thấy một tt. ooh tư bản hóa. Sapa thơ mộng là thế này sao? Chợ tình đâu?
Quá thất vong, tôi lập tức gọi điện cho anh Du Gia, một chuyên gia vùng Tây Bắc.

IMG_6300.JPG

Anh Du Gia liền hướng tôi đến nhà anh Tình, ở gần khu Đá Cổ.
 
IMG_6301.JPG

Nhưng trước tiên, tôi ghé vào chợ Sapa coi có gì hay không đã. Tôi vào khu ăn uống mà cũng chẳng thấy có món gì lạ cả, toàn là quày phở.

IMG_6305.JPG

Cuối cùng tôi ghé lại một quày ăn đại tô Phở Sốt Vang. Tôi ngồi trò chuyện với anh chủ của quày phở, thì anh ta cho tôi hay. Trước kia người buôn bán trong chợ là những người Dân Tộc.

IMG_6309.JPG

Rồi từ từ người Kinh mua lại sạp với giá lên cao mỗi ngày, và bây giờ trong chợ là coi nhưcủa người Kinh100%.

IMG_6315.JPG

Người Dân Tộc giờ phải ngồi ngoài lề đường bán và lâu lâu còn bị đánh đuổi bởi những người quản lý chợ. Chính anh chủ quày phở còn thấy sao xã hội lại bất công cho người Dân Tộc quá.
Lúc nãy mới ngó bề ngoài, tôi đã đánh giá được một phần nào về giá trị văn hóa nơi đây. Giờ nghe thêm câu chuyên này nữa. Sapa đây chỉ là nơi tôi lỡ chạy qua thôi.

IMG_6318.JPG

Đường suống khu Đá Cổ vừa hẹp, xấu, bụi bặm và nhiều xe công trình qua lại. Nhưng vào mùa này, nhìn xuống thung lũng thì đẹp thật. Một trong những thung lũng mà tôi thấy đẹp nhất tới nay.
Chỗ anh Tình ở cách xa tt. khoảng 11 km và nằm ngay ngã 3 Sở Tán. Anh Tình đón tôi xuống nhà và nhợ chị vọ tiếp tôi. Còn anh ta phải bận một cái đám ma của nhà hàng xóm.
Ngồi trò chuyện với người nhà anh Tình một chút, Tôi xin phép ra ngoài để tôi tìm một bóng mát móc võng. Nơi đây thật là yên tĩnh quá và tôi nhanh chóng thả hồn theo mây gió.

IMG_6337.JPG

Chiều đến anh Tình mới dự đám ma về và anh ta cũng khá mệt mỏi. (theo phong tục của người Dao, các người thân đến dự đám ma là 2 đêm một ngày, họ cứ ngồi tại nhà người quá cố, trò chuyện, rượu chè với nhau cả đêm dài. Có nhiều người ngủ lại tại đố luôn)
Lúc này anh ta mới thấy cái đầu gối xưng đỏ hồng của tôi. Anh ta mời tôi vào trong nhà và tìm một cây gậy cho tôi chống. A ta chỉ chỗ cho tôi ngủ đêm nay và khuyên tôi hãy nằm ngủ lấy sức đã, chút nữa anh ta sẽ kêu tôi dậy ăn cơm và sẽ nấu nước tắm thuốc cho tôi. Anh Tình là người Dao, và anh ta chuyên nghề gia truyền về cách đi lấy lá rừng về để xông tắm trị bệnh.

IMG_6338.JPG

Tôi cũng ngủ được một chút, thì anh Tình đến bên giường gọi tôi dậy ăn cơm. Bữa cơm thật đơn giản thôi, chỉ thịt kho và canh rau luộc, nước chấm là muối ớt chan với ít nước canh. Gia đình anh Tình tiếp tôi rất nồng hậu, họ kho riêng một chén thịt cho tôi, vì chén thịt của họ là có gừng, ăn vào sẽ không tốt cho vết thương của tôi. Ngoài ra tôi cũng không được ăn bí, họ lại luộc riêng cho tôi một bát canh cải, một loại rau cải của vùng này. Trước khi ăn, tôi và vợ chồng anh Tình nhâm nhi vài chén rượu thóc do nhà làm và sau đó được ngâm với rễ cây rừng. Tôi lúc này đã mất đi vị giác, nên không cảm nhận được rượu ngon hay dở nữa. Tôi chỉ xin phép cùng tham gia vài chén thôi.
 
IMG_6342.JPG

Anh Tình kể lại cho tôi đối với người dân tộc, chợ tình ngày xưa vui lắm, nơi đó không phải chỉ là nơi tình tứ cho các đôi bạn trẻ, mà là nơi vui chơi cho mọi lứa tuổi.
Cứ mỗi sáng sớm thứ bảy, ai cũng mong đợi trời hừng sáng là rủ nhau lên đường đi về hướng Sapa. Cũng có những người nôn nóng quá, họ còn phải cầm đuốc đi trước khi trời hừng sáng. Thời đó họ còn dùng ngựa để nài đồ và có khi đi băng rừng băng suối, họ sướt luôn cả móng chân.
Ai cũng cố gắng đến Sapa trước khi trời tối. Họ có những láng trại lớn để tụ họp, rượu chè và ca hát, không khí rất vui nhộn. Đây là dịp chó các đôi bạn trẻ liếc mắt đưa ghèn với nhau và họ không có phân biệt chủng tộc. Chi phí cho cuộc vui, họ chỉ cần mang theo 3 chén gạo để trả tiền cho chủ láng trại.
Bây giờ những láng trại đó không còn nữa và họ phải tụ tập, ngủ ngoài đường và làm trò vui cho du khách. Tôi nghe sao thấy tiếc cho văn hóa của họ quá.
Sau bữa cơm, thì bồn nước tấm của tôi đã xong và anh Tình ra hiệu cho tôi vào buồng ngâm mình vào trong đó. Cái bồn làm bằng cây chỉ vừa vặn cho tôi ngồi lọt vào trong đó. Ai mà cao lớn hay to con hơn tôi thì e rằng chắc không lọt vào.
Ngâm mình xong tôi có cảm giác dễ chịu. Anh Tình đang đợi tôi phía ngoài và hướng dẫn tôi ngồi xuống, dế anh ta rửa chổ vết thương cho tôi bằng một nồi cây lá khác. Tuy cũng bị nóng và hơi đâu, tôi cũng ráng chịu đựng.
Anh Tình muốn tôi vào nhà trong ngủ, vì anh ta phát hiên là bày vịt quá to mồm, anh ta sợ tôi không ngủ được. Tôi cám ơn và giải thích cho anh ta là không sao đâu.

IMG_6348.JPG

Công nhận đám vịt vào đêm hôm mà chúng cũng quạy thật, chúng cứ thay phiên nhau la ó ỏm tỏi cả đêm. Còn tôi thì không bận tâm, tôi thiếp đi một giấc sâu cho tới lúc trời hừng sáng.

IMG_6373.JPG

Tôi phải nói thật là diệu kỳ. Tôi thức dậy với một trạng thái thật là tỉnh táo. Các hội viên trong nhà đã thức dậy trước tôi lâu rồi. Tôi chào buổi sáng với mọi người và tôi không cần chống gậy nữa, tôi đi ra ngoài phía ruộng bực thang trước nhà và chiêm ngưỡng cảnh đẹp buổi sáng nơi đây.
Anh Tình kêu tôi vào nhà và mời tôi dùng bữa sáng. Sau đó anh ta rửa lại vết thương cho tôi một lần nữa và đưa thêm cho tôi 2 bịch thuốc to đùng. Mỗi bịch là đủ để ngâm mình tấm cho một lần.

IMG_6350.JPG

Đêm qua tôi tá túc tại đây.

IMG_6362.JPG

Hoa bí.

IMG_6384.JPG

Tôi xin chào tạm biệt mọi người trong gd và tôi lại tiếp tục lên đường. Anh Tình có khuyên tôi là nên ở lại đây để điều trị cho người khỏe hẳn rồi hãy đi. Tôi thấy ngày hôm qua tuy đã dự đám ma về mệt mỏi mà anh ta lại lo cho tôi quá chu đáo. Tôi thì không muốn làm phiền gd anh ta nữa. Tôi thấy sức khỏe của tôi đã khắc phục nhiều lắm rồi.

IMG_6396.JPG

Tôi chạy ngược lại về phía Sapa, sáng nay trời có nhiều mây, nên không khí mát.
 
Mr BaoBao -,hôm nào bạn lên sì gòn mình dẫn bạn đi ko say ko về nhé .
Cám ơn bạn ,nhưng tôi chỉ dám nhận phân nữa vụ này thôi nhe ,vì nhận hết là coi như tiêu cái đường về luôn há !
 
IMG_6409.JPG

Tạm biệt Sapa, nơi đây chỉ là ngã cho ta đi qua mà thôi.

IMG_6430.JPG


IMG_6439.JPG

Khi tôi bắt đầu rời khỏi tt. khoảng 5 km, bên kia đường tôi phát hiện ra một dị nhân đang dừng xe. Tôi vội quay lại chào hỏi sư phụ liền. Sư phụ cũng là người Sài Gòn, tên là Ngọc, và năm nay mới tròn 84 tuổi thôi, cư ngụ gần gốc ngã tư Đinh Bộ Lĩnh và Chu Văn An. Ối giời ơi, mình lỡ chào hỏi bằng anh rồi, phạm tội, phạm tội, vậy là mình đã gặp phải sư tổ phượt rồi.

IMG_6442.JPG

Cuộc trò chuyện vời tiên sinh chỉ ngắn gọn đôi phút, vì tiên sinh còn đi Sapa và sẽ quay về lại Lào Cai chiều nay.

IMG_6445.JPG

Chiếc dép này đã gắn bó với tiên sinh khắp mọi phương trời trong 15 năm qua. Lý do đơn giản là tiên sinh không muốn một kẻ gian nào cầm nhầm đồ quý của mình.

IMG_6454.JPG


IMG_6460.JPG

Mấy ngày qua tôi rất ấy nấy, khi không giúp được gì cho ai, khị họ bị xì lốp trên đường. Đến Lào Cai, lúc này mới gần trưa mà trời nóng oi bứa lắm, tôi chạy lòng vòng mà cũng không tìm thấy được một tiệm xe đạp, để mua bộ đò nghề vá xe.

IMG_6461.JPG

Tôi chạy theo QL70 và sau đó tôi rẽ trái theo TL153 để lên Bắc Hà. Khi lên đèo tôi cảm nhận ngay không khí dễ chịu hẳn. Gần tới Bắc Hà, tôi thấy một anh thanh niên đang cực khổ đẩy xe lên dốc một mình. Cha, mình có thể ra tay nghĩa hiệp. Tôi dừng xe lại và lấy sợi dây trong cốp ra và tôi giải thích là tôi sẽ giúp anh ta kéo xe lên núi. Anh ta lo sợ sẽ không có tiền trả cho tôi, tôi chỉ mỉm cười và trấn an là tôi chỉ muốn giúp thôi. Nhưng chuyện kéo xe lên dốc không dễ như tôi tưởng. Chiếc xe tôi cứ đảo qua đảo lại, tôi không thể kềm tay lái và tôi cũng không thể vào số 2. Tôi kéo chỉ mới 50 mét thôi, là xe tôi té nằm ngang bên đường, cũng hên là không sao cả. Tôi phải xin lỗi là tôi đã cố gắng, và tôi không làm gì được nữa. Anh ta cũng hơi thất vọng, nhưng vẫn cám ơn tôi, và tiếp tục đẩy thêm hơn cây số nữa, mới có tiệm sửa xe.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,162
Members
192,388
Latest member
go88anicom
Back
Top