Đối với tôi, Y Tý lúc đó tối, tối, và hơi buồn.
Không biết khi các bạn đến Y Tý, cảm giác của bạn thế nào, tôi cũng có được nghe ở đó chỉ có nhà sàn của cô Mỷ để ngủ, nhưng hôm đó, đoàn của chúng tôi lại ở nhà cô Si.
Tôi và Bình dừng xe trước một nhà sàn, nhà cô Si đây rồi, trước cửa nhà cô bao nhiêu xe máy đỗ, cảm giác như có đến cả trăm người cũng đang dựng xe ở đây. Nhiều xe thật đó, tôi cố gắng nghĩ cái gì vui vui để lòng bớt nghĩ, lúc đó bụng bảo dạ, nếu mình mà bán vé trông chỗ xe này, chắc cũng đủ kiếm được ít nhất một con gà, mình mà nhồi gia vị, tẩm ướp thêm một cơ số đồ lá lẩu vào, đem nướng thơm phư ng phức ngay trước nhà sàn của cô, đảm bảo có hàng đống con mắt nhìn ra và ...chẹp chẹp, bao nhiêu người bụng đang sôi ở đó còn gì, lên được Y Tý, quán thì có duy nhất một quán để ăn.
Trộm nghĩ lúc đó, thân hình mình có còn nguyên vẹn về với ba má không thì chịu, hay là người một nơi, quần áo một nẻo, và ...cái con gà kia thì lại ở trong bụng những ai thì chịu.
Nghĩ thế cho bụng vui vui, ấy thế mà cũng chả thấy vui hơn tẹo nào. Lòng lại nghĩ, nếu mà thực đúng là thu tiền xe và kiếm con gà như thế, thì chả cái dại nào bằng cái dại này.
Thôi, nghĩ linh tinh quá, vào nhà cô Si thôi.
Ngồi trước cửa là một người phụ nữ trung tuổi, cô Si đấy, cô quấn một cái khăn che tóc, cô cũng gần gũi, sau khi hỏi cô dăm ba câu, cô nói, cô dành cho đoàn của chúng tôi đủ nước lá để tắm, còn đoàn khác đông kia thì cô....mặc kệ.
Tội nghiệp cho đoàn nào đông đúc, đã thế chắc đợi cơm cũng lâu nữa, cái bụng réo gọi ầm ỹ.
Lên nhà sàn coi xem đoàn mình nhận chỗ nằm ở đâu thôi, khi lên đến nơi, tôi cũng thầm mừng, vì có anh Chung và chị Thu đã nhận chỗ chăn chiếu cho cả đoàn, bụng bảo dạ, anh và chị thật sự đảm đam, may mà có anh, chị nhiệt tình, chu đáo lo cho trước, không thì chắc mọi người lại ngồi vạ vật chờ lead đến, lead thì lại đang đi đón ôm, nếu cứ chờ một người thì cả đoàn ăn ngủ chỗ nào cũng không biết nữa, tối lắm rùi mà.
Mọi người đến trước cũng đã tắm gội thay đồ sạch sẽ, cơm cũng đã đặt món xong, chỉ còn những người còn lại đến nữa thôi, vậy cũng là ổn rồi.
Mình hứa với anh Sơn là lên làm thủ tục trên đồn biên phòng, khai báo là xong, thôi thì đi với anh Chung lên khai báo cho đoàn đã, anh Sơn cũng vất vả lắm rồi, lại chờ anh ấy lên đến nơi, chả biết mấy giờ mới tới để làm thủ tục đoàn thì thật sự tội cho anh ấy, đi đi lại lại cũng thêm bao nhiêu km, ban nãy sửa xe thì mất cả mảng da tay, tại sửa lúc tối mà, đã thế rất bướng, không chịu lấy nước rửa tay cho sạch, cứ để nguyên cái tay bẩn mà đi.
Ờ cái lúc sửa xe đó, nói rửa tay, lấy giấy ướt để cho lead lau tay, thế mà không bao giờ chịu, người gì đúng là khó tính. Về rồi gọi là cụ của cụ già non mới đúng.
Nói xấu lead tý, ai chém thì chém nhẹ thôi nhá
