Đi thăm quan một vòng, tôi thấy nơi đây không có một điểm gì có thể lôi cuốn tôi ở lại. Tôi cám ơn người giúp việc và tranh thủ lên đường đi Ea Súp, trước khi trời chuẩn bị sụp tối.
Đường đến Ea Súp là tương đối bằng phẳng. Chỉ rời Ea Nuol một đoạn là tôi thấy cảnh vật thay đổi. Vùng đất này họ trồng lúa, xoài và điều. Đoạn đường này cho tới Ban Đôn đông đúc người ở 2 mé ven đường.
Đoạn từ Krông Na chạy cho tới Ea Súp tôi chạy ngang qua một cánh rừng hồi sinh hoang vắng thật là mát, có những đoạn tôi cứ kéo thẳng tay ga. Tiếng gió vi vút làm cảm giác tôi thật là sảng khoái, tôi chỉ ước gì mình cởi luôn cái mũ bảo hộ chắc còn thích hơn nữa.
Nhưng doạn đường này chỉ dài hơn 10 km thôi. Tôi nhớ là còn khoảng 8 km còn lại, thì hỗi ôi con đường này toàn là hố voi. Hổng lẽ đoàn voi của ông vua Amakong lại mới ghé thăm vùng này?
Tìm được nhà nghỉ tại Ea Súp không mấy khó, nhưng ông chủ nhà nghỉ đầu tiên không thích chó, nên bà chủ vui tính chỉ tôi lại nhà nghỉ kế bên.
Thị trấn này nhỏ lắm, du khách họ đến đây là chỉ hỏi mua lông voi, nghe nói là có tác dụng cua bồ gì đó, hay là họ hỏi mua các sản phẩm của thú quý hiếm…Tôi thì không quan tâm những thứ ấy, tôi chủ yếu tìm đại một cái gì đó ăn lót dạ và trở lại nhà nghỉ.
Sáng nay trời âm u và mát, tôi chạy theo hướng Ea Rôk, đoạn đường này cũng nhiều hố gà hố voi lắm, và nơi đây tôi có cảm tưởng như là mình đang ở vùng đồng bằng, 2 bên là ruộng lúa. Tại Ea Rôk tôi đã lỡ không phát hiện được lối quẹo theo đường đát đỏ bên tay trái, và làm tôi chạy hớ khoảng hơn 2 km. Con đường đát đỏ ấy đưa tôi ra một con đường nhựa và thẳng con đường này sẽ đưa tôi ra tới QL14C. Cũng như lúc chiều qua, tôi chạy chính giữa một khu rừng tái sinh hoang vắng. Đoạn đường này dài hơn đoạn hôm qua và cũng có những khúc khá nhiều hố gà.
Ra đến đầu đường QL14C là một khu làng dân tộc. Từ lúc rời khỏi Ea Rôk đến giờ, tôi không hề thấy một quán cà phê để nghỉ chân. Tôi tiếp tục chạy ra khỏi làng và con đường này chuyển qua là đường đất đỏ. Tuy là đường đất, nhưng dẫu sao tôi vẫn có thể chạy lẹ hơn là khúc đường nhựa vừa qua. Tôi nghĩ là mình chạy phải hơn 30 km trong khu rừng đất đỏ rất hoang vắng này, tôi mới gặp một ngã ba, để tôi quẹo phải qua con đường DT663, sẽ đưa tôi tới tt. Chư Prông.
Đoạn đường này cũng là đường đất với 2 cánh rừng mặt tiền 2 bên. Còn khu rừng phía sau đã được dọn sạch và đang được trồng cao su. Tôi cũng khá mệt mỏi, sáng giờ chưa cữ cà phê nào, rồi tôi cũng cố gắng chạy thêm 32 km nữa tôi mới tới tt. Chư Prông.
Tôi phải đánh hết một vòng thị trấn, trước khi tôi mới tìm được một quán ăn vừa dở và lại hơi mắc. Tôi có chạy ngang qua một quán cơm đáng lôi cuốn tôi ghé lại, nhưng khi thấy bà chủ quán đang ngồi trước cửa, bận rộn thọt ngón tay lên ngoáy mũi, thế là tôi phải tăng ga.
Trong lúc ngồi ăn cơm, thì một cơn mưa rất lớn ập tới. Tôi phải đợi gần tiếng đồng hồ, cơn mưa ấy mới tạnh.
Gần đến 3 giờ chiều, đám mây tối mịt đã đi qua, tôi lên xe đi tiếp. Lúc này trời chỉ mưa lâm râm. Tôi chỉ chay có một chút là con lộ trước mặt tôi hẹp lại không thể tưởng tượng. Chiếc xe vận tải trước mặt tôi đang khệ nệ lên dóc và che kín hết cả con đường. Tôi không tài nào mà qua mặt được. Nhưng hên quá, khi xuống dốc, xe vận tải kia phải thắng lại vì có một hố voi ngay giữa đường. Tôi chộp lấy cơ hội, phóng xe nhanh lên bên lề đường đất và vọt qua mặt. Không những đường đã hẹp mà lại còn nhiều ổ gà ổ vịt lắm. May thây chỉ chạy khoảng 2 km, con đường ấy được nở ra to gần gắp đôi và chạy thêm khoảng 2 km nữa, con đường kế tiếp được trải nhựa, chạy láng o.
Khi ra tới QL19 là tôi còn 20 km nữa thôi là tôi tới Pleiku. Con đường này rộng và khá tôt. Đến ngay bìa tp. thì trời lại mưa to tiếp. Tôi phải chạy một đoạn khá dài, tôi mới tìm được một quán cà phê để đúc đầu vào núp. Tôi chưa kịp uống ly cà phê mới gọi, thì ngoài trời tạnh mưa.
Tôi cũng phải mất công lắm, mới tìm được nhà nghỉ cho đêm nay. 2 nhà nghỉ đầu tôi hỏi thì họ ngó tôi từ trên đầu xuống chân, rôi mới trả lời là không còn phòng, chắc là họ nhìn thấy tôi dơ dấy qúa hay sao đó? Có nhiều nhà nghỉ thì giá hơi cao và có nơi họ không chấp nhận cho chó vào phòng.
Lúc tôi ra khỏi phòng để đi săn lùng ẩm thưc của tp. này thì trời lại mưa lâm râm. Tôi chạy vòng vo mãi, tôi chỉ thấy có mỗi quán Anh Chín với món Lẩu Bò Nấm là đáng chú ý nhất, nhưng có mình tôi, sao tôi ăn cho hết được cái lẩu. Tôi chạy ra góc phía sau chợ ăn thử tô Phỏ Khô tại một quán bụi ven đường, ngay phía trước ITM của BIDV. Thật là không ấn tượng gì hết. Sợi phở ở đây là sợi hủ tíu khô rất mịn. Trong tô phở khô họ trụng thêm giá và điểm lên trên là ít tóp mỡ trắng phếu, 2 vắt phở thì kết dính vào nhau cứ như 2 tổ chim. Tô nước lèo là của nước hầm xương heo với ít thịt bò tái trong đó và ít hành lá. Tôi hít một hơi và không nhận thấy một mùi phở gì cả. Kèm theo trong dĩa rau là có, xà lách, ngò gai, húng quế và cả rau răm nữa.
Theo một thông tin của cẩm nang du lịch iVIVU nói:
Phở khô là một đặc sản của Gia Lai. Đây là một trong 10 món ăn VN được xác nhận kỷ lục Châu Á.
Phét, tôi nghĩ đạt kỷ lục trong các loại phở dở nhất, thì mới hợp lý.
Tôi thấy món này chỉ đáng sách dép cho món Hủ Tíu Khô của người Hoa mà thôi.
Cũng xung quanh khu chợ, có 2 món mà tôi thấy xứng đáng nên thử là Bánh Mì Xíu Mại, ngay góc Sacom Bank. Tôi thấy ngon và bà ta chỉ bán vào buổi tối thôi.
Món thứ 2 là mé phía trước chợ, 2 vợ chồng này bán bánh cam. Anh chồng tiết lộ cho tôi biết là có những tối, họ bán cả 1000 cái bánh. Tôi thấy vỏ bánh của họ rất giòn và ngon.
Tuy là chiều nay tôi uống 2 ly cà phê rất đạm đà, mà khi đi ăn về cặp mắt tôi cứ xụp lại. Chắc là buổi chạy đường rừng ngày hôm qua và cả ngày hôm nay đã làm tôi khá nhừ người.