What's new

[Chia sẻ] Lượt phượt ở Đài Loan

Đài Loan chưa bao giờ là một điểm đến nằm trong wish list của đa số dân du lịch, khi thế giới còn quá nhiều điều hay ho để khám phá. Trước khi khăn gói quả mướp lên đường sang đây, tôi cũng đảo sơ qua một vài website du lịch về Đài Loan, và tương đối thất vọng khi hòn đảo hình khoai tây nhỏ bé này dường như không mấy hấp dẫn. Tôi nghĩ bụng: thồi, cũng tốt, mình đi tu :)).

Thế nhưng, tu được một thời gian thì cái ham muốn lang thang trỗi dậy. Đôi khi chỉ cần bước chân ra khỏi con đường chật hẹp đông đúc và những tòa nhà quen thuộc để đến với những con đường thênh thang đầy gió đã là một niềm vui. Tôi vui sướng với cảm giác mình lao đi khỏi những thói quen thường nhật, lướt qua những cánh đồng, chạy dọc bờ biển, đến với núi đồi trời mây. Và chính vì cái sự đi đó, tôi nhận ra rằng Đài Loan thật sự có những tính cách riêng thú vị. Hà sa số điểm hiking trên khắp đất nước, những suối nước nóng (Hot springs) hoang dã giữa dòng nước lạnh cóng mùa đông, những hẻm núi cao vút đồ sộ và những bãi biển tuyệt đẹp trải dài là một sự ngạc nhiên đối với tôi.

Số tôi nói chung chưa đi tu được :D
 
Leo núi Guanshan - tiếp

Hoa lá cỏ cây

32591118689095844148553.jpg


32591118689135845148553.jpg


Hoa xinh xinh như cái chuông
32591118690375876148553r.jpg


Một loài cây lá gai với ba màu
32591118690735885148553.jpg
 
Leo núi Guanshan (tiếp)

32591119245189746148553.jpg


Andy quay lại một đoạn xem xét, miệng lẩm bẩm: “Tao nghĩ là đúng đường rồi, có biển báo đây, lại còn cả ruy-băng trên cây nữa”.

- Uh, mày nói đúng đấy. Tao nghĩ nó đây này – Tôi trả lời

Theo phía tay tôi chỉ, chúng tôi cùng ngước nhìn lên 1 vách đá dựng ngược. Con đường leo nằm khuất sau một cái cây to, nơi có sợi dây thừng thòng xuống.

- “Ôi trời”, tôi thốt lên

Rồi cười ha ha, nhục thật, chả lẽ chỉ còn 1 đoạn ngắn nữa thôi mà quay về. Nhưng quay về thế nào, Andy thì hớn hở ra mặt, nó bảo thế này mới là leo núi chứ.

Vách đá dựng khoảng 80 – 85 độ, có chỗ còn thành 95 độ do … lõm vào. Chiều cao khoảng 15m. Tôi cứ nghển cổ lên nhìn, nuốt nước bọt, rồi cân nhắc đắn đo lung tung. Tôi sợ, điều đó là sự thật, nhưng cái ham muốn chinh phục được đỉnh cũng thôi thúc chả kém, nhất là khi chúng tôi đã ở rất sát rồi.

- Mày đi trước hay tao đi trước?, Andy hỏi

- Uhmm để tao đi

Tôi nói rồi run rẩy lần mò đến đầu sợi dây, kiễng chân bước lên mỏm đá đằng sau gốc cây. Ruột gan tôi bắt đầu lộn tùng phèo. Tôi rờ rẫm trèo lên, hai tay quấn chặt dây thừng, tim đập thình thịch. Có leo thế này mới thấy bất lợi của chân ngắn, có đoạn tôi không biết làm sao thò chân lên được mấu đá. Quay lưng lại nhìn ra phía sau, thấy hun hút thẳng đứng, tôi như mếu

Leo được 1/3 quãng đường thì tôi bị tắc. Phía trên đầu là 2 khối đá gần nhau, khe hở ở giữa không đủ cho người lọt qua. Tôi nhìn sang bên cạnh, thấy trơn nhẵn, chả có chỗ bấu víu nào. Ôi làm gì bây giờ? Tôi réo Andy ầm ĩ. Nó liền trèo lên ngay sau tôi, xem xét qua rồi túm hai sợi dây bên cạnh, nhảy bộp sang bên kia. Nó trèo lên trước, xong bảo tôi phải tụt xuống 1 đoạn rồi cũng nhảy sang như thế.

Tôi làm theo, đầu tiên là tụt tụt xuống, phải quay lại nhìn phía sau khiến tôi chóng mặt. Đến đoạn Andy đứng và nhảy sang, tôi thấy chân mình ngắn ngủn, sao mà qua. Tôi lại kêu nó ầm ĩ, nó nhìn “oánh giá” tình hình một lúc, rồi cũng kết luận:

- Ừ chân mày ngắn thật.
 
Nó quăng sợi dây nó vừa leo sang bên tôi và đu vào 1 sợi khác.

- Mày phải luôn nhớ, ko được thả tay ra. Phải luôn bám vào dây. Nhớ là phải luôn bám vào dây dù có chuyện gì – nó dặn đi dặn lại tôi.

- Giờ thì cầm lấy sợi này, cầm chắc vào. Tảng đá khá nhẵn, nhưng vẫn có thể bấu giầy vào được và giữ thăng bằng. Mày thử đi, thấy chắc chắn thì đặt chân còn lại sang

Tôi không nói gì, hít một hơi thật sâu và thử đặt chân phải của mình lên đá, tìm chỗ giữ chân. Nhưng tôi chả thấy bấu víu được gì, và cái cảm giác sợ hãi bao trùm lấy tôi.

- Tao không làm được, tao xuống đây – tôi mếu máo

Nó nhìn tôi ái ngại, động viên: “Mày thử lần nữa xem nào, bình tĩnh thôi. Chỉ cần mày luôn cầm chặt dây thì sẽ không sao cả”.

Tôi đưa balô cho Andy, rồi hai tay cầm chặt hai sợi dây, đặt lại chân lên tảng đá. Cảm thấy khá yên tâm, tôi đặt nốt chân kia lên. Trong khi tôi bắt đầu thò chân phải sang quờ tìm chỗ bám thì chân trái tôi bị trượt. Đôi giày không-phải-dành-cho-hiking của tôi không đủ độ bám, và đá thì trơn. Tôi trôi phụt xuống nhưng ngay sau đó thật may mắn chân phải tôi đá vào được 1 cái gờ và tìm được chỗ bám. Tôi rướn người đưa chân trái lên, tay lại túm chặt lấy một sợi dây khác. Thế nhưng cái giây phút ngắn ngủi chân tôi lơ lửng đó có giá bằng một liều thuốc độc ghê gớm của sự sợ hãi. Mặt tôi tái dại. Andy bảo tôi đứng đó nghỉ ngơi 1 lúc cho bình tĩnh.

32591119245309749148553.jpg


Chúng tôi mất hơn 30 phút cho đoạn “leo núi” đó. Lên đến nơi, tôi ngồi phịch xuống đất, người tôi không còn chút sức lực nào để tiếp tục. Tất cả bị sự sợ hãi nuốt chửng. Tôi thấy tôi vừa làm một việc ngu ngốc, liều lĩnh và ngu ngốc. Chỉ để thoả mãn cái tôi cá nhân, chỉ vì “ngại” và “mất công đã leo đến đây rồi” mà quay về… Miệng tôi lẩm bẩm như vô thức: “làm sao tao xuống được đây, làm sao tao xuống được…”. Tôi lảm nhảm, đờ đẫn và hối hận. Tôi thật sự cảm thấy hối hận. Tôi đã có thể chết, làm sao tôi có thể liều lĩnh mạng sống của mình thế này, tôi nghĩ đến gia đình tôi, nghĩ đến những điều tồi tệ nhất, nghĩ đến cảm giác của họ… Đó là một cảm giác thật tệ hại.

Andy ngồi cạnh và cố làm tôi bình tĩnh trở lại. Một lúc sau, tôi bảo đã khá hơn rồi và có thể đi tiếp. Đã gần đỉnh lắm rồi, đường đi cũng không quá dốc nhưng người tôi xụi lơ như không còn sức sống. Tôi đi được vài mét lại ngồi phịch xuống:

- Tao thấy trong người không ổn lắm, hay mày cứ đi trước đi. Tôi nói và lôi bịch sữa ra uống

Andy vẫn đứng đợi tôi uống xong rồi đưa cho tôi 1 quả táo. Nó lôi ra 1 cái bánh socola giờ đây đang phồng lên vì áp suất không khí. Trông khá là buồn cười. Tôi nhìn nó ngồi nghịch ngợm, chụp chiếc đủ kiểu với cái túi bánh đang phồng căng lên đó cũng thấy quên đi sự mệt mỏi phần nào. Chúng tôi lại tiếp tục lên đường

]
32591119245429752148553.jpg


Mười lăm phút sau, chúng tôi đặt chân tới đỉnh. Tôi không có cảm giác sung sướng, tôi không thấy bay bổng, lâng lâng và hạnh phúc như hồi đặt chân lên Fan mặc dù con đường leo lần này so với Fan khó hơn nhiều lần. Tôi thấy sốt ruột. Nôn nao và sốt ruột. Trời lạnh buốt, mây mù âm u che kín bốn phía. Tất cả đặc quánh trong sương. Tôi chả có hứng, chụp qua loa lấy lệ rồi giục Andy đi xuống. Nó vẫn cứ muốn nán lại chờ mây bay đi và lộ ra tí trời xanh, và có thể chờ cả Hoa lẫn Vipin nữa, nhưng khi chúng tôi nhìn thấy một đợt mây mù khác đang tràn lên con đường vừa đi và bọc tất cả trong mịt mùng, thì nó đồng ý quẩy ba lô lên vai.

32591119245549755148553.jpg


Không có bóng dáng của Hoa và Vipin trên đường trở lại. Khi chúng tôi gần đến đoạn phải leo dây xuống, tim tôi lại đập loạn xạ, cổ họng tôi khô khốc, và tôi nghe thấy tiếng gọi của Hoa.

Hoa và Vipin đang ở tít dưới, vẫy tay rối rít. Hai bạn đó đến đây và đã bỏ cuộc vì không leo lên được. Nhưng giờ đây tất cả những gì tôi quan tâm là làm sao để xuống. Tôi bảo Andy:

- Mày xuống trước đi, từng đoạn thôi. Rồi tao sẽ xuống sau, mày sẽ hướng dẫn cho tao đặt chân thế nào, và đi thế nào

- Đồng ý, nó nói

Andy cẩn trọng xuống trước. Được khoảng 2m, nó ra hiệu cho tôi xuống. Tôi úp mặt vào trong, rụt rè thò cái chân ngắn của mình vào những chỗ Andy chỉ. Có những đoạn chân tôi hơi ngắn hơn so với quy định thì chỉ cần áp người vào đá và hơi tụt tụt dây, rướn rướn xuống là bám được. Tuy vậy tôi vẫn sợ. Được nửa đường, tôi lại dừng lại “nghỉ” để trấn tĩnh.

Cứ thế, cứ thế, uối cùng sau rất lâu, xem đồng hồ mới thấy đoạn đi xuống cũng mất 30’, tôi cũng đặt chân lại được “mặt đất”. Hoa tiếc hùi hụi vì không lên được tới đỉnh, còn Vipin đang quấn cái khăn rằn của tôi ngồi cười toe toét trên một thân cây đổ

Chúng tôi kể cho nhau nghe đã đi thế nào, nhưng chỉ có Andy líu lo, còn tôi ngồi trong im lặng, lắng nghe và … vẫn chưa hết hoàn hồn. Vipin ghen tị bảo tôi thật sướng khi lên được đỉnh, nhưng tôi bảo đó là một sự lựa chọn ngu ngốc. Tôi cứ lặng lẽ đi trong suốt đoạn đường về.

Sau chuyến đi này tôi ngồi ngẫm lại. Tôi nghĩ không hiểu những người leo được Everest họ có sướng không hay là cái cảm giác mừng vì thoát chết, cái cảm giác lành lặn trở về. Họ có cảm thấy họ làm được điều vĩ đại không khi họ nghĩ đến những gia đình, bạn bè ở nhà…. và chỉ 1 trận bão tuyết quét qua thôi… Tôi muốn nói rằng cho dù tôi làm được ở Guanshan, tôi không thấy tự hào, tôi không thấy vui
 
Tôi muốn nói rằng cho dù tôi làm được ở Guanshan, tôi không thấy tự hào, tôi không thấy vui
Tớ đã theo dõi topic này từ đầu, tiếc muối cho mình, cảm phục bạn (c). Nhưng tớ không bất ngờ vì kết luận đột ngột này. Nó sẽ là tất yếu sảy ra khi bạn lớn lên, khi bạn biết được giới hạn phải dừng. Đó chính là bạn đã biết làm chủ mình rồi đấy! Xin chúc mừng!!! (beer)
Chất phượt thì không cần dừng, nhưng nếu đi để khám phá cuộc sống con người, cuộc sống tự nhiên, phong cảnh tươi đẹp thì ý nghĩa hơn nhiều. Nhất là sau khi bạn đã khám phá chính mình như lần này.
Còn nhiều thứ đáng để phượt lắm, nhưng phải có "mình" thì mới tiếp tục được:LL. Phải không các bạn;).
 
Last edited:
Tớ đã theo dõi topic này từ đầu, tiếc muối cho mình, cảm phục bạn (c). Nhưng tôi không bất ngờ vì kết luận đột ngột này. Nó sẽ là tất yếu sảy ra khi bạn lớn lên, khi bạn biết được giới hạn phải dừng. Đó chính là bạn đã biết làm chủ mình rồi đấy! Xin chúc mừng!!! (beer)
Chất phượt thì không cần dừng, nhưng nếu đi để khám phá cuộc sống con người, cuộc sống tự nhiên, phong cảnh tươi đẹp thì ý nghĩ hơn nhiều. Nhất là sau khi bạn đã khám phá chính mình như lần này.
Còn nhiều thứ đáng để phượt lắm, nhưng phải có "mình" thì mới tiếp tục được:LL. Phải không các bạn;).

Vâng, em rất đồng ý với bác. Có qua rồi mới thấy thấm thế nào, tuổi trẻ cũng đôi khi liều lĩnh và thích khẳng định mình nhưng cũng chỉ nên ở trong một giới hạn nào đó. An toàn vẫn là trên hết.

Giờ em thấy rằng cái cảm giác mình được đi thôi cũng thích rồi, đích đến không còn quá quan trọng nữa. Thấy cuộc sống quý giá lắm. Rồi gia đình mình, bạn bè mình.... Em vẫn mê đi nhưng cũng bảo với bọn bạn là nếu có 1 Guanshan thứ hai thì tao sẽ chỉ nhìn và đứng chờ bọn mày quay lại thôi
 
Lại là hiking

Em tiếp tục lôi lương khô ra gặm....

Beidawushan - 3090m

Ngày nghỉ, tôi rỗi rãi mua đỗ đen về nấu chè. Ở bên này nhiều lúc thèm các món quà vặt ở Hà Nội đến cồn cào cả người. Nhưng ninh mãi nó vẫn sượng mới giận chứ. Nói chung mình hoa chân nhiều hơn hoa tay, nên bực mình lại xách balô lên đường. Mò mẫm bản đồ, cuối cùng 1 ngọn núi cũng hiện ra để leo: Beidawushan hay còn gọi là "The Sheep of the South".

Beidawushan nằm giữa Kao Hùng và Đài Đông, nhìn bản đồ thì gần nhưng đường núi vòng vèo cũng mất 4 tiếng mới đến nơi. Ngọn núi này cũng phải xin giấy phép leo nhưng rất nhanh gọn, không phiền hà gì. Tôi xem dự báo thời tiết thấy nắng tưng bừng thì hào hứng lắm, ngờ đâu...

Đi cùng tôi lần này chỉ có hai người: bạn Andy ở những bài trước và thêm bạn Pavel người Séc. Do chuyến đi này có thể kéo dài tới 3 ngày nên chúng tôi phải chuẩn bị đồ đạc khá kỹ. Hai bạn kia chả ai bảo ai đều vác theo một cái lều 4 -6 nặng trịch, chưa kể túi ngủ, 2l nước, bếp, đồ ăn cho 3 ngày, quần áo ấm và các thứ lặt vặt. Tôi dù không phải vác lều nhưng cân lên đặt xuống bao lần mà balô vẫn nặng ơi là nặng. Ngó ra thấy chúng nó cũng chật cứng, không thể ỉ ôi nhờ vác thêm gì, đành chặc lưỡi "theo lao". Chưa bao giờ tôi phải vác nặng thế cho một chuyến đi dài ngày cả, nên cũng thấy hơi lo. Nặng nhất vẫn là đồ ăn và nước uống: 6 bịch sữa cho mỗi ngày 2 bịch, 1l nước, 2 gói tăng lực, 4 quả táo, 2 gói mì, 2 bánh mì dài, socola, thịt hộp, súp gói, 1 ổ bánh ngọt to, ngô hạt thay rau. Xong xuôi, mỗi đứa trèo lên 1 scooter và lên đường. Balô chúng nó to quá, không để trước được thành ra không còn chỗ ngồi đằng sau cho tôi. Tôi phải tự lái 1 mình trong đó có khoảng 5km offroad :(

p1070872.jpg


Lần đầu tiên tự lái "offroad", lại còn bằng scooter khiến tôi không khỏi run, nhưng rồi cũng qua không vấn đề gì. Thế nhưng, sau này lúc xuống mới là kinh hoàng, tôi sẽ kể sau.

Trời nắng chói chang khi chúng tôi xuất phát từ Kao Hùng, nắng kéo dài cho đến chỗ bắt đầu leo, rồi sương mù đột ngột kéo đến dày đặc, và trong chớp mắt, chúng tôi đi trong màn mưa tầm tã.

p1070882.jpg


Bắt đầu mưa
p1070884.jpg


Và mưa to :shrug:
p1070910.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,344
Bài viết
1,175,298
Members
192,061
Latest member
sunwinrepublican
Back
Top